Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ

Chương 23: Đường Tuấn Vĩ


Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 23: Đường Tuấn Vĩ

Chương 23: Đường Tuấn Vĩ
” Ra tay nhanh vậy sao? Hừ…” Nhã Du nghĩ thầm, cười khểnh.
– Giờ sao ra??? – Hân bồn chồn.
– Quay lại bàn xem anh ta đang định chơi trò gì. – Nhã Du nhếch môi tạo lên một góc 30*, quay người lại.
Ở phía bàn Mặc Hiểu, anh vẫn bình chân như vại, thản nhiên nhấm nháp ly rượu của mình. Quân ngơ ngơ một lúc, rồi quay sang Mặc Hiểu:
– Mày làm àh?
– Ừa, rồi sao không?
– Mày chắc cô ấy ở đây chứ? Cái gì ày thấy cô ấy đến đây? – Tư Khanh thăm dò.
Mặc Hiểu không nói, hất lông mày vào phía ly cocktail trên bàn.

– Chẳng liên quan. – Quân phán.
– Mày nghĩ đi, ba thằng ngồi với nhau, khi không lại được rượu miễn phí. Đã vậy còn phân biệt, tao với mày loại xanh riêng nó ( chỉ vào Mặc Hiểu) lại màu đỏ. Thử hỏi có đáng nghi không? – Khanh vừa suy nghĩ vừa nói.
– Biết đâu có cô em muốn làm quen với nó nên mới chọn màu đó, có hàm ý mà. – Quân cười sảng.
– Mày mê gái nó vừa thôi, HIV lại khóc. – Khanh nhìn Quân châm chọc.
– Kệ chứ, để ý gì. – Quân liếc xéo – Không liên quan cơ mà tao thấy ly rượu này chả sao cả, không có độc hay gì cả. Sao mày lại nghĩ là của cô ta. Tao nghĩ nếu là của cô ta thì chắc… – Quân lấy hai tay điệu bộ bóp cổ,lè lưỡi nhăn mặt – Chứ chắc gì còn ở đây. Không lẽ cô ta muốn tán tỉnh mày. Ahaha. – Quân cười khoái trí.
Mặc Hiểu ngồi đối diện, đôi mắt hổ phách màu huyết hằn lên những viên đạn, lườm thằng bạn đang cười như trốn trại.
Xoảnggggg…
Tiếng thủy tinh vỡ tan làm ngắt điệu cười duyên chết người của Quân. Ngay sau đó là tiếng của một cô gái, khí chất đầy tức giận nhưng lại không kém phần kiêu ngạo:
– Dơ bẩn.
Mặc Hiểu, Khanh và Quân không chần chừ mà đi hóng ngay và luôn. Vừa thấy ba anh, mọi người đang xúm thành vòng tròn bỗng không ai dặn ai mà tự động tản ra hai bên mở đường cho nhóm Mặc Hiểu. Mặc Hiểu tiến lên trên, muốn xem thử ở đây mà ai dám qua mặt anh làm loạn. Trước mặt anh là một cô gái tóc gợn sóng dài mượt, quần jean với áo sơmi trắng. Khoan… dáng người này không phải là cô gái anh nhìn thấy ở sân bay chiều rồi sao. Anh quay ngoắt sang hai bên cô. Là hai cô gái. Nếu anh nhớ không lầm đó chính phải là Hân Hân và Thiết Nga anh gặp ở YPS. Mặc Hiểu cười lạnh nhưng đằng sau đó còn ẩn ý nào đó. Quá đơn giản cô gái đứng giữa kia không ai khác ngoài AF đâu. ” Không ngờ lại có duyên như vậy.” – Mặc Hiểu nghĩ, nhếch đôi môi nham hiểm.
Anh nhận ra phía trước cô còn một người nữa. Đó là một thằng thanh niên chạc ngang tuổi anh, tai đeo khuyên hình bọ cạp, mái tóc chải chuốt nhuộm đủ màu,… nhìn đủ biết là dân chơi chính hiệu.
– Cô em nghĩ cô em là ai. Chỉ cần chiều ý anh một đêm thì cô em sẽ có tiền tiêu cả tháng đấy. Ngoan theo anh. – Thằng thanh niên kia cười lớn, điệu cười của những kẻ biến thái.
Hắn dang hai tay tiến lại gần cô, ánh mắt nhìn dán vào thân hình cô. Thèm thuồng. Nhã Du không nói gì và… chát… Hắn ngã vật xuống đất, rỉ máu ở khoé miệng, đầu tóc rối bù.
Gì chứ, động vào Phương Nhã Du cô là cô không để yên đâu. Ánh mắt ngọc bích với hàng ngàn con dao găm, Nhã Du không ngần ngại mà liếc xéo hắn. Còn hắn thì miệng không ngừng chửi rủa:
– Đm, con kh** kia. Mày tưởng mày là ai chứ. Mày cũng chỉ là có cái nhan sắc chứ chắc gì đã còn trinh. Đại thiếu gia đây (lấy tay vỗ ngực) ưu ái ày như vậy là tốt ày rồi đấy. Lại còn làm cao với tao à. Khôn thì làm tao vui đêm nay tao sẽ chừa đất ày làm ăn.
Hân nghe vậy đang tính lên cho hắn mấy thụi nhưng Nhã Du giơ tay hiệu dừng lại. Thấy vậy, Hân đành nuốt cục tức vào bụng, nhưng vẫn không quên dò hỏi hắn:

