Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!

Chương 14


Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 14

Chap 14:
Hôm nay là ngày chủ nhật cuối tuần. Tại một ngôi nhà nho nhỏ trong một con ngõ be bé có một cô gái đang cực kì hạnh phúc. Cô gái ấy đang đứng ngắm nghía trước tủ quần áo, phân vân không biết nên chọn bộ cánh nào cho ngày trọng đại này. Hôm nay là ngày hai nhân vật chính của chúng ta hẹn hò – buổi hẹn hò đầu tiên của hai trái tim đang lớn. Nó hết giơ cái áo sơmi lên rồi lại chuyển sang cái áo voan, hết ngó sang cái chân váy xếp li rồi lại sờ đến cái quần tregging, đắn đo mãi không biết nên mặc cái nào.
Đến bây giờ nó vẫn cứ như người trên mây, lơ lơ lửng lửng, trong lòng sung sướng hạnh phúc. Lúc nào cũng thấy nó cười. Bạn bè thì còn thông cảm vì khi yêu con người ta thường trở nên ngớ ngẩn, chứ còn anh Hùng thì suốt ngày đá đểu nó, bảo rằng nó trốn ra từ Châu Quỳ. Nó mặc kệ, hếch mặt lên thách thức lại rằng anh đã yêu đâu mà biết.
Từ sau buổi prom Noel đó nó càng bị soi mói hơn, nhất là ai cũng so sánh nó với Minh Hà – Red Queen trường nó. Các nam sinh thì đã quá chán ngán trước hình tượng hở hang nóng bỏng của Minh Hà nên ai cũng ủng hộ nó – con bé có vẻ đẹp thánh thiện và trẻ con. Khối cô nữ sinh ghen tỵ với nó về mối tình như mơ với Quân. Có kẻ ác ý còn nói rằng nó làm người yêu Quân là để “đào mỏ”. Nó hơi khó chịu về lời đồn đại ấy nhưng rồi cũng dần quên, nó nhận ra rằng khi dính với những scandal như thế này thì cách tốt nhất là im lặng. Nó vẫn là nó, tự tin thừa nhận mình thích Quân mà không sợ những điều thị phi vô lý mà thiên hạ nhiều chuyện dựng lên. Quân cực kì dịu dàng, từng cử chỉ hành động đều gửi gắm những thông điệp yêu thương đến nó. Quân yêu nó nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt, luôn ân cần chăm sóc nó. Cậu luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của nó.
Mải suy nghĩ nên nó quên mất thời gian. Lúc phát hiện ra thì cũng gần đến giờ hẹn. Nó cuống cuồng bới tung đống quần áo lại một lần nữa. Mồm miệng la hét ầm nhà:
– Á á á… Muộn rồi. Ối giời ơi!!
Cuối cùng nó cũng chọn ình chiếc váy phù hợp. Thật ra là áo khoác váy, màu hồng phấn, bên trong đệm một lớp lót màu trắng sữa, một chiếc belt hình con bướm ở thắt lưng. Nó ngắm nghía mình trong gương:
– Thế nào có cẩu thả không nhỉ?
Rồi nó lại tặc lưỡi:
– Trông cũng có hở hang đâu.
Búi gọn mái tóc dày thành hình củ tỏi rồi nó với lấy cái túi xách, tí tởn chạy ra cổng.
Trước khi đi anh Hùng còn với theo trêu nó:
– Đứng ba tiếng trước gương mà không bị chuột rút hả Phương?
***
Nó bắt Quân phải đi bộ với nó, như thế mới “lãng mạn”. Tất nhiên là Quân chiều theo nó rồi. Nó chạy nhanh đến chỗ hẹn, từ xa đã thấy Quân đang đứng dựa vào cây cột ở Nhà hát lớn rồi. Quân mặc áo khoác kiểu hoàng gia cùng quần kaki đen bóng, đơn giản mà vẫn rất cuốn hút.

