Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 116: Thôn Thần Y 26 Có Nhân Có Quả Trưởng Thôn Mới
Art: Weibo @-两儀月華-
Chương 116: Thôn Thần Y [26] Có nhân có quả, trưởng thôn mới
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đó là một cây lê, từng đóa từng đóa hoa lê rơi xuống, gió thổi qua, đóa hoa xoay tròn trên không trung, như tuyết.
Ôn Nghênh Tuyết mặc váy tay dài màu trắng, tóc đen nhánh, đón gió tung bay.
Cô ta luôn là dáng vẻ ôn hòa tao nhã, giống một tiên tử tách biệt với phàm trần.
Ánh mắt cô ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thêm đôi chút thanh nhã cao quý, như một đóa hoa cao lãnh.
“Chờ tôi?”
Mặc Khuynh cười nhạt một tiếng, mở nắp chai trà sữa, ngửa đầu uống hai ngụm.
Mùi vị không tệ.
“Ừm.”
Ôn Nghênh Tuyết chậm rãi đi đến.
Ở khoảng cách hai bước, cô ta dừng lại.
“Cậu thay thế thân phận của tôi bị vạch trần, tôi từng mượn cơ hội đó nhục nhã cậu chưa?” Ôn Nghênh Tuyết bình tĩnh nhìn cô, giọng nói vẫn tính là ôn hòa.
Mặc Khuynh rũ mắt quét qua thân chai, miễn cưỡng đáp: “Chưa.”
“Trước khi thanh danh của cậu ở Trung học trực thuộc số một đi lên, tôi có từng chèn ép cậu không?” Ôn Nghênh Tuyết lại hỏi.
Tỉ mỉ nghĩ một chút, Mặc Khuynh lại đáp: “Chưa.”
Ôn Nghênh Tuyết bèn hỏi: “Tôi chưa bao giờ động chạm tới lợi ích của cậu, vì sao cậu nhất định muốn cản đường tôi?”
Mặc Khuynh không nhanh không chậm hỏi: “Còn nhớ Tỉnh Túc không?”
Ôn Nghênh Tuyết hơi híp mắt, nói: “Nhớ.
Còn gì nữa không?”
“Không.”
“Hiểu rồi.” Ôn Nghênh Tuyết hơi gật đầu.
Ngược lại cũng không oan.
Cô ta vì mục đích trở thành đồ đệ của Lương Tự Chi, lập kế hoạch khiến Mặc Khuynh bị nhà trường đuổi học, hiện tại Mặc Khuynh thò vào một chân, phá hỏng buổi bái sư của cô ta.
Có nhân có quả.
Mặc Khuynh hỏi: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Ôn Nghênh Tuyết nói: “Hết rồi.”
“Nghe nói cô là con gái nuôi của Ôn gia?” Mặc Khuynh đút một tay vào túi quần, đi lên một bước, tầm mắt dừng lại trên mặt Ôn Nghênh Tuyết.
“Đúng.”
Ôn Nghênh Tuyết nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc Khuynh uống thêm một ngụm trà sữa, thản nhiên hỏi: “Sống không tốt lắm nhỉ?”
“Ngược lại cũng không hẳn là vậy.” Ôn Nghênh Tuyết nói.
Mặc Khuynh cười, nói tiếp: “Dù sao so với về Mặc gia vẫn tốt hơn.”
Ôn Nghênh Tuyết cũng cười, nói: “Chắc vậy.”
“Lương Tự Chi lòng dạ nhỏ nhen, tâm địa bất chính, thích đi đường tắt.” Mặc Khuynh nhướng mày, “Nếu không, cô bái tôi làm sư phụ đi?”
Ôn Nghênh Tuyết như nghe được một câu chuyện cười, nụ cười bên môi càng sâu, nhưng lại không có ý tứ trào phúng, chỉ nói: “Đợi khi nào cậu có thành tựu như anh ấy rồi nói.”
“Đến lúc đó thì muộn rồi.” Mặc Khuynh nói, “Phải xếp hàng đấy.”
