Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 37: Đau lưng
Ôn Hoàn vươn tay ấn mạnh một cái xuống lưng của anh, Lục Thần bị đau rên lên một tiếng.
“Hừ, ai nói em muốn gả cho anh.” Ôn Hoàn khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe miệng lại hiện ra nụ cười.
Nghe thấy vậy, Lục Thần cũng mặc kệ đau đớn trên lưng, gắng ngồi dậy quay đầu nhìn cô, trợn mắt nói: “Em không gả cho anh thì gả cho ai?!”
Nhìn bộ dạng kiêu căng của anh, Ôn Hoàn lẩm bẩm trong lòng, cố ý nói: “Anh còn lo không ai muốn em à, anh yên tâm, ngoài anh ra còn rất nhiều người muốn kết hôn với em.”
“Anh xem ai dám!” Lục Thần quắc mắt nói: “Nếu ai dám anh liền bắn vỡ sọ hắn!” Người phụ nữ của anh, người khác đừng hòng mơ tưởng!
Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ mắng: “Anh là lưu manh hay là côn đồ vậy!” Trong lòng vì những lời anh vừa nói mà ngọt ngào.
Lục Thần kéo cô qua để cho cô ngồi vào trong lòng mình, há mồm cố ý cắn miệng cô và chiếc mũi đáng yêu kia, chỉ muốn chiếm làm của riêng, nói: “Anh không phải là lưu manh cũng không phải côn đồ, anh là chồng em! Đời này em cũng đừng nghĩ tìm người đàn ông khác, em chỉ có thể là của anh.” Nói rồi cố ý khẽ dùng lực cắn cô có chút hơi đau, nhưng lại khống chế lực rất tốt, không để cô bị cắn thương, nghe thấy tiếng kêu rên của cô mới buông cô ra, mang theo cảnh cáo nói ở bên tai cô: “Không cho phép nói không lấy chồng!”
Ôn Hoàn đẩy anh ra, hơi tức giận xoay đầu đi, giận dỗi nói: “Anh coi em là cái gì, muốn tới thì tới, không muốn thì nửa tháng cũng không có một cuộc điện thoại nào.” Nếu anh xuất hiện chậm một ngày, chiều mai cô phải ngồi máy bay rời đi rồi.
Lục Thần không ngốc đương nhiên nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, vươn tay kéo cô vào trong ngực một lần nữa, khẽ cắn xuống tai của cô, ở bên tai của cô khẽ hỏi: “Nhớ anh à?”
Ôn Hoàn ngượng ngùng rụt cổ một cái, mặt theo bản năng hơi nóng lên, mạnh miệng nói: “Em mới không có.”
“Thật không có?” Lục Thần cố ý thổi khí ở bên tai cô, dán vào lỗ tai của cô mà nói, làm cho lúc nói chuyện môi anh phớt qua lỗ tai của cô.
“Không có!” Ôn Hoàn mạnh miệng không chịu thừa nhận, toàn thân vì anh thổi khí ở bên tai mà có vẻ hơi khô nóng khó chịu.
Lục Thần cười khẽ, biết cô nghĩ một đằng nói một lẻo, giữ mặt của cô ép cô xoay đầu lại nhìn mình, chăm chú nhìn vào mắt của cô nói: “Nhưng anh nhớ em.”
Ôn Hoàn bĩu môi, vừa định mở miệng nói một số lời khó chịu, nhưng còn không đợi cô có cơ hội mở miệng, lập tức bị người nào đó trước mặt bá đạo cúi người xuống dùng môi ngăn cản miệng của cô, khẽ cắn môi với răng của cô, nỉ non nói: “Không được nói dối.”
Mặc dù nói như vậy nhưng lại bá đạo ôm lấy cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng nói gì, môi lưỡi quấn quít lấy cô, hôn cô thiếu chút nữa không thở nổi.
Hai người cứ hôn như vậy, hai tay Ôn Hoàn lúc đầu đập vào anh biểu lộ kháng nghị, cuối cùng giơ tay lên không tự chủ vòng quanh ôm cổ anh. Lục Thần mới đầu còn muốn nghiêm phạt định gặm cắn nhưng cuối cùng tiếc rẻ muốn tìm kiếm nhiều hơn nữa, hai người lúc mới đầu còn ngồi ở mép giường, giờ trở thành Lục Thần đè ép lên Ôn Hoàn nằm ở trên giường. Tay của người nào đó thậm chí còn bắt đầu giở thói xấu thăm dò vào trong quần áo của người nào đó bị hôn có chút mất hồn mất vía, càng làm kích thích đủ mọi giác quan.
