Đọc truyện Xin Chào, Em Gái! – Chương 31: Giải cứu mỹ nhân tại website TruyenChu.Vip
– Nhà số 3 ấy. Tìm nhà nào số 3 ấy.
Minh ngồi đằng sau chỉ đạo. Chiếc xe chạy hết từ ngõ này sang ngõ khác. Duy nhìn xung quanh, làm gì có nhà nào số 3 quái đâu nhỉ
– Kia rồi!
Duy cười lớn, chạy xe đến căn biệt thự to oạch ở đằng sau đám cây bạch đàn. Minh nhảy xuống xe, chạy đến nhấn chuông.
– Xin hỏi hai cậu tìm ai ạ?
Một người phụ nữ đã ngoài 40, trông ốm yếu, quê mùa mở cửa. Minh nhanh nhảu:
– Chúng tôi đến tìm..
– Tụi con đến kiểm tra đường dây điện ạ! – Duy cắt lời
– Đường dây điện? Nhà này có bị hư đường dây gì đâu?
– À, công ty vừa gia cố lại đường dây điện của khu phố này, bảo tụi con đến từng nhà kiểm tra an toàn ạ. Phải chỉnh lại thông số rồi nhập code mới nữa ạ. Bác cho tụi con vào đi, tụi con kiểm tra nhanh thôi. Cũng vì an toàn của mọi người ấy mà. – Duy cười tươi
– Ừa được rồi, hai cậu vào đi.
Người giúp việc mở cửa, để Duy và Minh dắt xe vào. Minh giơ ngón tay cái với Duy:
– Chú mày vip thật!
– Em biết cóc khô gì đâu – Duy nói thầm – Chém đấy.
– Ai vậy bà Tư?
Một giọng nói trầm vang lên từ cầu thang. Một người đàn ông cao lớn khoác chiếc áo ngủ đi xuống, khuôn mặt bặm trợn liếc nhìn hai cậu trai trẻ.
– Dạ hai cậu này tới kiểm tra dây điện đó ông chủ.
– Dây điện?
Người đàn ông nghi hoặc hỏi. Minh run tái mét mặt mày, Duy tự tin nói:
– Chào bác ạ. Tụi con là nhân viên tập sự của công ty đến đây kiểm tra dây điện ạ.
– Dây điện nhà tôi bị sao mà phải kiểm tra?
– Chả là công ty cháu mới gia cố lại hệ thống điện khu này ạ. Tụi cháu được lệnh phải đến từng nhà đổi code, chỉnh lại thông số rồi khởi động lại đường dây mới ạ.
– Tôi đang bận, khi nào hãy đến.
– Dạ bác ơi việc này không đợi được đâu ạ! – Duy liến thoắng – Đúng 12h trưa nay mạng điện mới sẽ được đưa vào sử dụng đấy ạ. Nếu không mau chóng kiểm tra lại e rằng đường dây nhà bác sẽ cháy mất ạ. Vì dây điện mới có công suất lớn hơn dây điện cũ ấy ạ, sợ các số chỉ không còn phù hợp…
– Thôi được rồi. Nhức cả đầu. Mau lên rồi cút đi.
Ngưòi đàn ông quát rồi lại bước lên cầu thang. Duy tìm đến ổ điện, giả vờ ngó qua ngó lại rồi tìm cách hỏi bà giúp việc:
– Bác ơi sao nhà này vắng quá vậy bác?
– Bà chủ với cậu hai đi Mỹ công tác từ tuần trước rồi. Còn mỗi ông chủ thôi.
– Ông ấy ở nhà một mình hả bác? Thế thì buồn quá bác nhỉ? – Minh tỏ vẻ ngây thơ
– Không có đâu. Tui kể hai cậu nghe hai cậu đừng nói ai nghen. Hôm qua có cô kia đẹp lắm, bảo là ông chủ gọi đến. Hai người đó ở trên phòng suốt, tui bị cấm lên nên tui không biết vụ gì nữa. Mà đúng là đàn ông, vợ vừa đi là lại…
– Dạ xong ở dưới đây rồi bác. Con phải lên tầng trên kiểm tra một lần nữa ạ. – Duy lại ngắt lời, vội vàng kéo Minh chạy lên cầu thang.
