Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 36: Nhóc con, chúng ta đi đăng kí thôi


Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 36: Nhóc con, chúng ta đi đăng kí thôi

Lục Thần mặc bộ đồ rằn ri, trên mặt giống như bị bùn đất dính vào, nhọ đen một mảng lớn, cả người dường như so với lúc trước gặp rám nắng hơn rất nhiều, ngoài ra trông cũng có vẻ uể oải hơn trước. Nhưng cặp mắt đen láy kia từ lúc nhìn thấy Ôn Hoàn xuống xe liền phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Ôn Hoàn sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng được, rõ ràng vừa rồi gọi điện thoại vẫn không có người nhấc máy, giờ thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt mình, có phần không thích ứng kịp…

Lục Thần nhanh chóng vứt bỏ vẻ mệt mỏi trên mặt, toét miệng cười đi về phía cô, tay đặt lên đầu cô xoa xoa, hài hước nói: “Ngốc rồi à? Ngay cả ông xã cũng không nhận ra sao?”

Lúc này Ôn Hoàn mới phản ứng được, oán hận trợn mắt nhìn anh, tức giận hất tay anh ra: “Ai là vợ của anh chứ!” Nói xong sượt qua vai anh đi vào trong khách sạn.

Lục Thần ngẩn người, sau đó phản ứng kịp vội vàng kéo tay cô lại, cau mày nóng nảy hỏi: “Em làm sao vậy?” Hai người gần nửa tháng không gặp, gặp nhau không phải nên vui mừng sao? Cho dù không vui vẻ chạy như bay đến cũng không đến mức nhìn thấy anh như nhìn thấy kẻ thù vậy chứ?!

Ôn Hoàn nguýt anh: “Anh còn biết xuất hiện à, không phải anh biến mất sao, không gọi điện không nhắn tin, lại còn tắt máy, điện thoại không làm sao kết nối được! Sao anh không dứt khoát đừng bao giờ xuất hiện nữa đi!” Anh dựa vào cái gì thích xuất hiện là xuất hiện, thích biến mất là ngay cả một chút tin tức cũng không có, anh đang đùa giỡn cô đúng không, coi cô như là chó mèo đúng không, lúc muốn thì tới xoa xoa đầu cô, lúc không muốn thì ngay cả cái rắm cũng không có!

Thấy cô kích động như vậy, Lục Thần hơi bối rối nhưng sau nhận ra chút gì đó, không giận mà trái lại cười thành tiếng, có chút vô sỉ nói: “Nhớ anh à.”


Nhìn vẻ mặt anh cười đầy lưu manh, Ôn Hoàn tức giận không thèm để ý tới xấu hổ, nói: “Có quỷ mới nhớ anh!”

Lục Thần biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo, cho nên càng tức giận anh lại càng hài lòng, trong lòng giống như được đổ mật ngọt lịm, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra lúc này nụ cười trên mặt anh so với đóng phim nhận được giải thưởng còn thích thú hơn, giơ tay nhéo chóp mũi đang vểnh lên của cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, nói vào tai cô: “Nhóc con nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Ôn Hoàn đâu còn muốn cho anh ôm, dùng tay gắng sức đẩy anh ra: “Bỏ ra, ai là nhóc con của anh.”

Lục Thần không biết nên cũng không đề phòng, thoáng cái bị cô đẩy ra, giơ tay đỡ thắt lưng, vẻ mặt nhìn có phần đau đớn: “A…”

Ôn Hoàn không để ý, cho rằng anh giả vờ, tức giận nói: “Anh làm gì vậy, mới đẩy một cái thôi đã làm cho anh đổ gục vậy à!” Cô không tin người đàn ông này da thịt rắn chắc cô véo còn chẳng hề hấn gì, sao có thể đẩy một cái như vậy thôi đã làm cho thân thể đau đớn.

Lục Thần đau tới mức trán đã đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau đớn kia nhìn hoàn toàn không giống như giả vờ.