Bầu không khí bên trong gian phòng dường như đột ngột tăng cao thêm vài độ, toàn bộ không khí đều trôi nổi hơi thở mờ ám, dưới thân căng thẳng làm cho Lục Thần đau đến hơi khó chịu, chỉ gắn bó răng với môi đã hoàn toàn không thỏa mãn được anh. Càng hôn càng đi xuống, để lại trên da thịt trần trụi những vệt hồng đỏ, lý trí còn sót lại một chút kéo anh quay về. Chống tay nâng cao thân thể nhìn chăm chú vào người dưới thân bị mình hôn mơ mơ màng màng, giọng hơi khàn hỏi: “Nhóc con, nếu không, nếu không chúng ta động phòng trước đi!” Cả hơi thở nóng bỏng đều phả vào mặt Ôn Hoàn.
Ôn Hoàn chỉ cảm thấy cả người mình khô nóng rất khó chịu, toàn thân giống như lửa đốt, cái loại cảm giác này vừa kích thích vừa xa lạ. Lý trí nói nên đẩy anh ra nhưng lại không kiềm chế được vươn tay kéo anh lại gần bên cạnh mình.
Lục Thần ép mình cho cô cơ hội cuối cùng, nhưng khi cô nâng tay lên vòng quanh cổ anh kéo anh xuống chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng, toàn bộ lý trí còn sót lại của anh sụp đổ, cúi người mạnh mẽ hôn môi cô. Đang lúc giơ tay muốn cởi quần áo của cả hai, ngay khi anh chống đỡ thân thể định cởi bỏ áo lót trên người mình thì đột nhiên nghe thấy răng rắc một tiếng, sau đó chỉ thấy Lục Thần lập tức dừng lại tất cả động tác, vẻ mặt bởi vì bên hông truyền tới đau đớn mà trở nên có chút dữ tợn.
Ôn Hoàn dưới thân phục hồi lại tinh thần, kéo xuống quần áo bị anh vén lên cao, thấy vẻ mặt anh đau đớn dữ tợn, vội hỏi: “Lục Thần, anh, anh làm sao vậy? Em, em gọi điện thoại kêu xe cứu thương.” Nói rồi liền muốn lách mình ra đi lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.
“Đừng!” Lục Thần gọi cô lại, có chút khó khăn vỗ vỗ thắt lưng để cho mình nằm xuống ở một bên, có phần đau đớn từ từ nhắm hai mắt lại, đợi cơn đau kia trôi qua.
Thấy anh đau dữ dội như vậy, trong lòng Ôn Hoàn không khỏi có chút đau lòng, cuống cuồng hỏi: “Đau lắm hả? Nếu không em đưa anh đi bệnh viện nhé.”
Lục Thần lắc đầu, một lúc lâu sau mới buồn bực nói: “Đến bệnh viện nếu như bác sĩ hỏi sao lại bị thương thế này, vậy không phải mất mặt chết à.”
Nghe vậy, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, toàn thân Ôn Hoàn bắt đầu hơi khô nóng, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ vào anh nói: “Đáng đời, cho đau chết anh luôn.”
Lục Thần cười khổ, đợi bên hông bớt đau đớn, mở mắt vươn tay dùng sức kéo cô tới, để cho cô ngã vào bên cạnh mình, nói: “Em là một cô bé không có lương tâm, anh còn không phải là vì em sao!”
“Em thèm vào.” Ôn Hoàn khẽ nguýt anh một cái: “Anh là tên lưu manh vô lại.”
Khẽ cười, vươn tay ôm cô vào bên cạnh mình, một lần nữa trở lại vấn đề lúc đầu: “Nhóc con, nói thật đó, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.”
Ôn Hoàn yên lặng một lúc lâu mới gật đầu, mở miệng nói: “Sáng sớm ngày mai nhé, chiều mai em phải bay đến Thanh Đảo.”