Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 117: Thôn Thần Y 27 Mặc Khuynh Kế Vị Lương Tự Chi Đến Trộm
***
Lương Tự Chi đi vào, lạnh lẽo quét mắt qua hai người Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm.
Sau đó tầm mắt dừng trên người Mặc Khuynh ba giây.
Phẫn nộ không giấu được.
“Ừ.” Chu Khai Cảnh gật đầu, “Trưởng thôn nói là dùng phiếu bầu hả?”
Lương Tự Chi chuyển tầm mắt về: “Còn chưa biết.”
“Cũng tám chín phần là vậy.”
Chu Khai Cảnh vỗ vỗ vai Lương Tự Chi, ánh mắt chắc chắn.
Lương Tự Chi và ông ta nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Sau đó Lương Tự Chi lại lạnh lùng quét mắt qua Mặc Khuynh một cái, mới cùng Chu Khai Cảnh rời đi.
Trước mắt, vị trí trưởng thôn quan trọng hơn.
Lấy thân phận “truyền nhân của Y thánh”, hiện tại anh ta không tiện xảy ra xung đột với Mặc Khuynh, nếu không rơi vào tai trưởng thôn, mất nhiều hơn được.
…
Mặc Khuynh nhìn theo Lương Tự Chi và Chu Khai Cảnh, nói với Qua Bốc Lâm: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Qua Bốc Lâm không phản ứng kịp: “Đi đâu?”
“Nhà trưởng thôn.”
“Ồ.” Qua Bốc Lâm vò vò mái tóc vàng chóe của mình, đưa mặt đến sát gần, “Đi cướp vị trí trưởng thôn?”
Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp: “Không phải lời này.”
“A?”
“Lấy.”
“…!Ồ.”
Qua Bốc Lâm xoa xoa tay, hớn hở đáp.
Cứ như thế, hai người đi theo sau Lương Tự Chi và Chu Khai Cảnh, đến nhà trưởng thôn.
Lương Tự Chi và Chu Khai Cảnh chân trước vừa tiến vào đại sảnh, phía sau Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm đã đi theo vào.
“…”
“…”
Lương Tự Chi và Chu Khai Cảnh đều dùng ánh mắt gặp quỷ rồi nhìn hai người.
– – Thôn bọn họ chọn trưởng thôn, có việc gì cho hai người à?
Chu Khai Cảnh trầm giọng hỏi: “Hai người có việc gì ở đây?”
“Dễ thấy mà,” Qua Bốc Lâm đứng thẳng lưng, rất có dáng vẻ cáo mượn oai hùm, “Cùng việc với hai người.”
“Nói nhăng nói cuội!” Chu Khai Cảnh cau mày, “Chuyện của thôn chúng tôi, từ khi nào đến lượt người ngoài can dự?”
Lương Tự Chi nói với người bên cạnh: “Mời bọn họ ra ngoài.”
Anh ta nhấn mạnh chữ “mời”, ý tứ không khác biệt lắm với “đuổi”.
Bên trong đại sảnh có mấy người khác, hoặc là cán bộ thôn, hoặc là thanh niên đến hỗ trợ.
Lương Tự Chi có thanh danh và uy vọng nhất định trong thôn, dĩ nhiên cũng khá có tiếng nói, vừa lên tiếng xong, lập tức có mấy thanh niên đi về phía Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm xoay xoay cái cổ, trên mặt vẫn là biểu cảm kiêu ngạo phách lối.
Lần trước bị trói ở thôn Cát Gia, vị thủ lĩnh là anh ta ở trước mặt Mặc Khuynh thật là mất hết cả mặt mũi, lần này gặp đúng cơ hội, có thể giúp anh ta vãn hồi lại.
Nhưng mà—
Mấy người thanh niên còn chưa động thủ, Mặc Nhất Đình đã xuất hiện.
“Ồn ào cái gì?” Ngữ khí vô cùng uy nghiêm, trong nháy mắt khiến mấy người thanh niên dừng lại.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mặc Nhất Đình.
Mặc Nhất Đình chống trượng, chậm rãi đi đến trung tâm đại sảnh, vốn là một thân khí thế không giận tự uy, sau khi ánh mắt rơi xuống người Mặc Khuynh, trong tích tắc tan đi phân nửa.
Ông ấy nói với Mặc Khuynh: “Mặc Khuynh, đến đây ngồi.”
Mặc Khuynh gật đầu, đi tới.
Vị trí chính giữa có hai ghế, một trái một phải.