– Cậu đợi tớ lâu chưa? – Nó thở dốc hỏi, khuôn mặt hơi ửng hồng vì chạy.
– Tớ vừa mới đến. – Quân đưa tay khẽ lau giọt mồ hôi lạnh trên trán nó. – Cậu muốn đi đâu?
– Đi công viên Rồng biển đi. Tớ chưa đến đấy bao giờ. – Nó cười hí hửng, khuôn mặt biểu cảm giống hệt đứa trẻ con được người lớn cho đi chơi.
– Ừ. Đi thôi củ tỏi. – Quân cầm lấy tay nó, trêu chọc.
– Tỏi cái gì mà tỏi. Kiểu tóc này đang mốt đấy. – Nó chun mũi giải thích.
– Hôm nay cậu xinh lắm đấy. – Quân nói một câu không ăn nhập với nội dung nhưng cũng đủ để nó đỏ mặt. Nó không nói gì nữa, im lặng để tay mình trong tay Quân, ấm áp đến hạnh phúc vô cùng.
Công viên Rồng biển nằm ở chính giữa trung tâm. Đây là khu vui chơi lớn và hiện đại nhất của thành phố.
Tại cổng soát vé, nó và Quân nổi bật đến nỗi ai cũng ngoái lại nhìn. Chị soát vé trẻ tuối có lẽ sẽ ngẩn ngơ nhìn Quân mãi nếu như cậu không nhắc chị nhận tiền vé.
Nó phồng miệng giận dỗi. Quân của nó bây giờ giống như Quân của viện bảo tàng vậy. Nó lôi tay Quân đi vào trong, không cho chị soát vé kia có thêm một giây nào ngắm nghía say mê nữa. Hành động của nó khiến Quân thấy thích thú. Cậu giật giật tay, cười híp mắt, giọng đùa cợt:
– Người yêu làm sao thế?
Nó không trả lời, vẫn hùng hổ lôi Quân vào trong công viên, mãi cho đến khi đi xa cổng soát vé, nó mới giảm tốc độ. Quân phì cười trước hành động trẻ con của nó, cúi đầu xuống cạ cạ trán mình vào trán nó:
– Cậu ghen à?
– Không. – Nó đẩy Quân ra, quay mặt ra chỗ khác, giận dỗi như một đứa trẻ con.
Quân không nói gì nữa, cười như một người lớn không “chấp” trẻ con. Cậu kéo tay nó đến một chiếc ghế đá, ấn nó ngồi xuống, dặn dò:
– Ngồi yên đây. Tớ đi ra đây một tý.

Không để cho nó kịp trả lời, cậu đã quay đi. Nó đành ngồi đong đưa chân chờ, hình như vẫn chưa hết giận. Chưa đầy ba phút sau, một cây kem mát lạnh đặt vào tay nó. Đúng vị socola.
– Ăn đi cho nguội cái đầu. – Quân cười đểu đểu, trong tay cậu cũng có một cây kem màu trắng.
Nó có một tật xấu là dù giận dỗi đến đâu nhưng có có đồ ăn – nhất là vị socola là nó nguôi ngay lập tức. Nó cười toe toét với Quân, ăn kem một cách ngon lành. Trời lạnh ăn kem thật đúng ý nó.
Trò đầu tiên mà nó với Quân chơi là trò Đĩa bay. Nó mới nghe đến cái tên này đã sợ đến xanh mặt, căn bản nó từng nghe lũ bạn cùng lớp kể rằng đây là trò chơi cảm giác mạnh. Nó thì thần kinh yếu. Quân vẫn cứ hào hứng kéo tay nó đến phòng bán vé, không cho nó từ chối.
– Yên tâm đi, tớ chơi thử rồi. Bình thường thôi. – Quân phẩy phẩy tay trấn an nó.
Nó thấy bộ mặt hớn hở của Quân không nỡ làm cậu thất vọng, nuốt nước bọt rồi tự trấn an bản thân tin vào lời của Quân, mặc dù cái “bình thường” của Quân có lẽ bằng mấy lần cái “đáng sợ” của nó.
Đĩa bay là trò chơi mô phỏng hình đĩa bay với 24 ghế có đai an toàn ở ngoài. Ở giữa là một cái trụ lớn với vô số ánh đèn LED nhiều màu. Quân kéo nó ngồi vào ghế, hạ đai an toàn cho nó. Nó cứ luôn miệng hỏi có sợ lắm không. Quân nắm lấy bàn tay nó, hít một hơi định trấn an nó thì… cái đĩa bay đột nhiên lao lên cao, chao đảo như một quả lắc của một chiếc đồng hồ cực lớn. Nó gào ầm lên, tim như bắn ra ngoài.
– AAAAAAAAAAAAAAAA…..
Bàn tay nó nắm chặt lấy tay Quân, hét inh ỏi. Quân ngồi bên cạnh nó cười như nắc nẻ.
Cái đĩa bay lên đến ngọn của cái trụ lớn thì dừng lại. Nó thở hổn hển vì hét nhiều, quay sang nhìn Quân, chưa kịp nói câu gì thì cái đĩa bay đột nhiên (lần 2) rơi xuống, chao đảo lắc lư không kém phần trước. Nó lại tiếp tục hét ầm lên, tiếng hét to nhất, át đi cả tiếng gió và tiếng gào của những người cùng chơi. Cứ như thế làm đi làm lại nhiều lần cái đĩa bay mới dừng lại. Cái điều mà khiến người ta thích thú là cái đĩa bay này lên xuống chao đảo không theo một chu kì nguyên lí nào cả. Tim nó như ngừng đập mỗi lần cái đĩa bay bất ngờ đổi hướng, bàn tay toát mồ hôi siết chắt tay Quân.
Nó lảo đảo bước xuống cái đĩa bay, Quân phải đỡ lấy tay nó cho khỏi ngã. Mãi một lúc sau nó mới hoàn hồn, quay sang quắc mắt nhìn Quân:
– Đây mà là bình thường à?
– Bình thường. Tớ có làm sao đâu? – Quân chớp chớp mắt nhìn nó, ngây thơ vô cùng.
Nó cầm lấy túi xách, đập đập vào người Quân.

