Đọc truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh – Chương 13: Đưa cô về nhà
Công ty thuê cho Ôn Hoàn một gian nhà trọ đơn thân ở giữa một khu cao cấp trong trung tâm thành phố. Lục Thần lái xe đưa cô trở về, dọc đường đi Ôn Hoàn có vẻ yên lặng, chỉ chống cằm xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Thần quay đầu sang nhìn cô, thuận miệng nói: “Ba mẹ tôi rất thích cô.”
Ôn Hoàn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Mấy chị gái nhà anh không hề chào đón tôi.” Thái độ thù địch rõ rệt như vậy, hoàn toàn không có bất kỳ che dấu nào, muốn làm cho người ta không có cảm giác cũng khó khăn.
Lục Thần nhìn tình hình giao thông trước mặt, cũng không thèm để ý nói: “Cái đó không quan trọng.” Là anh cưới vợ, chỉ cần ba mẹ anh đồng ý là được, những người khác có ý kiến gì cũng không quan trọng.
Ôn Hoàn không lên tiếng, vẫn chỉ duy trì tư thế như vậy, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Bên trong xe lại yên lặng một hồi, yên lặng như vậy làm cho Lục Thần có chút không thoải mái nhíu mày, mở miệng nói: “Ngày mai tôi quay về đơn vị.”
Ôn Hoàn không phản ứng, vẻ mặt thờ ơ, chỉ chăm chú nhìn bên ngoài.
Lục Thần cũng không quan tâm xem cô có phản ứng hay không, tiếp tục nói: “Sau khi tôi trở về đơn vị ngay lập tức viết báo cáo kết hôn, chậm nhất là sau khi kết thúc diễn tập vào tháng sau có thể quay về kết hôn.”
Lúc này cho dù Ôn Hoàn vẫn đang bình tĩnh cũng ngồi không yên được, mạnh mẽ xoay đầu lại nhìn anh hỏi: “Anh nói gì?”
Lục Thần nhìn phía trước, nụ cười hờ hững, tốt bụng nhắc lại: “Tôi nói tháng sau chúng ta kết hôn.”
“Tôi không đồng ý!” Ôn Hoàn một mực phản đối, bây giờ anh muốn làm gì, đã không hiểu tại sao biến thành bạn gái của anh giờ cũng không hiểu tại sao phải kết hôn cùng anh?!
Làm ơn đi, cô với anh biết nhau chỉ mới qua 24 tiếng đồng hồ thôi được chứ!
Lục Thần nhìn vào mắt cô nói: “Tôi không phải đang hỏi ý kiến của cô.”
“Anh, anh có ý gì?!” Ôn Hoàn xoay hẳn người lại, có chút kích động nhìn anh.
“Nếu cô là bạn gái của tôi, vậy kết hôn là chuyện cực kỳ bình thường, huống hồ qua báo chí sáng nay đoán chừng mọi người đều biết chuyện chúng ta vào khách sạn thuê phòng, chỉ cần bằng điểm này tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với cô.” Gương mặt nghiêm túc tuấn tú nói chuyện có vẻ hợp với lẽ phải.
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm!” Lúc nào thì cô nói muốn anh chịu trách nhiệm chứ, chịu trách nhiệm cái đầu anh ý, vốn chẳng có chuyện gì phát sinh cả, không phải sao?!
Lục Thần nhìn cô, chậm rãi lái xe vào rìa đường dừng lại, nói: “Cô không cần tôi chịu trách nhiệm, vậy cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Tôi sao phải đối với anh chịu trách nhiệm cái gì chứ?!” Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, cô sắp bị anh dồn ép đến điên rồi!
“Dựa vào chuyện tôi với cô vào khách sạn bị đăng lên báo.”
“Nhưng chúng ta cái gì cũng chưa từng làm!” Đây là anh tự nói ra, với lại giả sử thật sự có chuyện xảy ra đi nữa, người thua thiệt cũng là cô mà!
“Tôi là quân nhân, đối với tác phong sinh hoạt cấp trên có yêu cầu nghiêm khắc, tháng trước tôi đã nộp tài liệu báo cáo về việc đề bạt, nếu như vì vấn đề tác phong mà bị giáng chức, cô không phải nên đối với tôi chịu trách nhiệm sao?” Lục Thần nghiêm túc nói, anh tuyệt đối không nói cho cô biết thực ra chức trung tá của anh từ một tháng trước đã được thông qua.
“Tôi…” Ôn Hoàn bị hỏi có chút cứng họng không trả lời được, chỉ có thể trừng hai mắt nhìn anh.
“Cái này liên quan trực tiếp đến vấn đề tiền đồ của tôi, nếu bây giờ chuyện của chúng ta đã huyên náo khắp nơi ai ai cũng biết, vậy chúng ta chỉ có thể kết hôn, cho nên tháng sau chờ báo cáo kết hôn được phê duyệt, chúng ta lập tức kết hôn.” Lục Thần kết luận thẳng.
“Nhưng chúng ta…”
“Không có nhưng gì hết, phải tuân theo!” Lục Thần cau mày ngắt lời cô đang muốn giải thích, từ chối nghe tất cả những thứ không muốn nghe, chủ động kết thúc cuộc đàm phán: “Được rồi, đến nơi rồi, cô nhìn xem có đúng ở đây không.”
