Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 86: Danh Hiệu Giáo Sư 16 Tỉnh Túc Bị Thương Mặc Khuynh Ra Tay
Art: Weibo @HIHIKOstudio
Chương 86: Danh hiệu giáo sư [16] Tỉnh Túc bị thương, Mặc Khuynh ra tay
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tống Nhất Nguyên rất nhanh liên tưởng đến gì đó: “Liệu có phải…”
Mặc Khuynh trầm giọng đáp: “Có khả năng.”
Cô hỏi: “Thầy có biết cậu ta xuất phát từ đâu không?”
“Ngõ Ly Tử.” Tống Nhất Nguyên nói xong, quay sang bốn mắt nhìn nhau với Mặc Khuynh.
Một giây sau, Tống Nhất Nguyên đi đến bên đường, đưa tay chặn một chiếc xe, vừa mở cửa xe lập tức nói với tài xế: “Ngõ Ly Tử.”
…
Ngõ Ly Tử thật ra là một khu vực, phố chính là Ngõ Ly Tử, xung quanh cũng gọi chung là Ngõ Ly Tử, không được chú trọng.
Điều đáng chết nhất chính là, quanh đây là khu phố cổ, có rất nhiều con đường không lắp camera giám sát.
Mặc Khuynh đến Cửu Tầng Đài tìm manh mối, hỏi mấy nơi Tỉnh Túc thường hay đi, sau đó cô và Tống Nhất Nguyên chia nhau kiểm tra từng địa điểm một.
Trời gần tối, Mặc Khuynh mới tìm được Tỉnh Túc đang nằm thoi thóp trong một con hẻm nhỏ.
Mặc Khuynh gọi cho Tống Nhất Nguyên trước, để anh ta báo án, gọi xe cấp cứu, sau đó cất điện thoại đi, nửa ngồi xổm, kiểm tra vết thương trên người Tỉnh Túc.
Chủ yếu là thương ngoài da, do bị đấm đá.
Nhưng mà, Tỉnh Túc còn bị đâm một dao ngay bụng, cậu ta bịt tay ở miệng vệt thương, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, thấm ướt một mảng áo, còn chảy cả xuống mặt đất, tựa như bông hoa đang nở rộ.
Mặc Khuynh mặt không đổi sắc đỡ cậu ta lên.
“Ai…”
Trong lúc mơ màng, Tỉnh Túc cảm giác có người động vào người mình, nhưng cậu ta vừa mới mở miệng, từ trong cổ họng đã trào ra mùi máu tươi, khiến những lời tiếp theo không thể phát ra khỏi miệng.
Cậu ta yếu ớt mở mắt.
Trong con hẻm nhỏ chỉ có ánh sáng hiu hắt, mọi thứ đều mông lung, cậu ta mở nửa con mắt, thấy một cô gái ngồi phía trước, giữa hai ngón tay hiện lên một lưỡi dao, tự cắt lên chính tay mình.
Máu tươi rơi xuống ba chiếc châm bạc, châm bạc dính máu, máu đỏ lại giống như bị hút vào, thoáng chốc không còn thấy nữa, rất nhanh, châm bạc sáng bóng một cách kỳ lạ.
Một màn này quá quỷ dị, khiến Tỉnh Túc nhất thời không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Cậu ta phảng phất thấy được khuôn mặt của Mặc Khuynh.
Lúc này, một giọng nói lành lạnh rơi vào tai: “Vẫn còn tỉnh?”
Tỉnh Túc lại há miệng muốn nói.
Nhưng mà lần này không chờ cậu ta phát ra tiếng, một bàn tay đã đánh lên gáy cậu ta, trước khi Tỉnh Túc hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng phẫn nộ mắng một câu — Mẹ nó.
…
Lúc Tống Nhất Nguyên chạy đến, Mặc Khuynh đã thu châm, đang vòng hai tay trước ngực, đứng tựa tường.