Giọng điệu của cô mang theo pha trò, lại có ý tứ sâu xa.
Cực kỳ giống một lời nói đùa.
Chẳng qua, Ôn Nghênh Tuyết giữ lại câu nói đó trong lòng, cân nhắc đằng sau lời nói đùa này của cô có thể có một hai phần là thật.
Nhưng, không sao cả.
“Buổi lễ bái sư bị gián đoạn, chắc hẳn vị trí thôn trưởng của Lương Tự Chi cũng khó như ý nguyện.” Ôn Nghênh Tuyết chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng, “Lần này tôi thừa nhận đã thua, lần sau gặp.”
Sau đó lướt qua Mặc Khuynh, đi về phía trước.
“Khoan đã.”
Mặc Khuynh nhướng mày, gọi cô ta lại.
Ôn Nghênh Tuyết quay đầu lại.
Mặc Khuynh lắc lắc chai trà sữa trong tay: “Mua ở đâu đấy?”
Ôn Nghênh Tuyết đảo mắt qua, lại thu về, chậm rãi đi về phía trước, bỏ lại một câu: “Tôi mang đến.”
Mặc Khuynh lại uống thêm một ngụm trà sữa, đóng nắp chai lại, sau đó dọc theo con đường này đi xuống.
Hoa lê lặng lẽ nở rộ, hoa nở ngợp trời, hai bóng dáng, một lên một xuống, dần dần đi xa.
*
Nhà tiếp khách.
Qua Bốc Lâm kéo một cái băng ghế nhỏ ra cửa, ngồi nấu cháo điện thoại với anh bạn tốt Bành Nhân của mình.
Lúc Mặc Khuynh đi đến gần, vừa vặn nghe được bọn họ đang nói về cái cây của Bành Nhân vừa ra được hai cái lá, cô đi tới, đứng trước mặt Qua Bốc Lâm, quan sát anh ta.
Qua Bốc Lâm phát hiện ra, che lại điện thoại, nghi hoặc hỏi: “Có việc?”
“Nếu anh và Bành Nhân định come out(*) thì tranh thủ lấy lòng Bành Trung trước đi.”
(*) công khai xu hướng tính dục của bản thân, ý Khuynh là thấy hai người giống như đang yêu nhau
Qua Bốc Lâm không hiểu vì sao: “Vì sao tôi phải come out với Bành Nhân?”
Mặc Khuynh chân thành nói: “Vì nhìn khá giống.”
“…”
“Không cần bận tâm quá nhiều đâu, từ một trăm năm trước chuyện như thế này đã không hiếm lạ rồi.” Mặc Khuynh bày ra dáng vẻ thấy nhiều hiểu rộng.
“…”
Qua Bốc Lâm rốt cuộc hiểu ra, khóe miệng co rút, cúp điện thoại của Bành Nhân, sau đó từ ghế đứng dậy.
“Hai người vừa ra khỏi cửa là mất tăm luôn một ngày, ở đây không có ai để ý đến tôi cả, bảo tôi phải nói chuyện với ai?” Qua Bốc Lâm thở phì phì.
Mặc Khuynh nhún vai, hỏi: “Giang…!Họa sĩ Giang đâu?”
Qua Bốc Lâm tức giận nói: “Anh ta vừa về đến nơi thì đi thẳng lên tầng luôn.
Tôi bắt chuyện với anh ta, anh ta lại xem tôi như người vô hình.”
“Ồ.”
“Hai người rốt cuộc đi đâu thế hả? Tìm được trưởng thôn chưa? Tro cốt của Hạ Vũ Lương xử lý thế nào đây?” Qua Bốc Lâm hỏi liền tù tì.
“Tối nay trưởng thôn sẽ cho người đến đây nhận tro cốt của Hạ Vũ Lương.” Mặc Khuynh trả lời.
“Chúng ta thì sao, bao giờ về?”
“Không về nữa?”
“A?”
Qua Bốc Lâm không hiểu.
Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói: “Chờ tôi làm trưởng thôn xong rồi tính tiếp.”
“…”
Lần này Qua Bốc Lâm trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.
