Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 85: Danh Hiệu Giáo Sư 13 Vật Quy Nguyên Chủ Tỉnh Túc Gặp Nạn


Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 85: Danh Hiệu Giáo Sư 13 Vật Quy Nguyên Chủ Tỉnh Túc Gặp Nạn


Art: Weibo @狐狸木木木
Chương 85: Danh hiệu giáo sư [13] Vật quy nguyên chủ, Tỉnh Túc gặp nạn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Một câu nói của Tỉnh Túc khiến bầu không khí vốn đang hài hòa trong một giây đông cứng.
Biểu tình trên mặt Tống Nhất Nguyên cứng đờ.
Mặc Khuynh nhìn Tỉnh Túc, lại nhìn Tống Nhất Nguyên, cầm một cái chân gà lên gặm.
Tỉnh Túc bình tĩnh phân tích: “Thầy nói mình là anh trai của thầy ấy, tôi tin.

Nhưng thầy ấy vừa từ chức thì thầy lập tức vào thế chỗ, ở nơi trước đây thầy ấy từng ở, trước đây không bao giờ nấu cơm, giờ lại tự nấu, mùi vị còn cực kỳ giống với trước đây thầy ấy nấu.

Thầy Tống, những hành vi này của thầy giống như là đang tưởng niệm, khiến tôi cảm thấy là thầy ấy đã không còn trên nhân thế nữa.”
Tống Nhất Nguyên nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy thầy giải thích đi.” Tỉnh Túc cố chấp nói.
“Nó…” Tống nhất Nguyên dừng lại, vẻ mặt hơi cứng ngắc, “Nó ở nước ngoài dưỡng bệnh.”
“Dưỡng bệnh gì? Hiện tại vẫn khỏe chứ? Vì sao không liên lạc được?” Tỉnh Túc liên tục đưa ra câu hỏi.
Khẽ rũ mắt che giấu cảm xúc bên trong, Tống Nhất Nguyên nhẹ giọng nói: “Nó bệnh nặng một thời gian, hai năm nay luôn phải ở nước ngoài phẫu thuật và tĩnh dưỡng.

Để nó có thể nghỉ ngơi tốt, người nhà gần như không cho nó liên lạc với bên ngoài.”
Tỉnh Túc mím môi, nửa tin nửa ngờ.
“Không ngờ lại khiến em hiểu lầm thành như vậy.” Tống Nhất Nguyên giương mắt, bỗng bật cười, biểu tình nhẹ nhàng ung dung nói, “Hai năm trước thầy gặp chút chuyện, muốn đổi nghề, nên nó đã gợi ý cho thầy nghề này.

Ở đây khá tiện, tiếp tục đóng tiền thuê nhà là được.

Về phần đồ ăn, là nó dạy cho thầy nên mùi vị đương nhiên cũng không khác nhau là bao.”
Lời giải thích khá hợp tình hợp lý.
Tỉnh Túc sắp tin rồi.
“Nếu em không yên tâm thì chờ qua một thời gian nữa cơ thể nó tốt hơn, thầy sẽ để nó gọi điện cho em.” Tống Nhất Nguyên lại nói.
Một câu này, hoàn toàn đánh tan chút nghi ngờ cuối cùng còn sót lại.
Mặc Khuynh đã ăn xong hai cái chân gà.
Đôi đũa của cô tiếp tục hướng đến một cái chân gà khác.
Tống Nhất Nguyên lập tức trừng mắt: “Có thể để lại một cái không?”
Mặc Khuynh từ tốn đáp: “Ai nhanh tay thì là của người đó.” Nói xong lại gắp một cái.
Tống Nhất Nguyên vội cầm đũa lên gắp một cái, do dự một chút, bỏ vào bát Tỉnh Túc: “Mau ăn đi.”
“…!Ồ.”
Mắt thấy Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên sắp bắt đầu một trận đại chiến tranh cướp đồ ăn, Tỉnh Túc ngập ngừng mấy giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ở nhà Giang Khắc luôn được cơm bưng nước rót tận miệng, nhưng dù đồ ăn có ngon hơn nữa được bưng đến trước mặt Mặc Khuynh thì vẫn bị thiếu một phần hương vị, hiện tại bỏ cái giá xuống, dù tay nghề Tống Nhất Nguyên không tốt bằng thím Trần thì Mặc Khuynh vẫn ăn khá ngon miệng.

Tỉnh Túc cũng hiếm khi được ăn sảng khoái một trận.
Ăn cơm xong, Mặc Khuynh như bà lớn phủi mông đi vào phòng khách chờ ăn trái cây.