Cả người chìm trong bóng tối.
“Em ấy sao…” Tống Nhất Nguyên thở hồng hộc chạy tới, liếc Mặc Khuynh thong thả an nhàn, lại nhìn Tỉnh Túc một thân máu me be bét, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt này thật quá mức khủng bố.
Dừng một giây, anh ta mới nói được hết câu: “Rồi.”
Mặc Khuynh nhấc mắt: “Không chết được.”
Đây cũng không phải là một hình dung tốt đẹp gì.
Tống Nhất Nguyên vội vàng đi đến bên người Tỉnh Túc ngồi xuống, vừa nhìn thấy vết thương trên bụng tỉnh túc, trái tim anh ta thoáng lạnh lẽo, sau đó kiểm tra hơi thở của Tỉnh Túc, mới hơi yên tâm.
Trên tay không có thứ gì, Tống Nhất Nguyên ngoại trừ lo lắng gấp gáp thì cũng không thể làm gì.
May mắn là xe cấp cứu đến nhanh, rất nhanh đã tìm được bọn họ, đặt Tỉnh Túc lên cáng rồi chở thẳng đến bệnh viện.
Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh dĩ nhiên là đi cùng.
Bệnh viện số ba.
Vết thương ở bụng Tỉnh Túc không sâu, nhưng mất máu quá nhiều, bác sĩ theo xe báo trước về bệnh viện, để họ sắp xếp phẫu thuật.
Vừa đến cửa bệnh viện, lại vội vàng đẩy Tỉnh Túc vào phòng cấp cứu.
Tống Nhất Nguyên là bác sĩ, biết tính nghiêm trọng của vết thương trên bụng Tỉnh Túc, từ lúc bắt đầu lên xe đã lo lắng không yên.
Mặc Khuynh lại vẫn là bộ dáng ung dung thong thả: “Cậu ta sẽ không sao.”
“Em ấy…” Tống Nhất Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lời nói ra nghẹn lại.
Anh ta vừa định hỏi Mặc Khuynh có phải trước khi mình đến cô đã làm gì Tỉnh Túc rồi không.
Nhưng vừa ngẩng đầu, bóng người đứng trước phòng phẫu thuật khiến anh ta khựng lại.
Là Ôn Nghênh Tuyết.
Vừa nhìn thấy cô ta, Tống Nhất Nguyên giống như gặp phải đại địch, ánh mắt lạnh lẽo, chất vấn: “Sao em lại ở đây?”
Ôn Nghênh Tuyết nhìn anh ta, không hề bất ngờ, phía trên khẩu trang là một đôi mắt xinh đẹp với ý cười ôn hòa, không có chút sát ý nào: “Ca phẫu thuật này do tôi phụ trách.”
“Không được.” Tống Nhất Nguyên nhíu mày nói.
Vết thương của Tỉnh Túc rất có khả năng là do Ôn Nghênh Tuyết gây ra, bây giờ lại cho cô ta phụ trách phẫu thuật…!Ai biết Ôn Nghênh Tuyết sẽ bày cái trò gì.
“Thầy muốn tới thì cứ việc, tôi không để bụng đâu.” Ôn Nghênh Tuyết không nhanh không chậm nói.
Sau đó, Ôn Nghênh Tuyết lại cúi đầu, ánh mắt cố tình dừng trên tay phải của Tống Nhất Nguyên, chậm rãi nói: “Quên mất, bàn tay này đã không thể cầm dao phẫu thuật nữa.”
Tống Nhất Nguyên hoảng sợ: “Em–“
“Người nhà xin đừng cản trở bác sĩ.”
Có một hộ sĩ nam khá cường tráng đi tới, cố tình đụng Tống Nhất Nguyên một cái.
Sau đó, anh ta nói với Tống Nhất Nguyên: “Vị đây là Ôn Nghênh Tuyết, bác sĩ cấp C do EMO bình chọn, luận về trình độ giải phẫu ngoại khoa chính là người đứng đầu bệnh viện chúng tôi.