Ngồi xuống, chính là ngang hàng với trưởng thôn.
Mặc Khuynh lại không hề ngượng ngùng thản nhiên ngồi xuống.
Qua Bốc Lâm đi theo sau cô, đứng bên cạnh.
“Trưởng thôn, như thế không hợp quy củ đâu ạ, cô ta là người ngoài thôn.” Có người kháng nghị.
Lập tức có người phụ họa: “Đúng, quy củ trong thôn không thể làm trái.”
“Không phù hợp.”
“Tùy tiện xếp cho cô ta một ghế bên dưới là được rồi.”
…
“Người ngoài thôn?” Ánh mắt Mặc Nhất Đình lạnh đi, chậm rãi nói từng chữ, “Những kỹ thuật kiếm sống hiện tại của các ngươi, toàn bộ đều là người…”
Mặc Nhất Đình hơi dừng, nói tiếp: “Tổ tiên của Mặc Khuynh để lại.
Thôn Trúc Xá lấy y thuật của Y thánh để phân chia, kế thừa y thuật của người, ở thôn này, Mặc Khuynh không phải người ngoài.”
“…”
Ông ấy nói xong, người khác đều nghẹn họng không trả lời được.
Đúng là như vậy.
Thôn Trúc Xá không phải lấy “họ”(*) để phân chia.
(*) Chắc kiểu như ở mình họ Nguyễn họ Trần họ Phạm v.v…!í
Từ lúc ban đầu thành lập, Mặc Nhất Đình thu nhận những cô nhi ăn không đủ no, phân chia cho họ đất ruộng và nhà ở, dạy họ y thuật và trồng trọt, cho họ có kỹ năng mưu sinh.
Mặc Nhất Đình là đồ đệ của Y thánh.
Mọi kỹ thuật đều đến từ Y thánh.
Nói đến cùng, thôn của bọn họ là dựa vào “Y thánh” mới có phồn hoa của ngày hôm nay.
Là một thôn làng không thể tìm thấy trên bản đồ, họ lại nắm hơn nửa quyền uy trong ngành sản xuất y dược và năm phần nguyên liệu Đông y quý trên thị trường.
Tiếng tăm và tiền tài, đều đến từ “Y thánh.”
Những người khác không lên tiếng, tự nhiên, Chu Khai Cảnh và Lương Tự Chi cũng không lên tiếng.
Bọn họ đều ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.
Qua Bốc Lâm đứng bên cạnh buồn bực sờ sờ mũi: Coi anh ta là người vô hình hết rồi sao?
“Đều đến đủ rồi đúng không?” Mặc Nhất Đình quét mắt một vòng.
Cậu thanh niên phụ trách đi thông báo đáp: “Đã đến đủ rồi ạ.”
“Gọi mọi người đến đây là muốn nói về chuyện trưởng thôn mới.” Mặc Nhất Đình đặt hai tay lên cây trượng, ánh mắt chậm rãi đảo qua khuôn mặt của từng người.
Chu Khai Cảnh lên tiếng: “Trưởng thôn đã quyết định được phương thức lựa chọn trưởng thôn mới rồi ạ?”
Lại có người hỏi: “Trong lòng trưởng thôn đã có ứng cử viên rồi sao?”
“Ta đã lớn tuổi, không có sức lực làm mấy quy trình phức tạp rườm rà đó.” Mặc Nhất Đình nói, “Làm đơn giản thôi.
Nếu chính phủ đã cho ta quyền trực tiếp chỉ định, thì trưởng thôn mới do ta lựa chọn là được.”
Mặc Nhất Đình hỏi: “Có ai có ý kiến gì không?”
“Toàn bộ nghe trưởng thôn làm chủ.”
“Đều nghe theo trưởng thôn!”
“Đương nhiên là trưởng thôn quyết định thế nào, chúng tôi đều nghe theo!”
Mọi người sôi nổi hưởng ứng theo.
Là ân nhân thành lập ra thôn, lại là trưởng bối đức cao vọng trọng, có đủ trí và đức, bọn họ sao có thể có ý kiến gì với lời của ông?
Mặc Nhất Đình gật gật đầu, tiếp tục nói: “Trong đám người trẻ, ta vừa ý hai người.”
Ánh mắt của ông ấy rơi xuống một chỗ, nói: “Chu Khai Cảnh và Lương Tự Chi.”
Hai người bị gọi tên, sắc mặt đều hơi thay đổi.
Chu Khai Cảnh là giật mình.