Trong bếp có máy rửa bát, nhưng Tỉnh Túc cũng xem như tự giác, hỗ trợ dọn dẹp bát đũa bỏ vào máy.
“Kiếp trước em là đại tiểu thư có đúng không?” Tống Nhất Nguyên đặt đĩa dưa mật đã thái nhỏ lên bàn trà, liếc xéo Mặc Khuynh một cái.
Mặc Khuynh phủ nhận: “Không phải.”
Tống Nhất Nguyên không tin.
Dáng vẻ như lão tổ tông này, không phải là được cung phụng từ bé đến lớn thì là gì.
Tỉnh Túc ngồi xuống bên cạnh, nhìn hai người Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh, trầm ngâm một lúc, tìm điểm bắt đầu: “Tống Giang Hà đã nói chuyện phương thuốc với thầy chưa?”
“Phương thuốc gì?” Tống Nhất Nguyên đầu tiên hơi ngẩn ra, sau mới phản ứng lại, “À, phương thuốc truyền lại từ một trăm năm kia?”
“Ừm.”
Tống Nhất Nguyên lắc đầu: “Không.”
Tình báo cần nói Mặc Khuynh đều đã nói với Tống Nhất Nguyên rồi.
Phương thuốc mà Lương Tự Chi và Ôn Nghênh Tuyết mơ ước rất có khả năng đang nằm trong tay Tỉnh Túc, nguồn gốc của nó thì chỉ có Tống Giang Hà biết.
“Thầy không biết?” Tỉnh Túc ngạc nhiên.
“Không biết.” Tống Nhất Nguyên nói, “Theo như thầy biết thì nó chưa bao giờ tiếp xúc với Trung y.”
Tỉnh Túc lập tức lạnh mặt: “Thật ra hai người không thân lắm có đúng không?”
“…”
Tống Nhất Nguyên nghẹn lời.
Trò đùa gì đây?
Tống Nhất Nguyên nói: “Chưa từng nghe nói đến chuyện này.”
“Vậy thầy có biết tin đồn về vị thần y một trăm năm trước không?” Tỉnh Túc nghiêm trang hỏi.
Tống Nhất Nguyên liếc nhìn Mặc Khuynh đang ăn dưa mật, tâm trạng cực kỳ phức tạp gật đầu: “Có nghe qua.”
Tỉnh Túc nhíu mày: “Tống Giang Hà vẫn luôn điều tra về ông ta, thầy không biết?”
Tống Nhất Nguyên ngớ ra.
“Dù sao thì từ khi tôi quen biết thầy ấy thì thầy ấy đã bắt đầu tìm tòi những câu chuyện truyền miệng về vị thần y kia.

Thầy ấy tinh thông Trung y, hơn nữa còn tin chắc là thần y có thật, bởi vậy nếu như thần y có lưu lại phương thuốc, thì đây chính là một sự nghiệp lớn lao tạo phúc cho nhân loại.

Đây cũng là ước nguyện ban đầu khi thầy ấy đi thu thập phương thuốc.” Tỉnh Túc chậm rãi nói, quan sát biến hóa trên mặt Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên từ ngẩn người đến ngạc nhiên, sau đó thì cau mày trầm tư, cuối cùng, thấp thoáng lộ ra bi thương.
Tỉnh Túc hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Trong tay tôi có một tờ phương thuốc.

Nói chính xác thì tôi cũng không biết đó có thật sự là phương thuốc hay không.

Nhưng tôi nghĩ, thứ Ôn Nghênh Tuyết muốn chính là nó.”
“Sao em lại có được?”
Tỉnh Túc nói: “Nó nằm trong chỗ đồ đạc trên bàn làm việc của Tống Giang Hà.

Sau khi thầy ấy từ chức, có người thu dọn vị trí làm việc của thầy ấy, sau đó ném đi hết.

Em đi nhặt lại, phương thuốc kia bị kẹp bên trong.”
“Chờ đã.” Tống Nhất Nguyên hít vào một hơi, “Trước khi thầy chuyển đến nơi này từng bị trộm vào một lần, nhưng hẳn là không mất thứ gì đáng giá…”

Tỉnh Túc liếm môi: “Thầy không biết thầy ấy nghiên cứu Trung y, điều tra thần y.

Nhưng những tài liệu đó hẳn đều ở trong căn nhà này.

Nếu thầy không nhìn thấy thì có lẽ là đã bị…”
“Trộm rồi.” Tống Nhất Nguyên tiếp lời.
“Cũng chính là nói,” Mặc Khuynh lên tiếng, “Sau khi Tống Giang Hà rời đi, có người đã nhắm vào chỗ tài liệu anh ta điều tra được, hoặc là phương thuốc.