Chỉ có chiều thứ sáu cô ấy mới đến đây một chuyến, tiến hành một đến hai ca phẫu thuật, các anh rất may mắn đấy.”
Anh ta chắn giữa Tống Nhất Nguyên và Ôn Nghênh Tuyết, sừng sững như một bức tường.
Tống Nhất Nguyên trợn trừng mắt đối chọi lại anh ta.
Tống Nhất Nguyên đang định vung tay cho tên này một quyền, cổ tay chợt bị bắt lấy.
Tống Nhất Nguyên nghiêng đầu, nhìn Mặc Khuynh đứng một bên, ngớ người.
Trong phòng cấp cứu có người gọi “Bác sĩ Ôn”, Ôn Nghênh Tuyết nhìn Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh, lịch sự gật đầu, sau đó thong thả đi vào phòng.
Cánh cửa chầm chậm đóng lại trước mắt.
Tống Nhất Nguyên thở dài một hơi, nắm tay chậm rãi buông lỏng, hỏi: “Vì sao?”
“Có phải chuyện gì to tát đâu.” Mặc Khuynh cũng thả cổ tay anh ta ra, nhấc mắt nhìn cánh cửa lớn của phòng cấp cứu, nhẹ như không nói, “Cùng lắm thì lấy mạng đền mạng.”
Lời này của cô, giọng điệu như thường, một chút biến hóa lên xuống cũng khó mà nghe ra.
Nhưng Tống Nhất Nguyên lại thấy sống lưng lạnh toát.
Tên hộ sĩ nam kia nghe thấy thì dừng lại, tức giận lườm Mặc Khuynh, trong ánh mắt là — Bác sĩ đã vất vả đi cứu người, mấy người còn dám ở đây uy hiếp?
Mặc Khuynh đảo mắt qua, trong mắt có ý lạnh: “Nhìn gì, muốn bị chọc mù mắt hả?”
“…”
Anh ta theo bản năng rụt cổ lại.
Mẹ nó, con nhỏ này hung dữ thật.
Hộ sĩ nam không tham gia ca phẫu thuật này, nhưng tạm thời cũng không có việc gì cần làm, thấy dáng vẻ lai giả bất thiện của Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh, lo cho an toàn của Ôn Nghênh Tuyết, bèn quyết định đứng ở cửa canh giữ, dáng vẻ đầy phòng bị nhìn hai người.
Mặc Khuynh kéo Tống Nhất Nguyên đi sang bên cạnh, chờ ca phẫu thuật kết thúc.
Lại mất thêm một lúc nữa, Tống Nhất Nguyên mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thăm dò hỏi Mặc Khuynh: “Lời vừa rồi của em là nói đùa thôi đúng không?”
Mặc Khuynh trả lời: “Không phải.”
“Không thể đâu.” Tống Nhất Nguyên giờ này vẫn không quên kỳ hạn quan sát một năm của Mặc Khuynh, “Hiện tại là thời đại pháp trị, em không thể thích gì thì làm bừa.
Với cả em vẫn còn đang trong thời gian quan sát, mỗi một hành động đều–“
Mặc Khuynh hỏi: “Nếu Tỉnh Túc chết thật, Ôn Nghênh Tuyết và Lương Tự Chi bỏ trốn, pháp luật chỉ có thể xử mấy tên lâu la, thầy cam tâm không?”
“…”
Tống Nhất Nguyên nghẹn họng.
Cam tâm không?
Đương nhiên không.
Ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói của Mặc Khuynh cũng lạnh lẽo: “Nếu đã đụng trúng tôi, thì phải theo quy củ của tôi.”
Tống Nhất Nguyên nghe vậy thì chấn động.
Ánh đèn lành lạnh từ trần nhà chiếu xuống, không có màu sắc không có nhiệt độ, rơi lên người Mặc Khuynh, giống như chụp thêm cho cô một tầng khí lạnh.