Mặc Khuynh ấn anh ta ngồi về ghế, sau đó vỗ vỗ tay, thong thả đi vào.
…
Tốc độ cáo trạng của Qua Bốc Lâm thật sự là nhanh hơn bất cứ cái gì.
Mặc Khuynh chỉ vừa mới lên đến tầng, vừa vào đến phòng mình, điện thoại của Hoắc Tư đã đến.
Hoắc Tư tỏ vẻ hoài nghi chuyện “Mặc Khuynh muốn làm trưởng thôn”, hơn nữa hoài nghi cô dùng thủ đoạn bất chính, thậm chí thông báo “đã đặt vé xong, sẽ lập tức tới.”
“Trưởng thôn đương nhiệm là đồ đệ của tôi.” Mặc Khuynh lạnh nhạt nói một câu.
“…”
Hoắc Tư ở đầu kia điện thoại nhất thời rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Hoắc Tư hỏi: “Cô biết từ bao giờ?”
Mặc Khuynh nói: “Hôm nay.”
Hoắc Tư lại nói: “Mặc kệ thế nào, để cô làm trưởng thôn có hơi không hợp phép tắc.”
“Thì?”
“…” Hoắc Tư ở đầu bên kia lại im lặng một lát, “Cô muốn làm trưởng thôn, cũng được, nhưng cầm xong cái danh rồi thì phải quay về thành phố Đông Thạch.
Nếu không…”
“Lại mang quả bom kia ra dọa à, sợ quá nhỉ.” Mặc Khuynh tiếp lời, thuận tiện hỏi, “Mấy người có điều khiển từ xa được không thế?”
Hoắc Tư nghẹn lại: “Đây không phải vấn đề cô nên thăm dò.”
“Ồ.”
“Cho cô thêm một tuần, làm xong mọi chuyện thì quay về với Qua Bốc Lâm.” Hoắc Tư nói, “Ngoài ra, trưởng thôn của Trúc Xá, ngày khác chúng tôi sẽ đến ghé thăm, cô báo với ông ấy trước một tiếng đi.”
“Dò hỏi chuyện của tôi?”
“…”
Hoắc Tư cảm thấy cô biết rõ còn cố hỏi, chính là muốn chọc anh ta bực.
Qua một lúc, Mặc Khuynh chậm rãi nói: “Nếu mấy người có thể hỏi ra được thì cứ hỏi, không sao cả.”
“Đây là chuyện của chúng tôi.” Ngữ khí của Hoắc Tư trầm xuống.
Không cần biết là có thể hỏi ra thông tin gì quan trọng không, quy trình này là bắt buộc phải làm.
Dừng một chút, Hoắc Tư cảm thấy có hơi không thích hợp, lại hỏi: “Đồ đệ của cô bao nhiêu tuổi?”
“Một trăm linh tám.”
Hoắc Tư: “…”
Xem cái dáng vẻ này, nói chuyện với vị hơn trăm tuổi ấy, ngộ mà nói to một chút khéo cũng ảnh hưởng đến mệnh người ta.
Thật sự không còn gì để nói với Mặc Khuynh nữa rồi, Hoắc Tư dứt khoát cúp máy.
– – Làm trưởng thôn thì làm đi.
– – Không phá hỏng thôn của người ta đã là cảm tạ trời đất lắm rồi.
Buổi tối, hotsearch “Mặc Khuynh gián đoạn nghi thức bái sư của Ôn Nghênh Tuyết” ầm ầm leo lên top đầu.
Phần lớn mọi người đều mắng Mặc Khuynh không phải con người.
Đồng thời, cũng có một bộ phận mong chờ ngày bái sư của Ôn Nghênh Tuyết nhanh nhanh được xác nhận lại, không cần vì thế mà để bị trì hoãn quá lâu.
Nhưng–
Hy vọng của bọn họ đã bị phũ phàng dập tắt.
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, có một phóng viên tạm trú trong thôn đăng bài, nói — “Dẹp đường hồi phủ, lễ bái sư lần này của Ôn Nghênh Tuyết không thành rồi.”