– Anh là ai mà dám động đến bạn tôi chứ? Đừng có nghĩ động vào bọn này là được yên biết không.
– Háhá. Cô em muốn biết sao. Giới thiệu với mấy em, anh là Đường Tuấn Vĩ, đại thiếu gia tập đoàn Đường Trung. – Hắn tự sướng lên mặt.
Nhã Du ngồi xuống bên cạnh hắn, nhếch môi:
– Đại thiếu gia đây nói rằng tôi chỉ có nhan sắc chứ không còn trinh. Vậy anh có muốn thử xem tôi có còn hay không không? – Tay cô tạo thành hình khẩu súng chĩa vào ngực hắn, giọng nói lạnh tanh nhưng lại giống một lời đe doạ.
Mặc Hiểu đứng sau hai tay đút túi quần, mặt tối xầm. Cô đang nói gì vậy (hiện tại anh không thể nhìn thấy tay cô). Cô đang thử thách hắn sao?
Nhã Du đứng lên, rời khỏi con người dơ bẩn đang nằm dưới sàn kia cười khinh. Không ngờ sau câu nói đó của cô mà hắn tái xanh mặt. Đúng thật là. Cô nhìn hắn đầy khinh thường:
– Nếu đã là đại thiếu gia thì đừng có giở cái thói đồi bại vậy. Tôi đây không phải hạng con gái tầm thường như vậy đâu. Khôn hồn thì đừng động vào tôi, nếu không… Tôi không biết mình sẽ làm gì quá đà đâu.
Chuyện là khi Nhã Du, Nga và Hân tính quay lại bàn ngồi thì bất chợt cô bị một bàn tay to lớn nào đấy ôm trọn vòng eo thon của cô, giữ lại. Không có thế, chủ nhân của bàn tay đó còn ghì mặt vào cổ, sau gáy cô, bàn tay hắn không ngừng di chuyển trên người cô. Hắn không nghĩ rằng cô làm hắn không còn mặt mũi nào như bây giờ. Hắn nghĩ gì mà xếp cô vào hạng những đứa con gái dơ bẩn, bán thân để có tiền như thế chứ.
– Quá đà – Hắn cười khểnh, lấy lại thể diện – Cô em định làm gì anh mà nói quá đà chứ. Cô em cũng chỉ giống như mấy đứa con gái ở đây, chỉ xứng nằm dưới thằng này thôi. Hahaha…
Mặc Hiểu nghe vậy không hiểu sao toàn thân nóng rực, ngay lúc này anh chỉ muốn tới cho thằng đó mấy cước cho nó bầm dập không lê lết về nhà được. Hai tay anh nắm thành hình nắm đấm, những ngón tay bấu chặt lòng bàn tay đến bật máu. Đôi môi anh mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt hổ phách màu huyết gằn lên những tia đỏ đáng sợ.
Choanggggg…

Mặc Hiểu chưa kịp làm gì thì trước mặt lại phát ra tiếng ly vỡ. Tiếng vỡ như ai oán, chút hết nỗi tức giận. Nhã Du chính là đã nổi trận nôi đình. Cũng giống như tổ kiến lửa khi bị đạp vào nó sẽ không để yên mà xông tới cắn người đã dẫm vào. Nhã Du bây giờ cũng vậy. Cô mỉm cười “đầy nhân từ”, đôi mắt ngọc bích nổi lên những viên đạn, khắp người đầy mùi thuốc súng. Còn thằng thanh niên kia. Hắn như hồn siêu phách lạc, khuôn mặt tạm ổn tái mét sợ sệt. Chiếc ly vỡ Nhã Du vừa ném nằm cách mặt hắn 2-3cm. Hắn đưa tay lên mặt, miệng lắp bắp không nói xong một câu:
– Mà…y…y… mày… Thí…c..c…h chết sao?
Nhã Du nhìn hắn một lượt: – Tôi đã nói rồi. Tôi không muốn ra tay quá đà đâu. Nhưng… Nếu anh muốn, có thể cái ly kia không rơi ở bên đấy đâu, mà sẽ rơi ở chính mặt anh đấy. Anh muốn thử chứ?
-… Hắn run rẩy
– Hừ… Chỉ vậy thôi sao? Nhàm. Từ lần sau nên phân biệt rõ ai ra ai nếu không sẽ bị oan đấy. Còn bây giờ thì biến khỏi mắt tôi. CÚT. – Nhã Du gằn mạnh những từ cuối.
Hắn lồm cồm bò dậy, đi ra khỏi cửa. Trước khi đi hắn không quên chỉ tay về phía Nhã Du, miệng chửi thề:
– Chết tiệt. Hãy nhớ nỗi nhục này rồi một ngày tao sẽ phải trả lại hết và cả mày nữa. Ngay sau đó hắn mất hình luôn.
Nhã Du đứng đó, đôi môi đỏ tươi nhếch lên, cười đầy nguy hiểm và mưu mô: ” Đường Tuấn Vĩ. Hừ… Tập đoàn Đường Trung… Tôi xin lỗi vì đã thất lễ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.