Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 31: Câu Trả Lời
Sau cơn mưa trời lại sáng. Cơn mưa đi ngang qua như muốn gột rửa mọi thứ. Những hạt mưa còn đọng lại trên cuống lá lưu luyến chưa muốn rời đi, trở về với đất mẹ. Bầu trời những đám mây đen lờ lững trôi về phía trời xa không điểm dừng. Có lẽ ở một nơi nào đấy sẽ có mưa đây. Những cơn gió đi qua mang theo hơi vị âm ẩm của đất, mát rượi của cỏ cây. Phía trên tầng cao nhất của bệnh viện hai con người tuyệt mĩ đang đứng đây âm thầm theo đuổi những suy nghĩ riêng mình. Đứng tại đây nhìn xuống mọi vật đều nhỏ bé, di chuyển lay động giống như một bức tranh hoạt động thu nhỏ vậy.
Gió khẽ đưa làm mái tóc của một cô gái bồng bềnh bay trong không gian. Bộ đồng phục bệnh viện rộng thùng thình cũng bay theo từng cơn gió khiến cô gái trông thật yếu đuối. Hai tay cô khoanh trước ngực, đôi mắt màu ngọc bích nhìn về phía xa, không điểm dừng. Đôi mắt màu ngọc bích mang đầy vẻ bí ẩn nhưng ngay lúc này nó thật u ám. Cảm xúc bây giờ của cô là gì ? Vui sướng ?!!! Hạnh phúc ?!!! Hay lo lắng vì bị lộ thân phận ?!!! Đến chính bản thân cô cũng không rõ. Nhếch đôi môi đã nhượt nhạt của mình, cô đưa ánh mắt như sắc như trêu đùa của mình nhìn sang người con trai hoàn mĩ đang đứng bên cạnh. Rất nhanh sau đó cô lại đưa ánh mắt mình trở về với mọi ngày. Đẹp nhưng u ám. Lạnh lẽo nhưng lại rất bí ẩn. Mặc Hiểu đứng đó, hai tay anh rúc túi quần. Đôi con ngươi hổ phách màu huyết mang đầy vẻ bất cần, lạnh thấu, nhưng sâu trong nó là một thứ gì đó ấm áp. Từng hành động, cử chỉ hay sắc thái của cô gái đứng bên cạnh anh điều thấy rõ nhưng điềm nhiên anh lại không nói gì. Không gian giữa hai con người hoàn mĩ lại rơi vào khoảng không im lặng. Nhã Du im lặng. Mặc Hiểu cũng lặng im. Bây giờ chỉ còn tiếng gió rung cây. Gió thổi vạt áo sơ mi trắng của Mặc Hiểu bay tung. Trông anh lúc này thật “ngầu” nhưng vẫn không thiếu chút lực lạnh lẽo. 5… 10… rồi 20… Dường như đã vượt quá sức im lặng của hai con người. Mặc Hiểu quay người lại, tựa lưng vào lan can tầng thượng, hai tay anh rúc túi quần không muốn đưa ra ngoài, đôi chân anh cũng theo thói quen mà co một chân lên. Đôi mắt anh hướng về phía cô gái đang đứng đối diện với mình, đôi môi bạc lạnh lẽo khẽ nhếch tạo thành một nụ cười như có như không.
– Đừng nhìn tôi như vậy. Không thích đâu…. – Nhã Du lên tiếng khi không nhìn về phía đối diện khi đang có một người con trai đang nhìn mình.
– Vậy nói thử tôi phải nhìn kiểu gì đây ??? – Mặc Hiểu hoạnh lại, giọng điệu vừa vui vừa tò mò nhưng lại hiếm ai có thể ty được.
– Hừ…. – Cười lạnh, cô nói tiếp: – Có lẽ anh đã quên. Tôi đã từng nói có ngày chúng ta sẽ gặp lại và khi đó đừng tỏ ra quá ngạc nhiên như bây giờ. Chẳng lẽ Nhung lại không nói với đại thiếu gia Vỹ đây sao ? Nhã Du đưa mắt sang nhìn anh. Một cái nhìn lạnh lẽo u tối đượm đâu đó một chút khinh mạt. Xứng với cô không ???
Mặc Hiểu thấy thái độ của cô cũng không nói gì. Nhìn cô thật lâu trong đôi mắt mình, anh tiếp lời:
– Có nói đấy…. Nhưng liệu tôi có thể tin sao ? Cô đây và người đó……
– Thẳng ra là AF đi…. đừng lòng vòng…. – Nhếch môi rẻ mạt, cô cắt ngang lời Mặc Hiểu. Người đó ???
– Ha…. Cô rất hiểu ý người khác. Không hổ danh là Angel Frost của YPS. – Mặc Hiểu có chút trêu đùa. – Nhưng mà AF và cô chẳng phải là một hay sao ?
– Đúng !
– Và cô cũng chính là Phương Nhã Du ? – Mặc Hiểu tiếp.
– Đúng !
– Vậy thôi. Quá rõ rồi. Đây chính là câu trả lời mà tôi muốn nghe từ cô. – Mặc Hiểu đắc ý, nhưng thực chất sâu trong lời nói kia có ba nhiêu phần là trào phúng, là yêu thương, là hài lòng.
Nhã Du không nói, thậm chí không nhìn Mặc Hiểu lấy một cái.
Cơn gió thoáng qua, gương mặt Nhã Du hai gò má đã thoáng hai tầng mây hồng, dấu hiệu của sức khỏe cô đã hồi phục rồi. Măc Hiểu gật đầu. Ít ra đứng với anh cô không nặng thêm bệnh.
Brừ….. brừ…..
Bỗng điện thoại trong tay Nhã Du rung lên. Cô cầm lên xem, một cái tên trong danh bạ hiện lên. Không chần chừ, cô liền nhấn nút xanh áp lên tai:
– Alo.
-…….
Đầu dây bên kia nói gì đó, Nhã Du thoáng chau mày đẹp rồi nhanh chóng lại dãn ra. Cô gật đầu:
– Ok.
Cô quay sang Mặc Hiểu đang nhìn mình, nghiêng nghiêng đầu, cô nhếch môi quay lưng đi thay cho lời chào. Mặc Hiểu đứng đó, đôi mắt dõi theo cái dáng người nhỏ nhắn nhưng kiêu ngạo kia ” Sẽ đến lúc thôi”.
_______________________________________
Ngay lúc này tại một ngôi nhà màu trắng sữa.
– Mình không sao chứ ? Nằm nghỉ ngơi chút đi. – Giọng một người đàn ông vang lên, ông nhìn âu yếm người phụ nữ đang nằm trên giường kia.
Người phụ nữ kia nhìn ông:
– Tôi vừa thấy Nhã Du trở về. Nó về rồi đúng không ông ?
Hai người này không ai khác chính là ba mẹ Nhã Du. Kể từ ngày cô đi bà Diêu Lâm thoáng chốc đổ bệnh, nhưng bà vẫn kiên quyết cố gắng để đợi con gái của mình trở về. Còn ông Phương. Đã rất nhiều lần ông cố gắng tìm kiếm cô nhưng vẫn không có kết quả. Vậy nên bây giờ ông và bà Diêu chỉ biết trông biết chờ một ngày cô sẽ trở về ngôi nhà này.
🙂 Hé lô.
stt1 #D đã trở lại, sr vì t/g qua ha. Do mk gặp 1 số sự cố nên ms bỏ chap. Sr nhiều nha. Có chap ms r mong mấy b đọc và cko mk nx nha.
stt2 b nào hào phóng pr truyện cho mk vs. ếk quá ò :* ythg :*