Một câu này, giống như tảng đá lớn rơi xuống mặt biển, kéo theo tầng tầng sóng.
[Mẹ nó, hỏng thật hả?]
[Mặc Khuynh thật sự cố ý phá cho bằng được?]
[Mặc Khuynh và Ôn Nghênh Tuyết chắc chắn có thù oán, nếu không thì chính là kẻ tiểu nhân ghen tị với tài năng của Ôn Nghênh Tuyết.
Nếu không sao lại đi nhận vơ thân phận của Ôn Nghênh Tuyết, còn đăng ký vào cùng một cuộc thi, lại canh đúng giờ cử hành nghi thức mà xông vào phá?]
[Tức chết mất, bỏ ra cả một ngày, cuối cùng lại nhận được kết quả này.]
[Nghe nói là trưởng thôn của thôn Thần Y không muốn phá hỏng quy tắc.]
[Lời này mà đằng ấy cũng tin?]
[Quy tắc cái rắm, giả thần giả quỷ.
Ôn nữ thần tránh xa mấy kẻ đó đi, con đường sau này của chúng ta đảm bảo càng ngày càng tươi sáng rộng mở.]
…
Mục đích của buổi trực tiếp vốn là quảng bá thôn Thần Y đến đại chúng.
Nhưng mà, sau chuyện Mặc Khuynh đến làm loạn ngày hôm qua, vô số người qua đường quay xe trở thành người hâm mộ của Ôn Nghênh Tuyết, tài khoản xã hội của cô ta sau một đêm đã tăng thêm một trăm vạn fans.
Hơn nữa, thế tăng còn càng ngày càng mạnh.
Về phần Mặc Khuynh, ngủ một giấc tỉnh dậy đã thành ác nhân trong miệng mọi người.
Ngược lại cô cũng chẳng mấy để ý, lúc đi xuống tầng phát hiện nhà ăn ở tầng một bớt náo nhiệt hẳn, chỉ có hai ba người ngồi ở bàn ăn cơm, không thấy những người khác.
Mặc Khuynh cầm một phần bữa sáng, thong thả đi đến trước quầy lễ tân.
“Người đâu?” Mặc Khuynh cắn một miếng bánh mì, hỏi em gái trực quầy lễ tân.
“Đều đi rồi.” Em gái đó nói, “Tối qua trưởng thôn quyết định hủy bỏ buổi lễ bái sư, Ôn Nghênh Tuyết ở lại một đêm, sau đó lấy lý do hôm sau phải về đi học, rời đi sớm.
Những người khác không có gì làm nữa cũng nối gót quay về.”
Mặc Khuynh quét mắt về phía nhà ăn: “Không phải vẫn còn lại mấy người sao?”
“Mấy người đó à…” Em gái trực quầy nhíu mày, sau đó hơi lắc đầu, “Bọn họ kêu gào là muốn ở lại làm một cái tin có tính bùng nổ, làm một đoạn phim ngắn về con người đất đai ở thôn Thần Y, thuận tiện chờ thông báo trưởng thôn kế tiếp.”
“Ồ.”
“Nhưng không có cửa đâu.” Em gái trực quầy lễ tân nói, “Chờ bọn họ ăn xong bữa cơm này, chú Chu sẽ đến mời họ đi hết.”
Mặc Khuynh lại cắn một miếng bánh mì.
“Ầy.” Em gái trực quầy gác tay lên mặt bàn, hơi rướn người lên trước, cẩn thận đánh giá Mặc Khuynh, “Nghe nói đằng ấy là hậu nhân của Y thánh.
Thật hả?”
Mặc Khuynh chậm rãi nhai, sau đó nuốt miếng bánh mì xuống, không quan tâm lắm đáp: “Ừm.”
“Vậy thì chắc là y thuật của đằng ấy cũng không tệ? Truyền thuyết về Y thánh cũng đều là thật sao?” Hai mắt em gái trực quầy sáng rực.
“Ai biết.” Mặc Khuynh lạnh nhạt nói, “Lúc tôi sinh ra Y thánh đã mất từ lâu rồi.”
