Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 06: Bạn Mới
Chương 06: Bạn mới
Tối cả ba người, Nhã Du, Thiết Nga và Hân Hân quyết định đi dạo, vừa để xả stress vừa để tập thể dục. Nhã Du cũng không hiểu tại sao cô lại đồng ý đi cùng họ trong khi cô chưa thể chấp nhận họ là bạn. Cả ba vừa đi vừa nói chuyện rôm rả nhưng chủ yếu là tiếng của Hân và Nga. Còn cô thỉnh thoảng khẽ cười nhẹ, lạnh nhạt. Nhã Du thấy trong người cũng nhẹ nhõm, thanh thản lạ nhưng lí trí và trái tim cô cần phải tỉnh táo để nhận thức mọi chuyện.
Đi đến một đoạn đường vắng tanh Nga đột nhiên dừng lại. Thấy vậy Nhã Du đi bên cạnh cũng dừng chân, quay sang nhìn gương mặt đang dần biến sác của Nga.Cô nhận thức được có điều chẳng lành, đang định quay mặt lại thì Nga cản:
– Có người theo chúng ta!
Tại sao Nhã Du lại quên đi điều này chứ. Phải chăng khi đi với Nga và Han cô đã thay đổi, không thể dứt khoát như lúc trước.
Còn về phía Hân, cô nàng vẫn hồn nhiên bình thản bước đi, vẫn cứ kể về chàng hoàng tử không tưởng của mình. Bỗng cô quay sang không thấy hai bạn mình đâu, quay đầu lại thì thấy hai người đang đứng như trời trồng ở phía sau. Cô nheo mày, không hiểu gì, chạy lại đưa tay chống hông nhìn Nhã Du và Nga:
– Này, không phải hai người mệt rồi muốn tui đây cõng về đấy chứ. Không bao giờ và cũng đừng có mong chờ ha…
Nhã Du và Nga bước hai bước tiến lại gần:
– Có người theo chúng ta.
– SAO??? Hân Hân hét toáng lên, nhanh tay Nhã Du đã bịp miệng lại ra điều cô hãy vặn bé volum. Hiểu vấn đề bây giờ Hân chỉ dám nói lí nhí:
– Nhưng chúng muốn gì. Bọn mình vẫn còn là học sinh, tiền chắc chắn không phải rồi.
Hân đưa tay vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ như thám tử:- Hay chúng nó là những tên sát thủ chuyên nghiệp. Chúng nó đang ra tay với người nào đó thấy chúng ta đi qua thì nghĩ chúng ta nhìn thấy nên định giết người diệt khẩu. Ôi không… không được. Hân lắc lắc đầu:- Mình còn chưa tìm được hoàng tử của đời mình mà. Chẳng lẽ mình không làm được điều đó sao??? Chẳng lẽ mình phải “nằm ngủ” oan ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sao???
Hân vừa nói mặt vừa bí xị. Thấy vậy. Nhã Du và Nga phì cười:
– Chúng nó không giết người! Nga nhìn Hân:- Cậu nghĩ xem, đoạn đường này vắng vẻ, không một bóng người qua lại mà nhan sắc chúng ta phải xếp ở hạng nhất nhì rồi. Nga vênh mặt tự sướng.
– Mà thấy gái thì thằng nào lại không muốn… huống hồ nơi đây vắng vẻ thế này, thiên thời địa lợi quá mà. Nhã Du cũng tiếp lời Nga. Từ bao giờ mà cô biết trêu đùa vậy.
Hân dường như hiểu ra mọi chuyện. Cô nhăn mặt, bắt đầu than vãn:- Ôi no… chả nhẽ tàn đời con gái sao… trở thành đàn bà sao… Ôi no… no…
Lại một lần nữa, Nhã Du và Nga nín nhịn cười. Hình tượng một cô gái vô tư hồn nhiên, không lo lắng trước mọi tình huống vậy mà giờ lại lại có khuôn mặt nhăn nhó thế này. Cô và Nga tủm tỉm cười mặc cho Hân đang nhăn mặt. Chưa cười được bao lâu Nga thấy bóng người đang tiến lại phía mình, không phải một mà có đến bốn năm cái bóng. Nga dần biến sắc, Nhã Du cũng cảm nhận được điều đó. Không hẹn mà cả hai cùng quay đầu lại. Chính xác là năm tên to con bặm trợm đang tiến lại gần chỗ ba người. Nga đưa tay đẩy Nhã Du lùi lại phía sau chỗ Hân đang đứng:
– Cậu lùi lại đi.
– Tại sao??? Vẫn là câu nói lạnh lùng thường ngày của Nhã Du.
– Chúng ta là bạn, đơn giản vậy thôi. Nga nói nhưng ánh mắt sắc lạnh đang nhìn về phía mấy kẻ điên kia. Nhưng…
Nhã Du gạt phắt tay Nga, đứng lên chỗ cô:- Nếu đã là bạn thì đừng chịu một mình, đừng coi thường người khác như vậy.
Nga không hiểu, quay sang nhìn vẻ mặt lạnh tanh, kiêu ngạo, đầy tự tin đi kèm với đó là ánh mắt sắc lạnh đến ghê rợn của Nhã Du thì cũng gật đầu để cô đứng bên cạnh. Nhìn cô mảnh khảnh vậy đâu ai nghĩ rằng trong cô là một sức mạnh tiềm ẩn. Chỉ trong 10 cô và Nga đã đánh gục bốn tên, tên còn lại thấy đồng bọn mình bị đánh như vậy sợ hãi bỏ chạy chưa kịp để cô ra tay. Mấy tên đang nằm vật dưới đất kia cũng biết điều mà dìu nhau đứng dậy chạy mất tắp. Nhã Du ném cho chúng cái nhìn sắc lạnh đến người bị hại như Hân cũng phải rùng mình. Hân chơi với Nga có thể hiểu được sự lạnh lùng ấy nhưng cô cảm thấy ở Nhã Du có một sự kiêu ngạo lạnh lùng như một tảng băng được để trên Bắc Cực lâu ngày. Đặc biệt là ở đôi mắt màu ngọc bích ấy có cái gì đó rất ghê rợn.
Khi bọn người kia đã bỏ đi, ba cô trở lại kí túc xá. Trên đường về Hân vẫn không khỏi kinh hoàng chuyện lúc nãy nhưng điều làm cô rùng mình hơn là thấy Nhã Du chỉ trong chớp mắt đã hạ đươc hai tên to con, chúng còn chẳng kịp trở tay đã nằm bẹp dưới đất.
– Mình rất khâm phục cậu đấy. Thiết Nga lên tiếng phá tan những suy nghĩ trong đầu Hân.
– Đúng rồi đó! Hân thêm vào, tay chân bắt đầu múa loạn xạ- Cậu chỉ cần quay người một phát hai tên kia đã nằm chết như con rếp rồi.
Nhìn hành động của Hân mà cô không nhịn được cười, nhưng nụ cười ấy sao lạnh nhạt, không màu vị quá.