Đọc truyện Xin Chào, Em Gái! – Chương 30: Anh trai – Em gái tại website TruyenChu.Vip
Tớ dành tặng chap này cho bạn min0107 nhé ☆☆ cảm ơn vì lượt vote thứ 300 ☆☆
Dự định là truyện này sẽ dừng ở trước chap 50:)
Đêm đó, Duy ngủ ở nhà. Phải, chính là nhà, không phải xóm trọ. Giờ này có lẽ nhà An đang cãi nhau nảy lửa. Cậu trở mình. Việc này cũng không phải lỗi tại An. Lúc sáng cậu có hơi quá khích, chắc ít nhiều làm nó tổn thương rồi. Tự dưng, Duy thấy mình có lỗi.
Lăn qua lăn lại một hồi mà vẫn không ngủ được, Duy bật dậy đi uống nước. Liếc thấy vẫn có vài tia sáng nhỏ len lỏi qua cửa phòng Như, cậu đến gần, toan gõ cửa.
-” Cốc! Cốc! Cốc!”
– Sao hôm nay anh hai lịch sự vậy? Vào đi. – Như nói vọng ra
– Ngủ trễ vậy? 12h rồi!
– Vâng, chưa buồn ngủ thôi. Quen giấc rồi.
– Từ khi tao đi, ngày nào mày cũng ngủ muộn như vậy?
– À..không hẳn.
Thấy Như bối rối, cậu liền đoán ra sự việc. Cậu ngồi xuống góc giường:
– Lo cho thằng An hả?
– Vâng. Anh hai..
– Sao?
– Em xin lỗi. Nhưng mà…anh hai là người anh tốt nhất của em!
Đau lòng! Duy chỉ nghĩ được đến hai từ đó khi nghe Như nói. Tứ chi bất động một hồi. Gắng gượng mãi, cậu mới dám nhoẻn miệng:
– Ừ, tất nhiên rồi.
– Em.. – Như thở dài, khuôn mặt buồn phiền
– Ngoan, đi ngủ đi. – Cậu vòng tay ôm Như vào lòng – Có anh hai đây. Anh hai sẽ lo hết mọi chuyện. Anh hai..sẽ luôn bảo vệ em,… em gái!
Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi, lòng nặng trĩu. Đây là lần đầu tiên cậu tự nhận mình là anh hai. Trước giờ, cậu chưa bao giờ ổn định việc xưng hô với Như cả, vì cậu biết, cậu không phải anh của Như. Cậu rất buồn vì điều đó. Nhưng hôm nay, cậu có thể đường hoàng xưng hai chữ “anh hai” thật oai trước mặt Như rồi, tại sao… cậu lại không thể vui nổi?!
Duy đi rồi, Như vẫn chưa định thần lại được. Từng cen ti trên khuôn mặt nó vẫn còn lưu luyến cái hơi thở ấm áp kia, đôi tai vẫn văng vẳng giọng nói dịu dàng kia, và các dây thần kinh vẫn căng ra vì mùi hương nam tính thoang thoảng. Tim Như đập nhanh, và rồi nảy lên một cái, như thể hiện sự tiếc nuối đang ngập tràn.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Như chỉ thấy một sự im lặng vô hồn. Anh Duy đi rồi. Không một lời tạm biệt. Trên bàn là bữa ăn sáng vẫn còn thoang thoảng hơi khói.
Duy lái con xe bon bon trên đường quốc lộ. Đầu cậu vẫn không thể thoát khỏi lời nói hôm qua của Như:
-” Anh hai là người anh tốt nhất của em!”
Chiếc xe luồn lách qua nhiều con ngõ nhỏ, dừng lại ở trước xóm trọ. Chiếc chìa khóa lạch cạch làm nhiệm vụ, cửa phòng kế bên đột nhiên mở ra.
– Lan?
– Em đây. Chào anh. – Duy đáp
– Ờ, ra là chú. Hôm qua mày đi đâu anh không thấy về? Cả bạn mày nữa? – Minh vo vo mái tóc màu nâu nhạt
– Có tí việc ấy mà. Anh tìm chị Lan ạ?