Tống Nhất Nguyên nhìn thấy trên người cô một loại khí phách sát phạt quyết đoán.
Dáng vẻ này của cô vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Cô vẫn luôn cất giấu nó.
Nuốt ực một cái, Tống Nhất Nguyên ngơ ngẩn một hồi lâu, bởi vì không có cách nào phản bác Mặc Khuynh, chỉ đành thay đổi chủ đề: “Phương thuốc…!Không, tờ giấy kia thì sao?”
“Không ở trên người Tỉnh Túc.” Mặc Khuynh đã lục trên người Tỉnh Túc, không tìm được gì cả.
Sắc mặt của Tống Nhất Nguyên trở nên âm trầm.
Quả nhiên là nhắm vào thứ đó.
Càng giúp anh ta chắc chắn hơn kẻ đứng sau là ai.
“Nhóm người kia sau khi xác định Tỉnh Túc không biết tung tích của phương thuốc hẳn là đã bỏ qua rồi.
Gần đây không có dấu hiệu xuất hiện trở lại, bởi vậy không phải là bọn họ.” Mặc Khuynh phân tích, “Ôn Nghênh Tuyết ngược lại có khả năng.
Trực tiếp tìm Tỉnh Túc thương lượng, không được, bèn xuống tay với ba của cậu ta.
Vẫn không được, thì ngấm ngầm theo dõi, chờ Tỉnh Túc tự lấy phương thuốc ra.”
“Bọn chúng đã lấy được đồ rồi, vì sao còn muốn xuống tay thủ tiêu Tỉnh Túc?” Tống Nhất Nguyên không hiểu.
“Hẳn là không phải muốn thủ tiêu.” Mặc Khuynh nói, “Con dao đó không đâm trúng chỗ yếu.
Nếu thật sự muốn cậu ta chết thì chắc chắn không chỉ có một dao, cũng sẽ không cho chúng ta thời gian đến cứu.”
“Nhưng Ôn Nghênh Tuyết lại chờ sẵn ở đây.”
“Thầy không nghe à, mỗi chiều thứ sáu cô ta đều sẽ ở đây.”
“Nên Ôn Nghênh Tuyết không nhất định sẽ lấy mạng của Tỉnh Túc?”
“Còn xem tâm trạng của cô ta.” Mặc Khuynh nhàn nhạt nói, “Dù sao mục đích của cô ta là phương thuốc, không cần thiết phải giết Tỉnh Túc.
Huống hồ, mục đích và hành động của bọn chúng đã sớm bị đoán ra, hẳn là phải rõ.”
Lời của cô không phải không có lý.
Tống Nhất Nguyên ý thức được bản thân vừa rồi đã mất bình tĩnh, đầu óc cũng không quá tỉnh táo.
Anh ta tựa lưng lên tường, rũ mắt suy nghĩ, bỗng nhiên nhận ra sự thất thường của bản thân chẳng qua là bị chọc giận.
Anh ta vừa bị Ôn Nghênh Tuyết chọc giận.
– – Bàn tay này đã không thể cầm dao phẫu thuật nữa.
Anh ta từng là thiên chi kiêu tử khó có người sánh được, đứng trên đỉnh cao của y học, nhưng khi đứng trước học sinh của mình đang thoi thóp trong vũng máu, anh ta lại chỉ có thể trơ mắt bất lực không thể làm gì.
Suốt quá trình này, anh ta đều run rẩy.
Bởi vì anh ta không thể một lần nữa cầm dao phẫu thuật, không thể cứu người.
Mặc Khuynh quay sang nhìn Tống Nhất Nguyên, thấy anh ta ngẩn người nhìn chằm chằm tay mình, thế là sau một lát suy nghĩ, mở miệng: “Tay của thầy có thể…” trị.
Lời còn chưa dứt.