Lương Tự Chi là không vui.
Đối với vị trí trưởng thôn, Chu Khai Cảnh chưa bao giờ dám mơ ước, bỗng nhiên bị trưởng thôn chỉ mặt điểm tên, so với gọi là vui mừng, chi bằng nói là hoang mang.
Về phần Lương Tự Chi, vốn đã nắm chắc vị trí trưởng thôn trong tay, không ngờ tới, địa vị của anh ta trong lòng trưởng thôn lại chỉ được xếp ngang hàng với “Chu Khai Cảnh.”
Vốn là lợi dụng Chu Khải Cảnh, bây giờ lại tự tạo cho mình thêm một “đối thủ”, sao mà anh ta thoải mái cho được?
“Mọi người cảm thấy hai người này thế nào?” Mặc Nhất Đình đưa ra câu hỏi.
Nhất thời, toàn bộ mọi người hưởng ứng theo.
Một nhóm người đứng về phía Chu Khai Cảnh, một nhóm người đứng về phía Lương Tự Chi, ngang tài ngang sức.
Lương Tự Chi đúng là rất có năng lực, nhưng anh ta luôn ở bên ngoài, lại còn quá trẻ, tự nhiên không thể thân thiết và được lòng người trong thôn bằng Chu Khai Cảnh.
Sắc mặt của Lương Tự Chi càng lúc càng trầm xuống.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của anh ta không tự giác cuộn lại thành nắm đấm, lộ ra cả gân xanh.
Mặc Nhất Đình hơi rũ mắt, nghe bọn họ phát biểu ý kiến, thi thoảng lại gật nhẹ, giống như đang rất nghiêm túc lắng nghe.
Mặc Khuynh không biết từ lúc nào đã bắt chéo chân, một tay chống cằm, nhàn nhã xem một màn trước mắt.
Đợi cho đám người đã thảo luận được một lúc rồi, Mặc Nhất Đình giơ tay, ý bảo dừng.
Đám người lập tức im lặng.
Mặc Nhất Đình lúc này mới tiếp tục nói: “Nghe nói Tự Chi đang nghiên cứu số liệu hóa hiệu quả châm cứu?”
“Vâng.” Lương Tự Chi không hiểu lắm.
“Rất bận nhỉ?” Mặc Nhất Đình quan tâm hỏi.
“Có hơi ạ, nhưng mà…” Lương Tự Chi liếm môi, gật đầu nói, “Nhưng việc đó không cần con phải dành nhiều thời gian canh chừng.
Con lớn lên ở thôn, nếu thôn cần con, con nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.”
Mặc Nhất Đình gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi.”
“…”
Lương Tự Chi khe khẽ thở ra một hơi, lại không biết câu trả lời của mình có khiến Mặc Nhất Đình hài lòng hay không.
Ngay sau đó, Mặc Nhất Đình nói: “Tự Chi à, muốn làm cái gì thì cứ làm đi, thôn ta nhất định sẽ ở phía sau toàn lực hỗ trợ.”
“…”
Sắc mặt Lương Tự Chi cứng đờ, máu huyết trong nháy mắt đông lại.
Mặc Nhất Đình lại nhìn về phía Chu Khai Cảnh: “Khai Cảnh.”
“Dạ.”
Tâm trạng của Chu Khai Cảnh cực kỳ phức tạp.
“Khai Cảnh quanh năm ở trong thôn, hiểu rõ mọi sự vụ trong thôn.
Tám năm làm bí thư này, ta cực kỳ yên tâm.” Mặc Nhất Đình nói, “Ta quyết định, sau này để cho Khai Cảnh–“
“…”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, đồng tử mở to.
Không phải chứ?
Thật sự định giao vị trí trưởng thôn cho Chu Khai Cảnh sao?
Nhưng mà, Mặc Nhất Đình đã chậm rãi nói tiếp–
“Trợ giúp Mặc Khuynh quản lý thôn.
Nếu Mặc Khuynh không ở trong thôn, Khai Cảnh có thể làm đại diện cho trưởng thôn quyết định mọi chuyện.”
“…”
“…”
“…”
Đại sảnh rơi vào tĩnh lặng.
Bọn họ như một đám ngốc hai mắt mở lớn, miệng cũng mở lớn, dáng vẻ như đồng loạt bị sét đánh.
Ba giây trước, bọn họ còn đang lựa chọn giữa “Chu Khai Cảnh hay Lương Tự Chi”, lại không nghĩ đến, hai người này căn bản không nằm trong danh sách “Người được đề cử.”
