Xin Hãy Ngủ Cùng Em!

Chương 8: Vũ Giai Mạn gọi đến


Đọc truyện Xin Hãy Ngủ Cùng Em! – Chương 8: Vũ Giai Mạn gọi đến

– Cút ngay!

Khoé môi lạnh băng của Thế Thiệu Vũ phun ra hai chữ, tâm trạng vô cùng bực dọc lấy một điếu thuốc parliament có sẵn trên bàn rượu, hít sâu một hơi, như là muốn dùng nó để giải tỏa cơn bực tức vô cớ trong lòng.

Thuốc lá giống như là người bạn của anh, khi nào tâm trạng bực dọc liền lấy ra một điếu để điều chỉnh cung bậc cảm xúc trong lòng, nhưng.. hôm nay.. vì cớ gì càng hút lại càng cảm thấy bực dọc!

Thế Thiệu Vũ vứt điều thuốc xuống ngay thùng rác ở bên dưới bàn rượu, cầm lấy ly rượu vang, nhấp nháp từng chút, ánh mắt bất chợt trở nên suy tư.

Daisy mặc dù trong lòng muôn vàn ủy khuất nhưng cô biết hắn ta hiện tại đang rất tức giận, nếu chọc giận hắn sẽ phạm phải sai lầm rất lớn, ai mà không biết đến danh tiếng của hắn, khối tài sản khổng lồ đó ngồi không ăn chơi cả kiếp cũng không hết, từ từ, cô sẽ làm cho hắn mê muội cô..

Nghĩ đến đây, khoé môi kinh diễm không khỏi nhếch lên, đáy mắt chỉ toàn ý vị hư vinh nồng đậm.

Daisy yếu ớt nhấc người dậy, Thế Thiệu Vũ ban nãy dùng lực quá mạnh, cô bây giờ đứng lên thật sự rất khó khăn.

Khó khăn đứng lên, Daisy chỉnh chu lại chiếc váy ngắn ngủn của mình, yểu điệu sải bước chân ra khỏi phòng rượu, không có hắn thì cô sẽ đi tìm người đàn ông khác, nhan sắc, cơ thể của cô khiến không biết bao nhiêu là người đàn ông phải đổ gục a!

Nhưng không vì vậy mà cô lại buông tha cho hắn, cô làm sao lại dễ dàng bỏ qua khối tài sản hàng vạn hàng tỷ người mơ ước được cơ chứ!

– Thiệu Vũ, hôm nay tâm trạng của cậu làm sao vậy? Ngay cả mỹ nhân Daisy quyến rũ, cơ thể nóng bỏng như vậy cũng không cưa đổ được cậu sao?!


Nhậm Tống bước vào phòng rượu, lớn tiếng cười to.

– Cậu im ngay đi!

Thế Thiệu Vũ bực dọc nhìn người bạn của mình.

Hai người thân với nhau từ thuở nhỏ, tính tình của đôi bên cả hai đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Gia thế của Nhậm Tống đương nhiên không tầm thường, hắn là con trai của Nhậm Hạ, ông ấy hiện tại là chủ tịch tập đoàn Nhậm Thị, đồng thời cũng là bạn thân thuở nhỏ của Thế Thiệu Thành, cha của Thế Thiệu Vũ. Năm xưa, hai người đều là những kẻ nghèo hèn, đều tự tay dùng chính sức lực của bản thân gầy dựng cơ nghiệp, đổ ra không biết bao nhiêu là mồ hôi nước mắt mới có được danh tiếng cùng thành công vang dội hôm nay.

– Thôi, bỏ đi, hôm nay, có một vị mỹ nhân, cậu có muốn không? Cô ấy vẫn còn là xử nữ đó..

Nhậm Tống cười cười nhìn anh.

– Đem vào đây!

Thế Thiệu Vũ hừ một tiếng, lấy cô ta để xả giận cũng được!

Một cô gái yêu kiều bước vào, bước đi nhẹ nhàng như làn gió thoảng mây bay, cả người được bao bọc bởi bộ váy bó sát lấy thân hình nóng bỏng, đôi mắt tinh xảo như tiên, khuôn mặt có phần hơi ngây thơ nhưng nhìn chung là một vị mỹ nhân tuyệt sắc.

– Tên?