Lúc này Ôn Hoàn mới có chút lo lắng bước tới: “Nè, anh, anh không sao chứ? Em chỉ đẩy anh một cái thôi mà…”

Lục thần cố chịu đựng vết đau nhức trên lưng, nhìn cô miệng lại gắng sức nở ra nụ cười: “Em là một cô bé không có lương tâm, uổng công anh chịu đựng cơn đau lưng tới thăm em, em lại đối xử với anh như vậy.”

Nhìn bộ dạng của anh, Ôn Hoàn không nén nổi có chút chột dạ, bước tới dìu anh, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em cũng không phải cố ý.”

Nhìn kiểu chu mỏ của cô, Lục Thần đâu nỡ lòng nào trách mắng cô, vội vàng nói: “Anh không trách em.”

Ôn Hoàn nhìn anh, trong lòng càng không ngừng áy náy, đưa tay đỡ tay, vừa có chút lo lắng vừa có chút đau lòng hỏi: “Lưng anh bị làm sao vậy?”

“Bệnh cũ, đau rồi lại khỏi.” Tay gắt gao giữ thật chặt tay cô, sức nặng bao nhiêu thì vết thương trên lưng cũng đau bấy nhiêu.


Ôn Hoàn thấy bộ dạng của anh, có chút không yên lòng, vội vàng nói: “Em đưa anh đến bệnh viện nhé?!”

Nghe vậy Lục Thần quay đầu nhìn cô, cố chịu đau nhếch môi cười, nói: “Sao vậy, giờ mới biết thương anh sao?”

Trong lòng Ôn Hoàn thầm mắng anh đã đau như vậy rồi mà vẫn còn tâm tình đùa giỡn, tức giận nói: “Em không có, em là sợ anh lại nói em đẩy, muốn em chịu trách nhiệm!”

Lục Thần muốn cười nhưng trên lưng truyền tới đau đớn làm cho anh thực sự không cười nổi, chống đỡ tựa ở trên người của Ôn Hoàn, để toàn bộ tám mươi phần trăm trọng lượng của cơ thể mình dựa vào người cô, nói: “Anh nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

“Vậy em dẫn anh đi.”

Lục Thần không lên tiếng, gật đầu. Kể từ lúc đỡ Lục Thần từ dưới lầu khách sạn lên đến phòng, đau đớn trên lưng Lục Thần đã dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn còn âm ỉ đau.

Thấy bộ dạng anh ngồi không có chút thoải mái, Ôn Hoàn hỏi: “Anh… có muốn nằm một chút không?”

Lục Thần nghĩ ngợi rồi gật đầu, đi ngay đến giường nằm xuống, trên lưng truyền tới đau đớn làm cho anh không nhịn được bật ra tiếng kêu đau.

Ôn Hoàn thấy bộ dạng khó chịu của anh, sốt ruột lại áy náy vừa rồi không nên dùng sức đẩy anh ra, đau lòng nói: “Nếu không, nếu không em xoa bóp cho anh nhé?”


Nghe vậy Lục Thần quay đầu nhìn cô, nói: “Em biết à?”

“Cái này có gì mà khó!” Ôn Hoàn ấm ức vì bị anh xem thường, bước tới vén áo trên người anh lên, lúc này mới nhìn thấy trên lưng anh đã rách cả một mảng da lớn, thậm chí lưng còn có một vết sẹo cắt ngang dài, có vẻ như mới khép miệng, chắc là vết thương cũ.

“Sao vậy, vết thương trên lưng anh dọa em sợ à?” Lục Thần có chút hài hước nói.

Ôn Hoàn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương dài kia, khẽ hỏi: “Sao lại bị thương?”

“Trước đây lúc nổ mìn bị mảnh đạn găm vào.” Lục Thần nói xong cũng không để ý mấy, nhưng Ôn Hoàn nghe xong trong ngực lại đập thình thịch sợ sệt.

Ôn Hoàn không nói nữa, tay nhỏ bé đặt lên hông anh, từ từ xoa bóp.

Lục Thần có chút thoải mái khẽ cười một tiếng, vừa hưởng thụ xoa bóp của cô, vừa mở miệng nói: “Nhóc con, thẩm tra chính trị đã phê xuống rồi, ngày mai chúng ta đi đăng kí thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.