– – Trưởng thôn mới chân chính, kể từ lúc Mặc Khuynh được Mặc Nhất Đình mời ngồi xuống đã xác định xong rồi!
“Bốp bốp bốp bốp, bốp bốp bốp bốp.”
Qua Bốc Lâm một mình vỗ tay, âm thanh lại cực kỳ vang dội.
Sau khi Qua Bốc Lâm kiên trì khoảng nửa phút, những người khác rốt cuộc kiên trì không nổi tùy tiện vỗ theo mấy cái, thế là đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Bầu không khí thật sự rất…!kìm nén.
“Trưởng thôn, con không đồng ý!” Lương Tự Chi bị cơn giận thiêu đốt lý trí, đứng phắt dậy, “Mặc Khuynh mới bao nhiêu tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học! Có y thuật không, biết trồng dược liệu không, biết quản lý thôn như thế nào không? Ngài để cho cô ta làm trưởng thôn khác gì làm trò cười cho thiên hạ!”
“Lão già này tuy đã bước một chân vào quan tài, nhưng còn có thể sống thêm ít ngày.” Mặc Nhất Đình giữ vững uy nghiêm, giọng nói bình tĩnh, “Vấn đề cậu quan tâm, ta sẽ dạy hết cho Mặc Khuynh.”
“Nguyên nhân thì sao ạ?” Lương Tự Chi hít vào một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Mặc Nhất Đình nghiêm túc, không cho kẻ khác cơ hội tiếp tục phản đối: “Mặc Khuynh là truyền nhân của Y thánh, còn ta có quyền trực tiếp trao quyền.”
Ánh mắt ông ấy rơi trên người Lương Tự Chi mang theo sắc bén.
Trong nháy mắt đó, Lương Tự Chi có cảm giác bản thân đã bị Mặc Nhất Đình nhìn thấu toàn bộ, giống như mọi thứ đều đã bị bại lộ trước mặt ông, có một loại nhục nhã không thể che giấu và hít thở không thông đánh úp tới.
Đầu óc Lương Tự Chi trống rỗng.
Mặc Nhất Đình gọi: “Khai Cảnh.”
“Có ạ.” Chu Khai Cảnh đứng dậy, cúi đầu.
“Con có ý kiến gì không?” Mặc Nhất Đình trầm giọng hỏi.
Chu Khai Cảnh nhìn Lương Tự Chi, lại nhìn Mặc Nhất Đình, trả lời: “Thưa, không ạ.”
“Rất tốt.” Mặc Nhất Đình nói, “Cứ quyết định vậy đi.”
Mặc Nhất Đình đơn giản nói mấy câu, sau đó chống gậy đứng dậy.
Lương Tự Chi không nhịn được, lại mở miệng: “Con còn có câu hỏi.”
Mặc Nhất Đình nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt của Mặc Nhất Đình mang theo áp bách, Lương Tự Chi kiên trì nghênh đón, hỏi: “Mặc Khuynh sẽ tiếp tục ở lại thôn chứ ạ?”
“Sẽ không.”
“Nếu cô ta không ở lại,” Lương Tự Chi lại hỏi, “Đại diện của trưởng thôn có phải sẽ có quyền lợi như trưởng thôn?”
“Đó là lẽ dĩ nhiên.” Mặc Nhất Đình đáp.
“Vậy đại diện của trưởng thôn có thể ra vào cấm địa hay không?” Lương Tự Chi hỏi ra điều mình quan tâm nhất.
Chỉ là một cái chức vị trưởng thôn, anh ta mới không để ý.
Thế giới bên ngoài rộng mở như vậy, nếu anh ta đã có phương thuốc trong truyền thuyết rồi thì danh lợi đều có, muốn có cái gì có cái đó, cần gì ở lì trong cái thôn này ẩn thế không ra ngoài?
Huống hồ, dù không phải là trưởng thôn thì anh ta vẫn có thể sử dụng tài nguyên của thôn Thần Y như thường.
Thứ anh ta muốn…
Chỉ có phương thuốc truyền thuyết trong cấm địa kia.
Nếu đại diện của trưởng thôn có thể ra vào cấm địa, anh ta tiếp tục lợi dụng Chu Khai Cảnh, thì mọi thứ đều đơn giản rồi.
Chỉ là mất thêm chút sức thôi.