Chỉ là, nhóm người kia không tìm được gì cả.

Nhưng nhóm người kia tuyệt đối không phải Ôn Nghênh Tuyết…”
Phân tích đến đây, Mặc Khuynh chống cằm, cực kỳ có hứng thú nói: “Thú vị.”
Còn có nhóm người thứ ba.
Xem ra là đúng như điều tra của Giang Khắc, vẫn còn rất nhiều kẻ mơ ước phương thuốc.
Tống Nhất Nguyên bắt được đầu mối, nói: “Không đúng.

Nếu Ôn Nghênh Tuyết có thể đến tìm em, thì nhóm người kia–“
“Bọn họ cũng đã tới tìm tôi.” Biểu tình trên mặt Tỉnh Túc thoáng nghiêm trọng, “Ngay tại nửa năm trước.

Trước kỳ thi đại học có một nhóm người đến tìm tôi, truy hỏi phương thuốc, họ hỏi gì tôi cũng nói là không biết, sau đó bị họ đánh cho một trận.”
Kết quả chính là, Tỉnh Túc nằm viện, bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Cậu ta chỉ biết chuyện tờ giấy kia chính là phương thuốc trong truyền thuyết sau khi nghe được “hai mươi mốt trình tự” từ ông chủ hiệu sách, trước đó quả thật không biết, nên phản ứng chân thật, có lẽ vì thế mới qua mắt được bọn chúng.
Nhưng gần đây cậu ta lại điều tra về “hai mươi mốt trình tự”, hẳn là đã đánh rắn động cỏ.
“Trước đó tôi hoài nghi chuyện Tống Giang Hà còn sống hay không…” Tỉnh Túc giương mắt, thật thà nói, “Chính là sợ nhóm người này hạ tử thủ với thầy ấy.”
Tống Nhất Nguyên đáp: “Em ấy…!căn bệnh đó không liên quan đến nhóm người này.”
Tỉnh Túc gật đầu.
“Tôi giữ phương thuốc này cũng vô dụng.” Tỉnh Túc đã nghĩ xong, nói, “Hiện tại hẳn là nên vật quy nguyên chủ.

Nếu không thể đưa cho Tống Giang Hà, vậy giao cho thầy.

Tôi đã giấu kín nó rồi, ngày mai tôi sẽ lấy về rồi hẹn gặp mặt hai người sau.”
Trước mắt Tỉnh Túc vẫn chưa quá tín nhiệm Tống Nhất Nguyên.
Nhưng nhóm người kia và Ôn Nghênh Tuyết đang như hổ đói rình phương thuốc của cậu ta, nếu tiếp tục giữ nó, cậu ta cũng không chắc mình có thể bảo quản được không, giao cho Tống Nhất Nguyên có lẽ sẽ ổn thỏa hơn.
Nói thế nào đi chăng nữa, Tống Nhất Nguyên cũng là anh trai của Tống Giang Hà, hẳn là vẫn phải “thân thiết” với Tống Giang Hà hơn nhóm người kia.
“Chờ đã.” Tống Nhất Nguyên quay sang nhìn Mặc Khuynh, “Phương thuốc có thể tiêu hủy không?”
Mặc Khuynh tập trung ăn trái cây, lười biếng đáp: “Có thể.”
“Hai mươi mốt trình tự?”
“Nhớ.”
“Thế thì được.” Tống Nhất Nguyên suy nghĩ một chút, nói với Tỉnh Túc, “Ngày mai chúng ta chọn thời gian gặp mặt đi.”
“Phương thuốc kia tiêu hủy thế nào?” Tỉnh Túc quét mắt về phía Mặc Khuynh, phản bác, “Tôi đã tự mình thử rồi, thứ đó dù dùng lửa đốt hay dùng thứ gì phá cũng không bị tổn hại chút nào.


Còn có, sao cậu lại biết hai mươi mốt trình tự kia?”
Mặc Khuynh ném cây tăm trong tay vào thùng rác, vỗ vỗ tay: “Trùng hợp những thứ các người không biết thì tôi đều biết.”
“…”
Tỉnh Túc đầy mặt hoài nghi.
“Không gạt em đâu,” Tống Nhất Nguyên ho nhẹ một tiếng, xoa xoa tay, đứng ra giải vây, “Thầy và Mặc Khuynh đều làm trong một tổ chức của quốc gia, em ấy ở chỗ bọn thầy chính là một thần đồng.

