Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 14: Lynda nổi giận


Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 14: Lynda nổi giận

Thời điểm Lục Thần quay lại cổng chính khu nhà đúng lúc gặp phải Lynda đang vội vã chạy đến, nhưng chỉ nhìn cô ta một cái, cũng không dừng lại tiếp tục đi về phía xe của mình.

Lynda nhận ra cậu ta, vội vàng quay đầu lại hướng về phía cậu ta gọi to: “Này, cậu đứng lại!”

Nghe thấy vậy, Lục Thần xoay đầu nhìn Lynda lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?” Biểu cảm kia lạnh đến nỗi có thể đóng băng người khác.

Nhưng bây giờ cơn giận của Lynda quá lớn, thở hồng hộc chạy đến: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Chuyện gì?” Lục Thần giơ tay lên nhìn thời gian, có chút không kiên nhẫn.

Lynda liếc nhìn bốn phía nói: “Ở đây không tiện, chúng ta đến quán cà phê đối diện.” Nói rồi chỉ quán cà phê bên đường.

Lục Thần liếc mắt, không chút lịch sự nói: “Tôi không có hứng thú cùng người không quen biết uống cà phê, có gì thì nói luôn ở đây đi, tôi cho cô một phút.”


“Cậu…!” Lynda nhìn cậu ta chằm chằm, vẻ mặt kia giống như có loại kích động muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.

Lục Thần vốn chẳng buồn nhìn sự căm phẫn trên mặt cô ta, giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Cô còn 50 giây, nếu như cô muốn dùng 50 giây này để tiếp tục lườm tôi thì xin cứ tự nhiên, tôi còn có thể cho cô lườm nhiều hơn 50 giây nữa.”

Lynda tức giận đến nối nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt gân xanh đều nổi lên, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, nhìn cậu ta chằm chằm nói: “Mời cậu lập tức rời khỏi Ôn Hoàn, các cậu vốn không phải là cùng một loại người!”

Lục Thần không ngẩng đầu, thậm chí không nhìn cô ta mà nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay.

Thấy cậu ta không nói lời nào, Lynda cắn môi tiếp tục nói: “Cậu ra giá đi, phải bao nhiêu mới chịu rời khỏi Ôn Hoàn?” Ôn Hoàn là một tay cô ta nhào nặn ra, cô ta đem tất cả sức lực và tinh thần đặt người Ôn Hoàn, mỗi lần phóng viên phỏng vấn đều là cô ta tỉ mì bày kế, mỗi scandal đều là cô ta tính toán sắp đặt.

Lần này làm cho Ôn Hoàn đi gặp cái tên mặt lợn ông chủ Vương kia, cô ta không muốn Ôn Hoàn chịu thua thiệt để cho ông chủ Vương được lợi nên cô ta đã tính toán tốt, đợi Ôn Hoàn đi vào liền gọi điện báo cho bà chủ Vương, ngấm ngầm mưu tính được lên trang đầu các tờ báo buổi sáng hôm nay. Nhưng cô ta lại không ngờ cái tên mặt lợn kia lại bỏ thuốc vào trong đồ uống, càng không ngờ tới bởi vì bị hạ thuốc cho nên lại làm cho tên đàn ông hoàn toàn không quen biết này được lợi!

Mặc dù trang đầu các tờ báo ngày hôm này viết về Ôn Hoàn, thậm chí còn dài hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều. Nhưng những tin tức như vậy sau này dùng để trao đổi chi phí cho sự nghiệp diễn xuất của Ôn Hoàn cũng không phải là mong muốn của cô ta!

“Nói đi, phải bao nhiêu tiền cậu mới bằng lòng tránh xa Ôn Hoàn.” Lần này coi như cô ta không gặp may, chỉ cần có thể đuổi được người đàn ông này đi cô vẫn có thể kiếm lời lại.

Lục Thần nhìn cô ta, tay buông xuống cười nhạt không nói gì quay đầu bước đi.

Thấy cậu ta xoay người rời khỏi, Lynda bước lên phía trước kéo cậu ta lại, tức giận nhìn cậu ta: “Cậu có ý gì, đừng không biết xấu hổ.” Người đàn ông này thực quá không coi ai ra gì!

