Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 26: Sự Thật Thân Phận Ba Đại Thiếu Gia
Về tới khách sạn, trong đầu Hân vẫn chưa thoát khỏi mấy dấu chấm hỏi. Không chịu nổi, máu tò mò nổi lên, Hân quay sang Nhã Du:
– Rốt cục có chuyện gì nhể? Sao đèn lại mất ngay lúc cậu quay lại chứ? – Hân tròn mắt.
Nga ngồi salon nhìn Hân. Thấy cô hỏi vậy cũng suy nghĩ rồi lên giọng:
– Không lẽ có người âm thầm đứng sau giúp chúng ta? Dứt lời Nga, Hân gật đầu lia lịa biểu tình. Nhưng chính cô cũng không hiểu nguyên nhân :]]]]]. Hai cô không hẹn cùng quay sang Nhã Du. Chờ đợi.
– Ngủ sớm đi. Mai phải đi hội thảo. – Nhã Du đánh trống lảng câu hỏi của Hân và Nga.
– Ủa. Mình có thích “đáng trống” đâu. – Hân cao giọng nhìn Nhã Du.
Nhã Du không nói gì và hiện tại cô cũng không biết phải trả lời làm sao. Cô đi nhanh vào phòng tắm để lảng tránh che dấu đi khuôn mặt đầy khó hiểu của mình. Đứng nhìn chính mình trong gương Nhã Du mỉm cười đầy ma mị nhưng cũng đầy khó hiểu. Vậy là người đó lại giúp cô nữa rồi. Nhưng sao cô thấy có gì đó hụt hẫng. Nếu ngày hôm nay người con trai đó nhìn thấy cô thì sao? Anh ta sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy cô, nhìn thấy Phương Nhã Du, nhìn thấy Angel Frost. Thật là. Sao cô phải quan tâm tới điều đó. Trước đây cô luôn muốn lảng tránh mà. Tự cười chính bản thân mình cô nhếch đôi môi anh đào; “Cảm ơn anh! Em lại nợ anh nữa rồi”.
– Mà này sao cậu lại vó ác cảm với anh chàng tên Quân vậy chứ. Cứ gặp nhau cái là chí chóe như chó với mèo. – Nhã Du bước ra khỏi phòng tắm, trở lại ghế ngồi. Nga cũng nhìn Hân đang ăn hoa quả thắc mắc.
– Cái gì? Đồ.hám.gái đấy mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần mình muốn đập ột trận. Cái bản mặt thì… Hừ… – Hay nghiến răng nghiến lợi.
Thấy Hân hằm hằm sát khí vậy, Nhã Du lên tiếng:
– Anh ta là đại thiếu gia của tập đoàn Trịnh Gia – Trịnh Trung Quân nên có bản mặt vậy cũng đúng thôi.
– What đờ heo??? – Hân hét toáng lên, không tin vào tai mình.
Nhã Du nhún vai nói tiếp:
– Người đứng bên cạnh anh ta là Tư Khanh – thiếu gia nhà họ Cao – tập đoàn Cao Gia.
– Cao Gia và Trịnh Gia và Vỹ Kiến là bộ ba tập đoàn nổi tiếng, không chỉ trong nước mà ngoài nước cũng có khối công ty phải dè chừng. Nếu hai người đó là hai thiếu gia vậy thì không lẽ… – Nga ngồi trầm tư, sâu chuỗi lại những lời Nhã Du
Nhã Du nghiêng đầu, thản nhiên:
– Ừam. Anh ta là Vỹ Lâm Mặc Hiểu – thiếu gia nhà họ Vỹ – người kế thừa tập đoàn Vỹ Kiến.
– Không phải vậy chứ. Đồ.hám.gái ấy mà là đại thiếu gia áh? Lại còn thiếu gia của tập đoàn nổi tiếng nữa chứ. – Hân ngán ngẩm.
– Mà này mai hình như công ty mình đến hội thảo là tập đoàn Trịnh.Gia hay sao ấy nhỉ. – Nga cao giọng, nhìn Hân đang than ngắn thở dài ăn hoa quả.