Đối với những chuyện của một trăm năm về trước em ấy đều hiểu rõ.”
Tỉnh Túc: “…” Càng kéo càng xa rồi.
Để chứng minh thân phận của mình, Tống Nhất Nguyên đứng dậy đi vào phòng ngủ một chuyến, lúc quay về trên tay có thêm một bản chứng nhận.
“Này.” Tống Nhất Nguyên đưa nó cho Tỉnh Túc.
Tỉnh Túc ngờ vực nhận lấy, mở ra.
Thứ này khá giống với giấy tờ của cảnh sát, có một huy hiệu đặc biệt bên trên, bên trong là chân dung của Tống Nhất Nguyên, tên họ, bên dưới là một chuỗi con số — “950801-0578.”
Mặc Khuynh cũng đưa mắt nhìn sang, lại nhìn Tống Nhất Nguyên một cái, trong mắt mang theo tò mò và đánh giá.
Tỉnh Túc xem không hiểu, trả lại cho Tống Nhất Nguyên: “Đây là công việc gì?”
“Phục vụ cho quốc gia.”
“…” Được rồi, hẳn là mấy công việc bí mật trong truyền thuyết.
Cũng đã thẳng thắn đến mức này rồi, Tỉnh Túc xem như không còn hoài nghi gì nữa, tuy vẫn còn nghi ngờ với lời giải thích của Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh, nhưng nhất thời không thể tìm ra sơ hở.
Dù sao chỉ riêng lấy thành tích của Mặc Khuynh thôi…
Cũng đủ để giữ cái danh “Thần đồng” rồi.
Nói chuyện với Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh xong, Tỉnh Túc không tiếp tục ở lại nữa, chào một tiếng rồi rời đi.
Tống Nhất Nguyên đưa cậu ta ra thang máy.
Lúc quay lại, anh ta thấy Mặc Khuynh ngồi trên ghế sô pha, đang nghiên cứu tờ giấy chứng nhận kia.
Mặc Khuynh ngắm nghía một hồi, nhướng mày hỏi hắn: “Thật hay giả?”
“Thật.” Tống Nhất Nguyên đi tới, cầm về.
“Mấy người đều có?”
“Đều có.” Tống Nhất Nguyên giới thiệu, ” Của thầy là chứng nhận cho nhân viên ngoài biên chế, 0578 ở đuôi là số thứ tự của thầy.

Cái của nhân viên chính thức thì khác chút, nhưng về cơ bản là giống nhau.”
Mặc Khuynh hỏi: “Bình thường có tác dụng gì?”
“Chủ yếu là cái huy chương này.” Tống Nhất Nguyên chỉ chỉ huy chương, “Bình thường những nhân vật cấp cao của nhà nước đều sẽ biết nó.

Có vài việc không thể không đi đường tắt, lấy nó ra để bàn bạc thì sẽ dễ làm việc hơn.”
Mặc Khuynh gật đầu: “Cũng khá tiện.”
“Chín mươi phần trăm người trong căn cứ đều là thiên tài, một trăm phần trăm là người tài giỏi, không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.

Hơn nữa những chuyện cần xử lý đặc biệt, dù sao cũng cần có đặc quyền mới được.”
Tống Nhất Nguyên quay về phòng ngủ cất đồ, lúc đi ra nói: “Từ đây về bên đó khá xa, để thầy đưa em về…”
Lời nói giữa chừng thì dừng lại.
Anh ta nhìn thấy Mặc Khuynh đứng trước một cái tủ, nhìn sách xếp ngay ngắn bên trong.

Anh ta đảo mắt qua tủ sách đó, ánh sáng trong mắt yếu dần.
Lật thử một trang, Mặc Khuynh chợt đứng thẳng, quay đầu, nhàn nhạt hỏi Tống Nhất Nguyên: “Thật ra suy đoán ban đầu của Tỉnh Túc không sai, đúng không?”
Ánh mắt của anh ta dần tối tăm.
“Tôi tự về được rồi.”
Mặc Khuynh bước được hai bước, phất phất tay rồi đi thẳng ra cửa.
Tống Nhất Nguyên trầm mặc nhìn theo bóng dáng Mặc Khuynh rời đi, không động đậy, rất lâu sau, anh ta mới giống như từ trong một bóng ma tăm tối nào đó thoát ra, rơi vào trạng thái bi thương khó có thể nói thành lời.
Tống Nhất Nguyên giống như bị rút cạn sức lực ngồi xuống ghế sô pha.
Cậu em trai nhỏ hơn anh ta sáu tháng, cậu em trai cùng cha khác mẹ…
Mọi thứ đã quá lâu quá xa rồi, đến tận khi Tỉnh Túc nói ra, anh ta mới đột nhiên nhớ đến, ngày nhỏ khi anh ta bộc lộ tài năng thiên bẩm về Tây y, Tống Giang Hà ngốc nghếch đã bám theo anh ta mà nói — Sau này muốn làm Trung y, như vậy hai người có thể Trung – Tây y kết hợp rồi.

