Đọc truyện Xấu Xí Lạnh Lùng – Chương 4: Bạn mới mà cũ
-Em là Phạm Tố Băng?_ thầy hiệu trưởng
-Vâng_nó trả lời ngắn gọn
-Em sẽ học lớp 10a1, em có cần gọi cô chủ nhiệm?_thầy hiệu trưởng
-Không cần_nó nói rồi bước đi khỏi phòng, tìm đến lớp học 10a1. Rảo bước đi tìm lớp, từ nãy giờ theo nó quan sát, ngôi trường này có khá nhiều học sinh dựa hơi gia đình để làm ‘ chị hai’ của trường, chắc phải chấn chỉnh lại thôi . Ngôi trường này trước đây cũng khá là bình thường nhưng do có mặt bằng tốt nên nó quyết định tham gia mở rộng, phát triển nhưng lại lựa chọn những học sinh không đáng có rồi, trường đang hiện có 40 phòng, mỗi phòng đều có một máy chiếu cho việc học, giảng dạy, giảng viên ở đây được chọn lọc kĩ càng nên rất nghiêm, học sinh phải đạt điểm trung bình từ 9.5 trở lên hoặc là con của nhà tài phiệt nào đó, có học sinh nghèo nhưng giỏi thì cũng có học sinh tệ nhưng giàu, đã có nhiều trường hợp đã bỏ ước mơ.* Tiếp nào*
Nó hiện giờ đang đứng trước cửa lớp 10a1_lớp giỏi của trường nhưng nhìn cảnh tượng hãi hùng, sách vở bay tứ tung, ồn ào đến khó chịu, bà cô đang gắng sức la hét đám học trò của mình, tức nước thì sẽ vỡ bờ, không bao giờ sai
-MẤY NGƯỜI CÓ IM ĐI KHÔNG HẢ, TÔI MỆT ĐẤY, CÓ HỌC SINH MỚI_bà cô nói xong thở dốc mệt mỏi, nhìn đám học trò giả vờ ngây thơ, chớp chớp mắt làm bà cô tức không tả nổi, nhìn ra ngoài cửa, bà cô hơi sững lại nhưng cũng bảo:
-Em vào đi_tuy nghe có vẻ bình thường nhưng nó thì nghe ra một chút khinh bỉ dành cho nó, nó chỉ nhếch môi cười rồi bước vào. Đúng như nó đoán, vừa bước vào thì cả lớp đã ồn ào lên, toàn lời chỉ trích, nó nghĩ không cần giới thiệu rồi
-Trời ơi, xấu quá đi thôi_nữ sinh 1
-Đúng vậy, chắc cũng nghèo mạc hạn chứ gì_nữ sinh 2
-Thôi, xấu quá mày ơi, tao không dám ngồi gần đâu_nam sinh1
-Da gà tao nổi lên rồi nè_nam sinh 2
-Các bạn sao vậy, mình phải đón tiếp bạn ấy chứ, chào bạn ha_ả hất mặt chào nó
-Thôi, em xuống bàn cuối ngồi với Lục Nhi đi nha_bà cô nói với vẻ không vui
Nó không nói năng gì chỉ buớc xuống bàn mình mà không biết đang có nhiều ánh mắt nhìn nó , có vẻ tất cả đều kì thị nhưng chỉ có một cô ban chịu bắt chuyện với nó
-Hi bạn, mình làm quen được không? Mình tên là Phan Lục Nhi_cô bạn xinh xắn ở bàn trên đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình trước mặt nó tỏ ý muốn làm quen nhưng nó lại lạnh lùng “Ừm” rồi gục đầu xuống bàn ngủ, để lại nhỏ với bàn tay còn đang lơ lửng ở không trung, nhỏ hơi buồn rụt tay lại. Tuy nó đang gục mặt xuống nhưng đang nở một nụ cười hiếm hoi ‘Haizz, con bạn ngốc này, bạn mình mà không nhận ra sao’. Cuối cùng thì giờ giải lao cũng tới, kéo bay những tâm hồn ngơ ngác ngủ, lao xuống canteen như sợ mất phần. Nhỏ cố gắng lôi kéo nó đi xuống nhưng nó lại phũ phàng hất tay nhỏ ra, làm nhỏ loạng choạng, nó hơi xót cho nhỏ bạn nhưng vì đang hóa trang nên phải làm như vậy, nó đành phải bỏ nhỏ lại mà lên sân thượng hóng mát, nhỏ khá thất vọng nhưng vẫn lấy lại tinh thần mà vui vẻ bước đi xuống canteen . Nó đang ở trên sân thượng_nơi mà có dàn hoa tulip mà mẹ nó yêu thích, nó đã ra lệnh cho người thiết kế trồng vào để nó được ở bên mẹ. Cắm tai nghe vào Mp3 nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
-Chết đi
-Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi, ba, ba cho mẹ uống cái gì vậy
-Khônggg, mẹ ơi, đừng đi_nó bừng tỉnh, lại là cơn ác mộng ấy, cảnh ông ta đánh đập mẹ nó, cảnh mẹ nó ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại, tất cả, tất cả không bao giờ phai nhòa trong tâm trí nó cả