Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ

Chương 24: Thâu Tóm


Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 24: Thâu Tóm

Chương 24: Thâu tóm
Bốp… bốp… bốp…
Mặc Hiểu ra điều vỗ tay ngay sau khi hắn bỏ đi.
Thực sự là một màn diễn rất đặc sắc.
Đầy đủ nhân vật.
Và bây giờ.
Thêm một màn kịch.
Chỉ hai người.
Anh và cô.

Không phải rất thú vị sao.
Nga và Hân sau tiếng vỗ tay thì quay ngoắt người lại. Một thanh niên và hai người bạn đang đứng đằng sau ba người. Gì vậy? Lại là… Nhưng có vẻ người này khiến Nhã Du phải dè chừng rồi. Mặc Hiểu hai tay đút túi quần, khuôn mặt điển trai vẫn rất tự nhiên, ánh đèn quán bar thỉnh thoảng lại lướt ngang qua khiến hiện lên mờ mờ ảo ảo. Đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào dáng người con gái trước mặt. Có lẽ hôm nay anh phải lật mặt của cô rồi.
Angel Frost! Xin thất lễ.
Mặc Hiểu nhếch môi, cười hiểm. Còn ngược lại với Nhã Du cô không nói gì, đối lưng mình với anh. Ngay lúc này đây, sao cô lại cảm thấy trống rỗng quá. Cô muốn quay lại để nhìn thấy người con trai đã tìm kiếm cô bấy lâu. Cô muốn nhìn thấy người con trai cô đã trao nụ hôn đầu tiên. Nhưng dũng khí ở đâu ra. Cô hiện giống như con mèo con sợ bị chủ phát hiện vậy. Nếu anh ta nhìn thấy khuôn mặt của AF thì sao nhỉ? AF và Phương Nhã Du? Liệu anh ta sẽ thế nào? Thật là. Vừa mới rồi lạnh lùng là thế, kiêu ngạo là thế vậy mà giờ cô lại tự cười ngốc nghếch.
Trái hẳn với tâm trạng đang rối bời của Nhã Du, thì Hân và Quân lườm nhau cháy mặt. Lúc rồi, khi Hân quay người lại, Quân trợn mắt, quai hàm sắp rơi xuống đất cũng may được chủ nó thu gọi lại. Gì vậy. Lại gặp nhau sao? Lần đầu tiên ở bar. Lần thứ hai cũng ở bar. Và lần này cũng vẫn là bar. Coi bộ hợp nhau ở bar ghê ( Hân, Quân: nói xàm/ tg: thiệt mà /Hân, Quân *cầm dao*: vào vấn đề chính /tg: ok, ok. Gì mà nóng).
– Đúng là cô ta rồi. Thằng tó. Mày nói thiêng thật đấy. Ám hại tao rồi. Ui. Đắng. – Quân vỗ vai Mặc Hiểu, nhăn mặt.
Hân cũng “cay cú” không kém. Vừa nãy cô đã cố nhịn rồi nhưng không ngờ lần này Quân lại đổ thêm dầu vào lửa, làm cơn thịnh nộ của Hân càng tăng lên đỉnh điểm. Hai tay chống nạnh, Hân quát sa xả vào mặt Quân:
– Đây là đất nhà anh àh mà tôi không được đến. Mà có đúng là đất nhà anh thì anh cũng chẳng cấm được tôi. Tôi có chân tôi tự đến. Mà nói cho anh biết nếu mà có nói xấu ai thì nói nó be bé cái mồm thôi, không lại không biết tại sao mình phải đi phẩu thuật thẩm mĩ. Mà còn nữa may cho anh hôm nay tôi ” hiền” nếu không cái mặt tiền của anh không còn nguyên vẹn đâu. Đồ.Hám.Gái. – Hân thở hồng hộc. Dạy đời tên này đúng là mệt mà.
Quân như chết đứng sau phát ngôn của Hân. Đồ. Hám. Gái. Ba từ đó lại bắt đầu hiện ra vòng vòng trong đầu Quân. Không được mình hiền là cô ta lấn nước :=]]]]]. Nghĩ là làm Quân hai tay chống nạnh (tg: kiểu này quen quen àh nha /Quân: *phi dép*), mặt phừng phừng khí thế:
– Này, bà chằn đâu ai làm gì cô. Mà cô cũng chẳng phải gu của tôi đâu. Đừng có ăn dưa bở ở đây.
– Anh thích chết àh? Nói lại tôi xem. Anh đừng có mà ảo tưởng như thế. Kể cả không có thằng con trai nào tôi cũng max dị ứng với anh. Đồ. Hám. Gái ạh.
– Cái gì? Cô gọi ai là đồ hám gái. Gọi lại tôi xem.
– Tôi gọi anh đấy. Đồ hám gái. Đồ hám gái. Ơhơhơ.
– Cô thích chết sao? – Mắt nảy lửa.
– Xin lỗi tôi còn xanh và xinh lắm nên tôi không thích chết đâu. Nhường cho anh đấy.
– Cô… – Quân nhất thời cứng họng.