“…!Cũng đúng.” Em gái trực quầy lễ tân hơi tiếc nuối, nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi, “Thế người nhà của đằng ấy đâu?”
“Mất cả rồi.”
Ánh mắt của em gái trực quầy lễ tân thoáng cái mang theo thương xót: “Thật xin lỗi.”
Mặc Khuynh vừa tám chuyện với em gái trực quầy lễ tân vừa gặm bánh mì.
Đúng lúc này, cậu thanh niên quấn chặt chiếc áo choàng cũ đi tới.
“Nhị Vạn, chào buổi sáng nha!” Em gái trực quầy lễ tân thấy có người đi tới, hưng phấn lên tiếng chào hỏi.
Cốc Vạn Vạn đi tới, liếc Mặc Khuynh, sau lại nhíu mày nói với cô ấy: “Đã bảo đừng có gọi tôi như thế, có nghe hiểu tiếng người không hả?”
“Nghe hiểu mà.” Em gái trực quầy lễ tân gật đầu như gà mổ thóc, sau đó ghé sát cậu ta, chợt nói, “Nhưng mà lời từ miệng cậu nói ra là tiếng người hả?”
(*) haha vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Cốc Vạn Vạn “chậc” một tiếng.
Sau đó nói: “Lấy đồ tôi để ở đây đưa cho người khác, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu.”
Cậu ta nói chính là hôm qua em gái trực quầy đưa đồ nhắm và rượu xái cho Mặc Khuynh Giang Khắc.
Cô ấy nghe vậy lại chỉ cười hì hì: “Cậu chuẩn bị nhiều như thế, bớt một hai cái có là gì.”
Cốc Vạn Vạn không thèm để ý cô ấy nữa, nghiêng đầu nhìn Mặc Khuynh, cong ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Báo ơn đi.”
“Cái gì?”
Mặc Khuynh xé một miếng bánh mì, ném vào miệng, liếc cậu ta một cái.
“Đồ nhắm và rượu xái.” Cốc Vạn Vạn bày ra cái dáng vẻ thiếu đánh, “Không có chuyện cho không đâu.”
Mặc Khuynh: “Nói.”
“Cô xem tôi, làm trưởng thôn của thôn Thần Y có được không?” Cốc Vạn Vạn nhướng mày, trên mặt đều là tự tin.
“Nhị Vạn, nói mê sảng cái gì thế! Mơ mộng hão huyền cũng phải chọn địa điểm nhá!” Em gái trực quầy lễ tân xù lông, hoài nghi qua một đêm, Cốc Vạn Vạn đã bị quỷ nhập.
Mặc Khuynh nheo mắt nhìn cậu ta: “Dở tệ.”
Cốc Vạn Vạn không phiền không giận, lại hỏi: “Lương Tự Chi thì sao?”
Mặc Khuynh lắc đầu: “Cũng không được.”
Cốc Vạn Vạn tiếp tục hỏi: “Lời nói của cô ở trước mặt trưởng thôn có trọng lượng không?”
“Có.”
“Vậy tôi chờ tin tốt của cô.”
Cốc Vạn Vạn nói xong, xách một cái cuốc để sau quầy lên, thủng thẳng đi ra ngoài cửa.
Đi ra đến cửa, bị gió lạnh thổi một cái, cậu ta rùng mình, vội kéo hai vạt áo lại.
“Nhị Vạn, không ăn sáng à?” Em gái trực quầy lễ tân gọi với theo.
“Để lại đó cho tôi.”
Cốc Vạn Vạn từ phía xa đáp.
“Mặc Khuynh, đừng chấp cậu ta.” Em gái trực quầy quay đầu lại, nói với Mặc Khuynh, “Cậu ta lúc nào cũng nói năng không đường hoàng như thế.”
“Cậu ta là ai?” Mặc Khuynh làm như thuận miệng hỏi.
“Cậu ta ấy à…” Em gái trực quầy lễ tân hơi dừng, nghĩ ngợi một chút mới nói, “Cậu ta không phải người của thôn chúng tôi.