Nhưng hào quang của anh ta đã che lấp Tống Giang Hà.
Anh ta cho rằng đó chỉ là một lời nói trẻ con của Tống Giang Hà, chưa bao giờ thật sự để trong lòng.

Mà sau khi Tống Giang Hà bị người ta cười chế nhạo “Cháu không giỏi được bằng anh trai đâu, từ bỏ đi”, đã chưa một lần đề cập lại về Trung y.
Không ngờ…
Hóa ra em ấy chưa từng từ bỏ.
*
Rời khỏi nhà Tống Nhất Nguyên, Mặc Khuynh không vội về nhà mà ở bên ngoài đi lung tung một hồi, đến tận khi đêm đã về khuya mới lên chuyến tàu cuối cùng trở về.
Lần này đi vào cô không làm phiền bất kỳ ai, trèo tường lên tầng hai.
Động tác của cô đều không phát ra chút động tĩnh nào.
Nhưng lại vẫn bị một bóng dáng đứng lẳng lặng trước cửa sổ thu hết vào trong mắt.
(*) ui trời cụ Giang simp vợ của tui~

Hôm sau là cuối tuần, Mặc Khuynh lại ra ngoài từ sáng sớm, đến cả thím Trần dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cũng chỉ kịp chạm mặt cô một cái.
Thím Trần đuổi theo cô: “Mặc tiểu thư, ra ngoài gấp vậy sao? Bữa sáng…”
Mặc Khuynh nói: “Ra ngoài có chút việc, thím không cần chuẩn bị phần của tôi.”
“Sớm vậy sao?” Thím Trần nhìn trời còn chưa sáng, lại nhìn dáng vẻ không thể thuyết phục của Mặc Khuynh, thở dài, “Vậy nhớ chú ý an toàn.

Mới sáng sớm, con gái đi lại bên ngoài phải cẩn thận.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh đáp một tiếng lấy lệ, rất nhanh đã đi mất.
Nửa tiếng sau, Mặc Khuynh đi trên phố, giữa bầu không khí trong lành nhưng cũng lạnh lẽo, gió không ngừng quét qua, đèn đường vẫn còn sáng, cô nhìn cô lao công đang quét rác bên đường, hồi lâu không động đậy.
Có một chiếc xe đạp điện từ hướng đối diện đi tới, lốp xe chạy qua mặt băng chợt trơn trượt, nhất thời mất thăng bằng, quệt phải vai Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh vừa khẽ nhíu mày, tên đàn ông kia đã dừng lại, quay đầu quát: “Đi không nhìn đường à?”
Mặc Khuynh “chậc” một tiếng.
Kẻ kia phát tiết xong lại khởi động xe đi về phía trước.
Mặc Khuynh nâng tay, một hòn đá nhỏ từ trong tay bay ra, bắn trúng lốp xe đạp điện kia.

Lốp xe bụp một tiếng, kẻ đó lại mất lái, nhưng lần này không khống chế tốt, trực tiếp ngã sõng soài trên đất.
Mặc Khuynh cũng không quay đầu lại, rời khỏi.
Hai giờ chiều, Mặc Khuynh giải quyết bữa trưa tại một quán ăn bên đường, vừa ra đến nơi thì nhận được điện thoại của Tống Nhất Nguyên.
“Em đến chưa?” Tống Nhất Nguyên hỏi.
Mặc Khuynh ngẩng đầu nhìn trời, thấy ánh sáng mỏng manh rơi xuống, cô hơi híp mắt: “Cách nơi hẹn với Tỉnh Túc không đến một cây.”
“Được.

Vậy em cứ đến đi đã.” Tống Nhất Nguyên nói, “Tên tiểu tử Tỉnh Túc này hình như đến muộn rồi.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh cúp máy, xác định phương hướng, đi về phía nhà ga.
Mười phút sau, Mặc Khuynh nhìn thấy Tống Nhất Nguyên ở gần nhà ga, khi thì xem đồng hồ, khi thì lại gọi điện, sắc mặt lo lắng.
“Làm sao thế?” Mặc Khuynh đi tới.
Tống Nhất Nguyên nói: “Không biết xảy ra chuyện gì, không gọi được cho Tỉnh Túc.”
“Cuộc gọi trước đó là lúc nào?”
“Một tiếng trước.

Em ấy nói đã lấy được phương thuốc, đang đi tới đây.”
Mặc Khuynh cau mày.
***
88: Mong đến cảnh anh Giang như mong mẹ về chợ:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.