Nghe vậy, lúc này Ôn Hoàn mới ngó đầu nhìn ra bên ngoài, đúng là khu nhà của cô rồi. Quay đầu lại đã thấy Lục Thần mở cửa xuống xe, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bầm nhưng cũng chỉ có thể bước theo anh xuống xe.
Đợi cô từ trên xe bước xuống, Lục Thần không nhìn cô chỉ nói: “Đi thôi, tôi đưa cô lên.” Nói xong cũng không chờ cô có đồng ý hay không, đi thẳng đến cửa chính khu nhà đi vào.
Ôn Hoàn nhìn anh chằm chằm, oán hận thầm mắng vài tiếng trong bụng.
Bảo vệ cổng khu nhà thấy Ôn Hoàn trở về, vội vàng từ trong phòng an ninh đi ra: “Ôn tiểu thư trở về rồi à, vị này là…?” Vừa nói chuyện, có chút nghi ngờ nhìn Lục Thần bên cạnh.
Không kịp đợi Ôn Hoàn mở miệng giới thiệu, Lục Thần trực tiếp nói: “Tôi là bạn trai của Ôn Hoàn.”
Ôn Hoàn tức giận trừng mắt anh, quay đầu bước thẳng đi, nhưng bởi vì đi quá nhanh nhất thời không chú ý dưới chân bị vấp phải hòn đá, cả người liền té xuống phía trước.
Lục Thần nhanh mắt, bước vội lên đem cô kéo vào trong ngực của mình, cúi đầu nhìn cô có chút trách cứ nói: “Cô là con nít sao, đi cũng không dùng mắt mà nhìn!”
Ôn Hoàn chột dạ không nhìn anh, chỉ đẩy ra nói: “Buông ra.”
Lục Thần buông hông của cô ra nhưng lại biến thành nắm tay cô. Ôn Hoàn giãy dụa muốn rút tay về lại bị anh tức giận trừng mắt một cái, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì mặc cho anh nắm.
Đến cửa rồi, người nào đó dường như một chút ý tứ muốn buông tay cũng không có, nhưng có người cũng dường như một chút ý nghĩ muốn mời người nào đó vào nhà ngồi cũng không có. Hai người cứ như vậy đứng ở cửa mắt lớn trừng mắt bé giằng co.
Cuối cùng Lục Thần mỉm cười buông tay cô ra, giơ tay lên xoa đầu cô: “Cô gái khó tính, được rồi, biết rồi, tôi không vào, cô mở cửa đi, tôi nhìn cô đi vào.”
Ôn Hoàn lườm anh, dùng sức nhìn chằm chằm, giơ tay vuốt lại lọn tóc rối bị anh nghịch, xoay người lấy chìa khóa từ trong túi chuẩn bị mở cửa đi vào.
Ôn Hoàn mở cửa vào nhà đang định đóng cửa, lại bị người ở cửa chặn lại.
Ôn Hoàn tức giận, có loại cảm giác bị lường gạt xuyên vào, trừng to mắt tức giận nói: “Anh nói anh không vào!”
Lục Thần giơ tay lên gõ trên trán cô một cái, tức giận lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại của cô, đưa trả lại cho cô: “Đồ ngốc, điện thoại của cô.”
Lúc này Ôn Hoàn mới nhớ tới điện thoại của mình lúc cùng chị Lynda nói chuyện vẫn bị anh cầm, cúi đầu nhỏ giọng: “À̀…” chìa tay nhận lấy.
“Vào nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Thần dặn dò.
Ôn Hoàn nhìn anh gật đầu.
Lục Thần xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay đầu nghiêm túc nói với cô: “Sau này không cho phép ra ngoài uống rượu với người ta!” Loại chuyện bỏ thuốc như vậy cũng có, cái giới này thật sự không biết loạn thành kiểu gì nữa, chân mày không vui cau lại.
“Biết rồi.” Trong lòng Ôn Hoàn ấm áp, cô đã có bao nhiêu năm không được người khác dặn dò như vậy.
Lục Thần sờ đầu cô, động tác lần này dịu dàng mang theo cưng chiều, cười hỏi: “Ngày mai tôi trở lại đơn vị, có muốn tới tiễn tôi không?”
Ý thức được bầu không khí vô cùng mập mờ, vội vàng lui về sau tránh né động tác của anh, từ chối nói: “Không muốn.”
Lục Thần cũng không trông chờ cô đi, chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cô thuận miệng nói một chút, nhìn vẻ mặt chán ghét của cô, cười mắng: “Cô gái không có lương tâm mà.” Nói xong trực tiếp xoay người đi.
Ôn Hoàn nhìn bóng lưng anh rời đi, nhịn không được hướng anh le lưỡi một cái mới đóng cửa đi vào.
P/S: Cái anh Lục Thần này vô sỉ quá thể, lúc trước bảo chỉ cần biết tên là bắt người ta làm bạn gái, giờ lại bảo vì lên báo mà bắt người ta chịu trách nhiệm với mình Đúng là tác phong quân đội, nhanh gọn lẹ…