Không gian ở tầng trên thấp thoáng mờ ám. Ở cuối hành lang là căn phòng khép hờ, nơi thoát ra từng tiếng kêu mộng mị. Mặt Duy đỏ ửng lên nhanh chóng. Cả hai rón rén bước đến trước cửa, ngó đầu vào. Lan đang nằm đó, hai tay bị trói chặt vào thành giường, miệng dán băng keo kín mít. Thân hình nhỏ nhắn đó đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp chăn mỏng kia. Tên đô con lúc nãy đang ngồi bên máy tính, trên người không còn một miếng vải, trên màn hình là những thước phim đen.
Máu trong người Minh sôi lên ùng ục. Cậu đang định lao vào thì Duy giữ lại. Duy dùng khẩu hình bảo cậu bình tĩnh, bây giờ không phải lúc manh động. Minh đàng ngoan ngoãn nghe lời, dù trong lòng không hề muốn.
Người tính không bằng trời tính. Vào đúng lúc gay cấn, điện thoại của Duy reo lên. Bài nhạc chuông quen thuộc giờ nghe như bài hát tử thần vậy. Người đàn ông quay phắt lại, vội khóac chiếc áo ngủ, lớn tiếng quát:
– Thằng nào?
Không còn đường trốn, Duy đàng lao thẳng vào phòng, giật lấy cây roi trên giường quất thẳng vào người hắn. Minh cũng chạy vào cởi trói cho Lan, lấy chăn quấn kín người cô lại. Mắt Lan rưng rưng, rồi rúc vào lòng Minh mà khóc.
– Tụi bay…
– Hôm nay tôi quyết sống mái với ông. Tôi đã quay video lại rồi, nếu ông mà dám đụng đến bọn tôi, tôi sẽ đăng lên mạng. Còn bây giờ, tôi đưa người về, chúng ta coi như chưa từng gặp. – Duy lớn giọng
– Mày..
– Suy nghĩ đi. Công việc, danh dự, gia đình,… của ông quan trọng hay đánh bọn này quan trọng?
Tên kia suy nghĩ một hồi rồi phất tay đuổi họ đi. Minh không chần chừ vác Lan lên vai chạy ra ngoài. Bà giúp việc thấy cảnh đó cũng hốt hoảng, nhưng bà cũng không nói nhiều. Có lẽ, vì bà thấy thương cô gái mắt đỏ hoe đang nằm trong chăn kia.
Minh vẫn ôm chặt chiếc chăn dày xụ trong lòng, ngồi ở yên sau đợi Duy phóng đi. Suốt quãng đường, không ai nói với ai câu nào.
Về đến phòng trọ, Minh ẵm Lan nằm trên nệm. Duy đi mua đồ ăn cho Lan, giờ căn phòng chỉ còn lại hai người. Minh nhìn Lan, đôi mắt hiện rõ vẻ xót xa. Lan hết khóc rồi, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn đang bùng lên dữ dội.
– Em đi.. mà chẳng nói gì với anh cả. Bạn bè thế sao? – Minh trách mắng.
– Em xin lỗi. – Lan quay mặt đi chỗ khác – Giờ anh ra ngoài cho em thay đồ.
Minh giật mình nhận ra Lan vẫn đang nude. Cậu đỏ mặt, chạy ra khỏi phòng, không quên khóa cửa. Tim cậu đập thình thịch, người cũng có dấu hiệu nóng lên.
Trong phòng, nước mắt Lan từ từ trào ra…
Không liên quan cơ mà tớ vừa phát hiện truyện bị và đăng tải trên diễn đàn khác._. Không nghĩ là truyện lèo tèo như vậy cũng bị đâu…
Tớ duy nhất chỉ đăng trên Wattpad thôi nhé. Những bài đăng ở yeu.com hay diễn đàn nào khác hoàn toàn là đạo nhái.
Nhắc lại, truyện chỉ đăng duy nhất trên W.a.t.t.p.a.d, không đăng trên bất kỳ diễn đàn nào khác. Truyện trên yeu.com là giả mạo.