– Tớ thì làm sao đấy. Cậu lừa tớ. Chết đi.
– Tớ mà chết có người lại buồn đấy. – Quân giơ tay đỡ từng đòn mạnh như “đập muỗi” của nó, cười thành tiếng. – Thôi được rồi, xin lỗi… xin lỗi, không đánh nữa. Chơi trò nhẹ nhàng.
– Tạm tha. Lần sau là chết đấy. – Nó dừng tay lại, nhưng vẫn không quên tặng có Quân cái cấu vào tay.
– Đánh người không xót tay. Thế giờ cậu muốn chơi trò gì?
Nó đảo mắt xung quanh. Công viên có khá nhiều trò chơi cảm giác mạnh. Nó tìm mãi rồi cũng thấy trò thích hơn: Thảm bay. Trò này không quá nhẹ nhàng như Đu quay xe ngựa hoàng gia mà cũng không cảm giác mạnh quá như trò Đĩa bay. Quan trọng hơn nữa người bán vé là một người đàn ông trung niên chứ không phải là các chị tuổi “còn xuân”. Quá đúng ý nó. Nó kéo tay áo Quân chỉ chỉ vào trò Thảm bay.
– Ừ ôk. C’mon. Here we go. – Quân hiểu ý cầm tay nó đi đến.
Nó và Quân mỗi người ngồi trên một cái thảm ở hai làn trượt cạnh nhau. Một người đàn ông ở đằng sau đến 1 2 3 và dùng chân đẩy thảm trượt xuống. Cái thảm trượt nhanh xuống dốc, lượn lên lượn xuống theo sóng của cầu trượt. Nó ngồi trên thảm duỗi thẳng hai chân, hai tay để trên đầu gối, miệng hét lên thích thú. Gió luồn vào tóc nó, phần tóc mái bay ngược ra sau.
Nó khẽ liếc sang Quân.
Cậu cũng đang cười, tiếng cười thoải mái không một chút lo âu. Gương mặt hoàn hảo trong những tia nắng hiếm hoi và những đợt gió lạnh.
Một sự hạnh phúc len lỏi và lan tỏa vào trong trái tim nó. Nụ cười này Quân chỉ dành riêng cho nó mà thôi.
Nó và Quân đi chơi các trò khác mệt nghỉ. Quân và nó chí chóe đòi chơi các trò khác nhau. Tất nhiên là nó luôn dành phần thắng, căn bản là Quân chỉ muốn trêu nó nên mới giả vờ cãi nhau tý rồi lại giơ tay đầu hàng. Cái quá đáng nhất chắc là lúc Quân nhất quyết lôi nó vào nhà ma. Nó vì bấn quá đành phải giở mấy thế võ ra đánh Quân. Nhưng mà một trò không thể sử dụng hai lần được nên Quân thắng. Nó đành phải giở chiêu nịnh nọt ra. Quân được nịnh cười không thấy Tổ quốc đâu tạm tha cho nó.
Mải chơi nên nó không để ý rằng trời đã tối mịt. Quân dẫn nó đến một nhà hàng KFC gần công viên. Nó khẽ nhăn mặt, giữ tay Quân lại:
– Ăn khoai tây lốc xoáy đi.
– Món mới à? – Quân ngạc nhiên nhìn nó. Cậu tưởng con gái thích đi cùng người yêu đến những nhà hàng đồ ăn nhanh kiểu như thế này. Mấy thằng đàn em mách nước vô dụng thật!
– Ừ. Ăn ngon lắm.
– Thế cũng được.. – Quân chuyển hướng.
Quân phải công nhận nó là cao thủ ăn uống. Vừa đi đường nó vừa thao thao bất tuyệt về các quán ăn trong mọi ngóc ngách của thành phố. Quân nghe nó kể mà chóng mặt. Nó mắng Quân là đồ sống trong các lô cốt không biết gì về cái thú vị ở bên ngoài. Quân chỉ im lặng nghe nó nói, thỉnh thoảng lại kéo nó đi vào trong tránh xe cộ. Nó như một đứa trẻ con rất lắm mồm. Đúng là chỉ có Quân mới chịu được cái tính này của nó.