Chợt có mấy người đi tới, là bác sĩ và hộ sĩ, đều còn rất trẻ, hình như là thực tập sinh.
Bọn họ đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu.
“Ca phẫu thuật này do bác sĩ Ôn phụ trách sao?”
“Nghe nói rất nghiêm trọng, vết thương do dao đâm ở ngay bụng, mất máu rất nhiều, lúc đưa vào chỉ có khí ra chứ không có khí vào nữa(*).”
(*) Đoạn này tui cũng hem hiểu, không có hiểu biết về lĩnh vực này nên đành chịu thôi, ai biết thì giải thích cho mọi người nhen:>
“Vậy khác gì…”
“Vốn do chủ nhiệm Lưu phụ trách, nhưng nghe xong tình trạng của bệnh nhân thì lập tức mời bác sĩ Ôn ra tay.”
“Bác sĩ Ôn mới mười tám tuổi thôi nhỉ?”
“Đúng đó, thiếu niên thiên tài, tiền đồ vô lượng.”
“Nghe nói là xuất thân thế gia Trung y, kiến thức Trung y cũng cực kỳ lợi hại.
Giáo sư chuyên nghiên cứu về thuốc Trung y còn có lần đến xin thỉnh giáo cơ mà.”
…
Bọn họ ở bên đó thì thầm to nhỏ, thảo luận về Ôn Nghênh Tuyết, trong giọng điệu đều là hâm mộ và khâm phục, không có lời nào không phải là tán dương và ngưỡng mộ.
“Mấy người kia, nói nhỏ tiếng thôi.” Hộ sĩ nam đứng canh giữ bên cạnh nãy giờ chợt quát.
Mấy người thực tập vội đáp: “Vâng ạ.”
Anh ta lạnh mặt hỏi: “Hết việc rồi à?”
“Bây giờ là thời gian nghỉ ạ.
Nghe nói có bác sĩ Ôn nên chúng em đến xem, thuận tiện học hỏi.”
“Đúng rồi đó ạ, một tuần chỉ đến một buổi chiều, muốn gặp được người đúng là quá khó.”
“Chúng em chỉ xem xíu thôi.”
…
Bọn họ hạ thấp giọng, nhưng đều không đi, tụ tập một chỗ tiếp tục thảo luận về ca phẫu thuật này, về Ôn Nghênh Tuyết.
Không lâu sau, lại có một người mặc đồng phục phẫu thuật đi tới.
Mọi người đều nhận ra, đồng loạt gọi: “Chủ nhiệm Lưu.”
Chủ nhiệm Lưu gật đầu với bọn họ rồi quay sang nói với hộ sĩ nam: “Tôi vào đó học hỏi một chút.” Nói xong, bảo người mở cửa phòng ra đi vào.
Một câu “học hỏi” này đã vô tình nâng hình ảnh của Ôn Nghênh Tuyết trong lòng mấy người ở đây lên một bậc, buổi thảo luận càng trở nên rôm rả hơn.
Mặc Khuynh lơ hẳn những lời này, Tống Nhất Nguyên thì bắt đầu bận rộn đi làm thủ tục, đóng tiền viện phí, vòng một vòng quay lại, phát hiện nhóm người hâm mộ kia vẫn còn ở lì chưa đi.
Đúng lúc này, buổi thảo luận nhắc đến chuyện Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên uy hiếp tính mạng Ôn Nghênh Tuyết, tức thì đồng loạt chuyển ánh mắt đề phòng sang phía này.
Trong đề phòng còn có thêm cảnh cáo.
Tống Nhất Nguyên một lòng lo lắng cho vết thương của Tỉnh Túc, cũng chẳng bận tâm đến bọn họ.
“Đúng rồi,” Tống Nhất Nguyên cầm mấy tờ hóa đơn đi tới bên cạnh Mặc Khuynh, “Trước khi thầy đến nơi có phải em đã làm gì Tỉnh Túc không?”