Cúi đầu nhìn tay mình bị nắm, Lục Thần không vui nhíu mày, mặt không chút thay đổi nói: “Buông ra.”

Tính nhẫn nại của Lynda sắp bị cậu ta bào mòn hết rồi, nhìn cậu ta uy hiếp nói: “Cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu, cho cậu tiền bảo cậu biến thì biến, không phải là tôi không có cách làm cho cậu biến mất!”


Lục Thần cười nhạt nhìn cô ta nói: “Tôi lại thật muốn nhìn xem cô có cách nào làm cho tôi cút đi.” Nói xong hất tay cô ta ra, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Lynda lui mấy bước mới dùng lại được, trừng mắt nhìn bóng lưng cậu ta hét lớn: “Cậu cứ chờ đấy!”

Lục Thần không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nhếch môi, mở cửa xe ngồi vào.

Thời điểm Lynda gõ cửa, Ôn Hoàn mới vừa lấy quần áo đang định đi tắm. Mở cửa cho chị ta đi vào lại thấy chị ta thở phì phò đẩy vội cô ra vào trong phòng khách, vẻ mặt tức giận ngồi trên ghế sô pha.

Ôn Hoàn đóng cửa lại, thấy chị ta vẫn không nói gì liền cầm quần áo định đi tắm.

“Ôn Hoàn em đứng lại đó cho chị!” Lynda tức giận đứng dậy.

Ôn Hoàn dừng bước, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút mệt mỏi nói: “Em mệt lắm rồi, có gì chờ em tắm xong rồi hãy nói.”

Lynda không quan tâm cô, vẫn cố nói: “Em cho rằng tên đàn ông kia thực sự thích em sao, em nhầm rồi, hắn vốn chỉ là một tên lừa gạt!” Cả người Lynda có chút kích động, bước đến trước mặt cô nói tiếp: “Em có biết vừa rồi ở dưới lầu chị gặp cậu ta, cậu ta liền đòi tiền chị, bảo chị đưa cho cậu ta 500 vạn cậu ta sẽ rời khỏi em.” Nếu như có thể lừa dối để cho cô quay đầu lại, vậy chị ta không ngại gạt cô, đây tất cả đều là vì muốn tốt cho cô, nếu như cô và người đàn ông này dây dưa với nhau sẽ ảnh hưởng đến công việc của chị ta!


Ôn Hoàn ngước mắt nhìn chị ta buồn cười lắc đầu nói: “Không có khả năng.”

“Vì sao không có khả năng, em không tin chị lại đi tin cậu ta sao, em cùng cậu ta quen biết được bao lâu, em biết gì về cậu ta, đừng để đến lúc bị cậu ta lừa vẫn còn nói tốt cho cậu ta. Chị nói cho em biết, trên thế giới này không có ai tự nhiên vô duyên vô cớ đối tốt với em, người ta đối tốt với em là vì em còn có giá trị lợi dụng mà thôi!” Lynda giận điên lên, nói trắng ra mặc kệ có tổn thương người khác hay không.

Ôn Hoàn nhìn chị ta chằm chằm, một lúc lâu sau đột nhiên bật cười.

“Em cười cái gì?” Lynda thực sự cảm giác mình bị cô làm cho tức giận đến đau tim.

Ngừng cười, Ôn Hoàn lắc đầu nói: “Chẳng qua chỉ muốn nói cho chị biết, nhà họ Lục bọn họ vốn không thiếu chút 500 vạn này, đoán chừng còn có thể cho chị gấp mấy lần 500 vạn đó.”

“Em, em có ý gì?” Lynda nhíu mày, đối với lời của cô chút không hiểu, theo hiểu biết của chị ta về Giang Thành, ở Giang Thành có bao nhiêu nhà danh gia vọng tộc chị ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng người đàn ông kia chị ta chưa một lần gặp qua!

Ôn Hoàn không giải thích lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhưng trước khi vào đột nhiên dừng lại, vừa cười giễu cợt vừa nói: “Người khác phải có giá trị lợi dụng chị mới đối xử tốt! Những lời này của chị thật chó má!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.