– Ừ. Cái con bé này đi từ hôm qua tới hôm nay chẳng thấy về. Điện thoại thì tắt. Ở trường thì bảo nghỉ phép. Thật chẳng biết đường nào mà lần!
– Anh thử đến chỗ chị ấy làm chưa?
– Biết nó làm chỗ nào đâu mà kiếm. Nó kĩ lắm, đi làm toàn giấu anh em không à.
Duy nhăn mặt. Cái kiểu thần thần bí bí này đúng style chị Lan rồi. Minh bỗng vỗ tay cái bốp, mặt hớn hở:
– Có cách rồi!
Chưa kịp tiêu hóa lời anh Minh nói thì Duy đã thấy anh lôi trong học bàn ra cái ghim, bẻ thẳng. Anh chạy đến trước cửa phòng Lan, tra chiếc thanh sắt mảnh trong tay vào ổ khóa, ngoáy qua ngoáy lại. Duy trợn tròn mắt nhìn, không nói được lời nào.
-”Cạch!” – Tiếng cửa mở ra.
– Mày đứng đó làm gì? Vào tìm xem có manh mối gì không giùm tao coi.
Duy hoàn hồn chạy ù vào trong nhà. Chắc chắn phải có gì đó chứ. Minh kéo từ tủ này đến tủ nọ. Chợt Duy gọi lớn, trên tay là mảnh giấy trắng chỉ vỏn vẹn vài chữ:
-” XZ”
– XZ là cái quần gì? – Minh chau mày hỏi
– Trông quen lắm, hình như em thấy ở đâu rồi ấy. – Duy trầm tư – Nhớ rồi! Ở gần quán em làm có một quán bar XZ. Không biết phải chỗ đó không.
– Biết hay không kệ. Mau đi thôi.
Chiếc xe cà tàng nghỉ ngơi trước cửa một quán bar sang trọng. Bây giờ là buổi sáng, khách khứa vào bar cũng không nhiều. Duy và Minh dễ dàng len lỏi qua đám người đang phiêu ấy, đến trước quầy bar. Tay phục vụ trẻ thấy có người liền mở miệng:
– Quý khách dùng gì ạ?
– Có phải Quý Lan làm việc ở đây không? – Minh hỏi thẳng – Cao khoảng 1m6, da trắng, tóc đen dài, hơi ốm, sinh viên năm 2.
– Quý Lan? À, sáng hôm qua cô ta xin nghỉ.
Duy nhướn lông mày. Tay phục vụ có vẻ bối rối, mắt láo liên nhìn xung quanh. Duy lấy trong túi tờ 500k, nhếch môi:
– Nói thật nào. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cậu.
– Ừm… Tôi vẫn nói thật mà. – Hắn lắp bắp
– Không nói thì tôi sẽ báo cảnh sát quán bar này hoạt động bất chính. Lúc đó không chỉ cậu mà ông chủ của cậu cũng sẽ tèo đời. – Duy tự tin
– Được, tôi nói. – Hắn thu tờ 500k vào túi – Hôm qua có người đặt hàng cô ta, tại nhà. Đến giờ chưa thấy về. Vị khách ấy yêu cầu chúng tôi không làm phiền nên cũng chẳng ai bận tâm đến.
– Cái đm! – Minh văng tục – Nhân viên của các người mà các người vô tâm vậy sao?
– Cho tôi địa chỉ. – Duy lạnh băng
– Chuyện đó.. Chuyện đó tôi không được phép.
– Dù gì cũng đã nhận tiền rồi, tiền trao cháo múc thôi. – Duy nhún vai – Không thì tôi tìm ông chủ cậu vậy. Cậu vừa tiết lộ tin mật cho tôi mà.
– Quý.. Quý khách!
Bartender gọi Duy lại, lấy dưới kệ ly một tờ giấy note, ghi ghi chép chép vài dòng rồi quay đi. Minh mắt sáng rỡ nhìn Duy khâm phục.
– Sao mày biết quán này hoạt động bất chính?
– Lúc trước anh có khoe công việc của chị Lan với em mà. Đi thôi kẻo không kịp.