Nhưng từ mười năm trước, năm nào cậu ta cũng đến đây…”
“Làm gì?”
“Hình như là,” Em gái trực quầy lễ tân ngó trái ngó phải, sau khi xác định không có ai mới ghé sát tai Mặc Khuynh, nói nhanh hai chữ, “Nối mệnh.”
Nói xong thì lập tức tách ra.
Cô ấy hơi mím môi, nhỏ giọng nói: “Nghe nói là từng bị trúng độc, đến giờ vẫn không tìm được thuốc giải.
Mỗi năm đến đây để trưởng thôn trị liệu cho mới có thể kéo dài mạng sống đến bây giờ.”
“Thế sao.”
“Nhưng thật ra tâm tính cậu ta không tệ.
Sau khi đến đây thích yêu thích trồng thuốc, cứ như thế đã mười năm rồi.
Cậu ta vẫn luôn mơ ước kỹ thuật gieo trồng của Trương Tam, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ chạy đến chỗ Trương Tam.” Em gái trực quầy nói xong, thở dài.
“Thở dài cái gì?”
“Đáng tiếc,” Em gái trực quầy chống má, “Nếu trưởng thôn…”
Hơi dừng, cô ấy không nói hết câu, chỉ cảm khái nói: “Còn ai cứu được cậu ta nữa?”
Mặc Khuynh “ồ” một tiếng, nhẹ như không nói: “Đúng là rất đáng tiếc.”
Cô mang bữa sáng còn lại về phòng ăn.
*
Quả nhiên, vừa đến chín giờ sáng, Chu Khai Cảnh đã dẫn người đến, “mời” mấy vị phóng viên còn lại rời đi.
Hơn nữa, trước khi phóng viên rời đi còn tra soát lại một lượt nội dung họ quay chụp lại, những gì liên quan đến vấn đề riêng tư của thôn dân đều bị yêu cầu xóa bỏ.
Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm ngồi ở cửa nhà tiếp khách, cắn hạt dưa xem kịch hay.
“Hai người…” Xử lý đám phóng viên xong, Chu Khai Cảnh đi ra cửa, vừa mở miệng thì phát hiện ra gì đó không thích hợp, nhíu mày nhìn Qua Bốc Lâm, “Cậu là ai, người còn lại đâu?”
Qua Bốc Lâm đáp: “Đi sưu tầm dân ca rồi.”
Mặc Khuynh còn nghi hoặc hơn cả Chu Khai Cảnh: “Sưu tầm dân ca?”
“Đúng đó, sáng sớm đã đi rồi.” Qua Bốc Lâm nói.
Mặc Khuynh: “…!Ồ.” Cô còn tưởng là Giang Khắc vẫn đang ngủ nướng.
Chu Khai Cảnh nhíu mày: “Tôi đến nhận tro cốt của Hạ Vũ Lương.”
“Chờ chút nha.” Qua Bốc Lâm nói xong, xách cái ba lô đặt dưới đất lên, móc ra một cái bình sứ, “Đây này.”
Anh ta đưa cho Chu Khai Cảnh.
Chu Khai Cảnh đưa tay định nhận.
Nhưng mà, Qua Bốc Lâm lại cầm bình sứ về: “Chúng tôi có thể đi cùng không?”
Chu Khai Cảnh không kiên nhẫn: “Có thể.”
“Mấy người sẽ có cô ấy một chỗ an thân chứ?”
“Sẽ.”
“Tôi muốn xem cô ấy được hạ táng.”
“Chiều nay.” Chu Khai Cảnh hết kiên nhẫn nổi, đoạt lấy bình sứ.
Ông ta ước lượng trong tay một chút, cảm giác hơi ít: “Chỉ có từng này?”
Qua Bốc Lâm nói: “Được từng đó đã là không tệ rồi.”
Chu Khai Cảnh: “…”
Thật muốn đánh kẻ này.
Lúc này, Lương Tự Chi từ phía sau đi tới: “Chú Chu, trưởng thôn gọi chúng ta qua thảo thuận chuyện trưởng thôn mới.”.