Hân thì hả hê. Bây giờ việc móc họng Quân đã trở thành niềm vui của cô rồi.
– Hân, thôi đi, đủ rồi đấy. Cậu cứ móc họng anh ta thì được gì đâu. – Nga đứng bên cạnh nhắc nhở Hân.
– Ờ há. Cậu nói đúng. Nói với thằng ngu chỉ tổ làm mình ngu thêm thôi. – Hân nói, mắt liếc xéo như muốn ám chỉ “thằng ngu” đấy chính là Quân.
– Cô… cô… – Quân tức tím mặt.
– Cô cô cái gì. Thời buổi này mà anh vẫn xem ” Thần điêu đại hiệp” àh? Đúng là cổ hủ mà. À không cái đấy gọi là đi ngược với thời đại mới đúng. – Hân đắc ý.
Hihi Hưmhưm
Xung quanh có tiếng cười tủm. Mọi người ở đây ai nấy mặt đều đỏ bừng lên do phải bịp miệng nhịn cơn cười vỡ bụng. Không! Nhất định phải lấy lại thể diện. Quân tử trả thù 10năm chưa muộn. Nghĩ vậy, Quân liền nuốt cục tức vào bụng:
– Tôi không chấp con gái.
– Ahaha. Cứ nói ra anh sợ tôi có phải nhanh hơn không. Lại còn bày đặt. Ahaha… – Hân cười nắc nẻ. Đúng thật là mất hình tượng quá.
– Hân!!! – Nga ngắt ngang điệu cười của Hân, cau mày, lạnh mặt.
Thôi chết. Mải chặn họng tên “đầu heo” (hết hám gái lại đầu heo ) kia mà Hân quên mất hiện giờ bạn cô vẫn đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng lan. Trước hết bây giờ phải “giải cứu” cho Nhã Du, Hân lấy lại bình tĩnh cố không cười nữa quay lại phía Quân:

– Hax… Nể mặt bạn tôi nên tôi tha cho anh đấy. Axz…
Quân nghe xong muốn nổ đom đóm mắt, hai tay xăng áo. May Khanh đứng cạnh đã kịp thụi anh một phát vào lưng để nhắc nhở. Trả thù. Nhất định thế. Còn bây giờ anh không thể làm phiền Mặc Hiểu được. Nếu không… ax…
Quay lại Mặc Hiểu và Nhã Du ngoài những lời cãi vã của Hân và Quân thì giữa hai người luôn là một khoảng không im lặng. Hai người theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau. Không phải người biết kiên nhẫn, Mặc Hiểu đã bước lên trước, tiến lại gần Nhã Du hơn. Mỡ đã dâng tới miệng mèo rồi sao anh có thể từ chối được chứ.
Tiến lại gần cô, mùi hương hoa hồng dìu dịu. Nó không nồng nàn, không bay bổng nhưng nó lại khiến con người ta phải mê mẩn, đê mê. Sao vậy? Sao cô không phản ứng gì vậy. Từ đầu tới giờ cô luôn đứng yên một chỗ mặc ọi thứ xung quanh diễn ra thế nào. Nhưng hôm nay dù cô có thản nhiên, bình lặng thế nào anh cũng phải nhìn thấy gương mặt sau lớp mặt nạ kia.
Đã khoảng thời gian lâu rồi.
Phải thâu tóm được cô.
Nhất định phải làm được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.