Anh ta nhớ truyền thuyết về thần y kia, cũng nhớ vị thần y này Tây y Trung y đều tinh thông.
Thầy thuốc nhìn thấy bệnh nhân, chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Mặc Khuynh “ừm” một tiếng: “Châm cho cậu ta hai châm.”
Tống Nhất Nguyên ngạc nhiên: “Ngoại thương cũng có thể dùng châm?”
“Ừm.” Mặc Khuynh lười biếng đáp, “Châm bình thường có cắm vào bao nhiêu cái cũng chỉ vô dụng.
Nhưng bộ châm bạc kia của tôi có thể giữ cho cậu ta một mạng.”
Nghe đến “giữ cho cậu ta một mạng”, Tống Nhất Nguyên thoáng cái vui sướng, gánh nặng trên vai cũng giảm bớt một nửa.
Anh ta đảo mắt, hỏi: “Bộ châm em trộm về kia?”
Mặc Khuynh lườm anh ta: “Cái đó gọi là vật quy nguyên chủ.”
“Đúng, vật quy nguyên chủ.” Tống Nhất Nguyên gật gật đầu, “Có gì khác nhau à?”
“Khó nói.”
“Khó nói thế nào?”
Những người này đều thích hỏi tận cùng gốc rễ, Mặc Khuynh hơi không kiên nhẫn nhíu mày.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, chủ nhiệm Lưu và Ôn Nghênh Tuyết cùng bước ra ngoài.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên còn chưa chạy tới, đám quần chúng vây xem đã chạy đến trước.
“Chủ nhiệm Lưu, kết quả sao rồi ạ?”
“Rất thành công.
Bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại, điều dưỡng một thời gian là sẽ khỏe mạnh trở lại.” Chủ nhiệm Lưu trả lời xong, nhìn sang Ôn Nghênh Tuyết, trong mắt đều là kính phục, “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.”
Đối với lời tán dương này, Ôn Nghênh Tuyết không tỏ thái độ gì.
Nhưng đám người hâm mộ lại ra sức tâng bốc nịnh nọt.
“Thật sao ạ, tình trạng như vậy còn cứu được?”
“Bác sĩ Ôn lợi hại quá rồi đó.”
“Bác sĩ Ôn còn đi học làm gì nữa chứ, trực tiếp đến bệnh viện ở thủ đô làm bác sĩ cũng được.”
…
Ôn Nghênh Tuyết gật đầu với bọn họ, lại nói chuyện thêm hai câu với chủ nhiệm Lưu, sau đó một mình rời khỏi.
Đám người hâm mộ kia sùng bái cô, nhưng cô lại cao cao tại thượng như đóa hoa cao lãnh, bọn họ cũng không dám tiếp cận quá gần.
Tống Nhất Nguyên coi thường mấy lời tâng bốc không có giới hạn này, nhưng cũng chẳng rảnh mà quan tâm, chạy vào xem Tỉnh Túc trước.
Mặc Khuynh đi theo phía sau.
Tỉnh Túc được đẩy vào phòng bệnh thường, gần hai tiếng sau thì tỉnh lại.
Hơn nữa cơ thể vốn nên suy yếu sau khi thương nặng không hiểu vì sao lại đặc biệt có tinh thần.
“Thầy Tống…” Tỉnh Túc nhìn Tống Nhất Nguyên, sau đó di chuyển tầm mắt, thấy được Mặc Khuynh đứng phía sau rồi, mới gọi, “Mặc…”
Mặc Khuynh không đợi cậu ta nói xong, nói: “Há miệng.”
Tỉnh Túc theo bản năng há miệng.
Giây tiếp theo, chỉ thấy từ ngón tay Mặc Khuynh bắn ra một viên thuốc màu đen, rơi thẳng vào miệng Tỉnh Túc.
Tỉnh Túc còn đang sững sờ, viên thuốc đã tan trong miệng, còn không kịp cho cậu ta nếm được mùi vị gì..