Chẳng mấy chốc đã đến quán khoai tây lốc xoáy trên vỉa hè đường Lương Khánh Thiện. Nó gọi hai suất khoai tây và phô mai que rồi kéo ghế ngồi xuống. Thành phố trong buổi tối bắt đầu có những cơn gió lạnh. Nó giả vờ cho hai tay vào túi áo, co người kêu lạnh. Quân tưởng thật liền cởi áo khoác định khoác lên người nó khiến nó giật mình, vội xua tay:
– Đùa đấy, tớ mặc thế này ấm rồi.
– Ấm?
– Ừ. Ấm cực. Đây này, tay tớ ấm như nem mới rán xong. – Nó cầm lấy tay Quân, chứng minh với dẫn chứng rất chi là rõ ràng.
– Nem rán? – Quân phì cười, mặc lại áo khoác. – Tạm tin. Lạnh thì nói đấy. Cậu mà ốm là chết với tớ đấy.
– Hề hề, yên tâm. – Nó vênh vênh cái mặt lên, híp chặt mắt. môi mím thành một đường cong nhẹ, lắc lắc đầu trêu Quân
Nó không nghe thấy Quân nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh áo khoác phát ra do cử động và thấy má mình có thứ gì mềm mềm ấm ấm đặt lên. Nó mở nhanh mắt ra thì đã thấy Quân ngồi trở lại, miệng cười rất gian.
– Cậu… cậu…- Nó sửng sốt nhìn, âm thanh lí nhí nhỏ dần.
Quân vẫn không nói gì, chỉ nhìn nó cười. Nó đưa tay áp lên má, mặt hơi đỏ giống như một trái đào. “Chỉ là… hôn… vào má… thôi mà”, nó trấn an trong đầu. Đúng lúc nó đang lúng túng thì chị bán hàng bê hai đĩa đồ ăn ra cứu nguy cho nó.
Khoai tây lốc xoáy là một xiên dài gồm những lát khoai tây thái mỏng xoắn theo hình trôn ốc, được chiên vàng ruộm. Một lớp tương ớt và một lớp Mayonnaise chạy dọc theo xiên. Mùi hương thơm lừng. Phô mai que bề ngoài trông giống như nem chua rán nhưng dài hơn một chút, được chiên nóng giòn. Vỏ ngoài vàng óng, giòn rụm, thơm mùi lá Oregano, bên trong là phô mai Mozarella nóng chảy, dẻo dẻo, dai dai vừa thơm vừa ngậy.
Nó tạm quên đi cái sự xấu hổ vừa rồi, hí hửng cầm lấy xiên khoai tây ăn ngon lành.
– Cậu ăn thử đi. Ngon lắm. – Nó lại nói giọng của nhân viên tiếp thị.
Buổi tối hôm đó trời lộng gió nhưng lại có hai con người ngồi trên vỉa hè lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Họ cảm thấy hạnh phúc khi được quan tâm, chăm sóc.
Hạnh phúc khi yêu và được yêu.
Buổi hẹn hò đầu tiên lãng mạn và đẹp đến mĩ mãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.