Mặc Nhất Đình hơi nhíu mày, giống như khó hiểu: “Cấm địa và quyền lợi của trưởng thôn thì có liên quan gì với nhau?”
“Trưởng thôn,” Có người nhỏ giọng nhắc, “Ngài từng nói, cấm địa chỉ có trưởng thôn mới được ra vào.”
“…!À.”
Mặc Nhất Đình dường như lúc này mới nghĩ tới chuyện này.
Thấy thế, đám người âm thầm suy đoán: Đến chuyện này mà trưởng thôn cũng quên được, có phải đã hồ đồ thật rồi không?
“Ý ta, là cấm địa chỉ có ta có thể ra vào.” Mặc Nhất Đình không nhanh không chậm nói.
Lương Tự Chi hỏi: “Có gì khác biệt?”
“Những thứ bên trong cấm địa đều là vật dụng riêng của ta, từ bao giờ tài sản riêng của trưởng thôn khóa trước lại phải trao cho đời tiếp theo thế?” Mặc Nhất Đình hỏi lại như chuyện đương nhiên.
“…”
“…”
“…”
Đại sảnh rơi vào yên tĩnh lần thứ hai.
Qua Bốc Lâm suýt thì cười thành tiếng.
Mẹ nó!
Quá hay!
Là người ngoài mà Qua Bốc Lâm còn nhìn ra Lương Tự Chi muốn tranh chức vị trưởng thôn chính là vì cái thứ gọi là “cấm địa” kia.
Kết quả, cấm địa vốn không phải là cho phép “trưởng thôn” ra vào, mà chỉ cho một mình Mặc Nhất Đình ra vào.
Bao nhiêu năm nay, thôn bọn họ chưa bao giờ đổi trưởng thôn, chỉ có một mình Mặc Nhất Đình, bởi vậy lời này nói ra, mọi người lại vô tình hiểu thành “Nơi chỉ có trưởng thôn được ra vào.”
Đồng thời, những người vừa hiểu ra chuyện này đều ngẩn hết ra, cảm giác tin tức này với những gì hồi nhỏ nghe được có chỗ nào đó không ăn khớp.
– – Á.
– – Không ngờ nơi đó lại là những món đồ của riêng Mặc Nhất Đình, chứ không phải bảo bối của thôn?
– – Đúng là hiểu lầm tai hại mà!
Mặc Khuynh từ đầu đến giờ không nói một câu dễ dàng năm được cái chức vị trưởng thôn lúc này trong tay chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ tay, sau đó quay sang hỏi Mặc Nhất Đình: “Trong cấm địa để cái gì?”
Mặc Nhất Đình vội đáp: “Bây giờ chúng ta lập tức đi xem.”
“Được.”
Mặc Khuynh đáp.
Qua Bốc Lâm cũng nói: “Tôi cũng muốn đi.”
Mặc Nhất Đình đáp: “Đến đi.”
Những người có mặt: “…” QAQ Chúng tôi cũng muốn đi!
Nhưng dĩ nhiên không có ai dám nói ra.
*
Chuyện Mặc Khuynh trở thành trưởng thôn mới, ngay trong ngày được truyền đi khắp thôn.
Không một người kháng nghị.
Đối với người dân ở đây, trưởng thôn một tay thành lập thôn, muốn để vị trí đó cho ai thì để thôi.
Huống hồ, người tên Mặc Khuynh này…
Là đời sau của Y thánh đó…
Thân phận trâu bò như vậy, làm trưởng thôn của bọn họ có gì là không được?
…
Hai ngày sau.
Cấm địa tại nơi ở của trưởng thôn.
Ba giờ sáng, trăng treo trên cao, bầu trời tối mịt không có lấy một tia sáng.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở cấm địa.
Kẻ này dường như rất quen thuộc với các cơ quan ở cấm địa, mở cửa, liên tục tránh được những cạm bẫy, thuận lợi đi vào trong.
Cuối cùng cũng đi được vào khu vực trung tâm.
“Này.”
Chợt có giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó là nến trong phòng đồng loạt sáng, ánh nến lay động, chiếu sáng một bức tranh trước mặt.
Lương Tự Chi ngạc nhiên giương mắt, tầm mắt lướt qua người kia, rơi xuống bức tranh đằng sau.
Con ngươi của anh ta càng lúc càng mở lớn.
– — Sao lại giống như thế?!
Cùng lúc đó, giọng nói lười biếng của Mặc Khuynh vang lên: “Chờ anh lâu lắm rồi đấy.”.