Nhã Du không nói, gật nhẹ đầu. Hân nghe vậy phát hoảng, nhảy cẫng lên:
– Thật áh??? Không lẽ mai mình lại phải gặp cái đồ hám gái đấy nữa à. Không phải đấy chứ…
Nhã Du và Nga lắc đầu bó tay.
– Chắc gì người như bọn họ đã đến công ty.
– Chắc toàn công tử bột thôi.
Hân nghe vậy vuốt ngực nhẹ nhõm.
Trong khi đó tại vila nhà họ Trịnh, một người đàn ông ngoài 50t đang ngồi nhâm nhi tách trà, khuôn mặt điềm đạm, đôi mắt nhiều u sầu nhưng còn rất tinh và minh mẫn. Ông mang dáng vẻ của một ông chủ lớn đã bao năm trên thương trường.
– Dạ, con mới về (ngoan ta). – Quân lễ phép thưa, chào người đàn ông đang ngồi sofa – bố của anh.
– Ừam, ngồi xuống đi. hôm nay ta có chuyện muốn nói với con. – Ông Kiên từ tốn nói.
– Có chuyện gì vậy? – Quân ngồi xuống sofa không quên vắt chân lên bàn, tay thì vớ cái điện thoại lướt facebook.
– Mai công ty có cuộc hội thảo, ta muốn con đến đó coi như để học hỏi.
– Trước giờ con có bao giờ biết gì về công ty đâu. Mai bố đi đi. – Quân dứt lời, định lảng tránh lên phòng nhưng mới được hai ba bước cầu thang…
– Nếu mai con không đến công ty thì thẻ ngân hàng, xe coi như cắt. Phải đi làm thì mới có tiền để tiêu xài như thế chứ. – Ông Kiên gắt, tiện ông gọi ông quản gia lên: – Ông liên hệ với bên ngân hàng…
Vừa nghe hai từ “ngân hàng” Quân phát hoảng vội chữa cháy:
– Rồi rồi mai con đến là được chứ gì.
– Quyết định vậy đi. Hội thảo sẽ bắt đầu lúc 8h30, đừng tới trễ. – Ông Kiên đắc thắng nhìn Quân.
Còn về phía Quân, anh hậm hực bước vào phòng.
– Hừ… Tự dưng ông già bắt đến công ty, biết cái quái gì đâu, nhục.mặt. – Quân cay cú tuôn tràng trong điện thoại.
– Mày bình tĩnh đi. Dù sao đấy cũng là công ty nhà mày, coi như học hỏi vậy. – Tư Khanh đầu dây kia vừa đấm vừa xoa khiến Quân còn tức hơn. Anh quát vào trong điện thoại:
– HÃMMMM…..
Xong anh cúp máy ngay và luôn rồi quẳng nó lên giường không thương tiếc. Anh nằm xuống. Những hình ảnh ở quán bar lúc anh và Hân cãi nhau hôm nay lại chợt hiện về. Đột nhiên anh mỉm cười “Cô ta tên Hân. Rất thú vị. Lần đầu tiên cô bắt tôi nhớ cô đấy. Đúng là không phải dạng vừa…”
Ngay lúc đó Hân….
Hắc… t… c… t…. xì….
– Thằng khốn nào lại nhớ mình đấy nhỉ? T.T
Nhã Du và Nga đang ngồi xem dự án thấy Hân nói vậy ngay lập tức chêm vào.
– Haizzz… Chắc lại anh Quân rồi – Nga làm mặt than thở, đơm chút đùa giỡn. Nhã Du cũng theo đó mà bật cười.
– Cái gì. Đồ hám gái đấy áh? Hắn mà nhớ mình chắc mặt trời mọc đằng Tây quá. Với lại mình thề mình sẽ không để hắn yên đâu, cứ để rồi xem. – Hân ấm ức, mặc dù cô cũng muốn đó là sự thật.
Tại phòng Quân….
Rùnggg… mìnhhhh….
– Quái đản. Sao không biết? – Quân hậm hực.