Thế Thiệu Vũ hỏi, bất giác bị thu hút bởi đôi mắt tinh xảo hút hồn ấy, nó rất giống một người..

– Em là Ảnh Linh, Hạ Ảnh Linh!

Hạ Ảnh Linh ngượng ngùng trả lời, đáy mắt tinh xảo nhất thời loé lên một tia tinh quang khó ai có thể nhìn thấy, đầu cô cúi thấp xuống để lộ hàng mi cong vút hút hồn, dáng vẻ thật như một con mèo nhỏ bị kinh động a! Dáng vẻ này, nhất thời làm cho đàn ông nảy sinh cảm giác muốn được bao bọc che chở mãi mãi..

Ảnh Linh? Quả là như cái tên..

Ảnh, đẹp như ảo ảnh.

Linh, dáng vẻ vừa nhẹ nhàng đằm thắm, lại vừa phất phơ trong gió.


– Ảnh Linh? Tên đẹp lắm, lại đây! 

Thế Thiệu Vũ nhìn dáng vẻ như chú mèo của Hạ Ảnh Linh mà bực tức trong lòng ban nãy xua tan không ít, ngoắc ngoắc tay về phía Hạ Ảnh Linh.

– Vâng!

Hạ Ảnh Linh ngượng ngùng đi về phía chiếc ghế salong mà Thế Thiệu Vũ đang ngồi, sau đó ngồi sát bên cạnh anh.

– Trả cho hai người không gian riêng, tôi đi đây! À mà Thiệu Vũ, em ấy còn là xử nữ.. nhẹ nhàng chút đừng thô bạo quá!

Nhậm Tống nở nụ cười xảo trá nhìn Thế Thiệu Vũ, sau đó nhàn nhã sải bước ra ngoài, tìm cho hắn xong rồi bây giờ đến lượt anh a..

Hạ Ảnh Linh bị câu nói của Nhậm Tống làm cho sắc mặt ửng đỏ, kỳ thật, nếu được Thế Thiệu Vũ để mắt đến, chính là đại phúc của cô!

“Cạch”

Cánh cửa phòng rượu được đóng, trả lại không gian riêng cho hai người, không khí nhất thời ngượng ngùng đến đỉnh điểm.

Thẻ Thiệu Vũ không nhanh không chậm dùng bàn tay rắn chắc của mình đặt lên bầu ngực của Hạ Tử Linh mà nhào nắn, tay còn lại đã bắt đầu lần mò đến nơi riêng tư của cô.

– Ưm.. a..

Kích thích nhanh chóng lên tới tột đỉnh, cô cảm giác bên dưới của mình thập phần ngứa ngáy, khóe môi kinh diễm của Hạ Ảnh Linh cứ thế phát ra thanh âm rên rỉ phóng đãng.


Thế Thiệu Vũ bị tiếng rên phóng đãng của Hạ Ảnh Linh kéo cho lí trí trở về.

Rõ ràng, Giai Hân phát ra tiếng rên nỉ non ngượng ngùng chứ không phải tiếng rên phóng đãng giống vũ nữ như thế này!

Trong lòng Thế Thiệu Vũ vô thức nhớ đến người con gái kia, luôn miệng rên rỉ nỉ non dưới thân anh.. cầu xin anh tha thứ.. cái dáng vẻ đó, có lẽ chỉ là độc nhất dành riêng cho cô thôi, những người phụ nữ khác lúc nào cũng là cái dáng vẻ phóng đãng ấy khiến anh thật sự chán ghét, chỉ muốn đá họ ra khỏi bầu không khí!

Anh xô Hạ Ảnh Linh ra xa, ánh mắt thập phần lạnh băng.

– Ra ngoài!

Mắt Hạ Ảnh Linh trợn to, không phải ban nãy vẫn còn rất tốt sao? Người đàn ông này vì cái gì lại thay đổi đột ngột như vậy?!

“Reng”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên không ngớt, Thế Thiệu Vũ bực dọc móc điện thoại ở trong túi quần ra, nhìn số máy đang gọi mình, đôi mày anh tuấn chợt nhíu, sau đó ấn nút trả lời, không nhanh không chậm nói với người đầu dây bên kia:

– Giai Mạn, chuyện gì?

– Thiệu Vũ, buổi chiều anh đừng quên đến nhà em ra mắt ba mẹ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.