Bạn đang đọc Xấu Phi: Chương 8
Không ngờ ở chỗ này cũng có thể ăn được canh xương sườn nấu nấm kim châm, mặc dù mùi vị này còn kém xa so với mẹ nấu.
“Nhanh lên! Nhanh lên!”
“Tại sao lại như vậy chứ?”
“Còn hỏi gì nữa? Mau đi tìm người đi!”
Đột nhiên, trước cửa phòng Lý Mạt Nhi cực kỳ náo nhiệt, cùng lúc đó hình như có năm sáu người đang nói chuyện, khi truyền vào trong phòng toàn bộ lời nói đều trở thành những tiếng ồn không rõ ràng.
Lý Mạt Nhi kỳ quái nhíu mày, nhưng cũng không dừng lại động tác ăn cơm, chỉ có Uyển Nhi là bước nhanh tới cạnh cửa, đúng lúc chặn lại một vị tiểu thái giám thần sắc hốt hoảng.
“Sao vậy? Tại sao lại ầm ĩ như vậy?”
“Phúc tổng quản kêu người truyền thái y !”
“Lúc này Phúc tổng quản tìm thái y làm cái gì? Hoàng Thượng bị bệnh à?”
“Bị bệnh gì chứ? Hoàng Thượng bị trúng độc!” Tiểu thái giám đưa tay che miệng, nói khẽ.
Hiện tại cửu ngũ chí tôn bị trúng độc chính là chuyện lớn, trước khi Hoàng Thượng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tuyệt đối không thể để tin tức truyền ra khỏi tẩm cung Hoàng Thượng, dám truyền tin ra bên ngoài nếu bị bắt được nhất định sẽ bị cắt đầu lưỡi.
“Cái gì? Hoàng Thượng bị trúng độc!” Uyển Nhi quá mức khiếp sợ nhất thời hô lên, tin tức này cũng dọa cho Lý Mạt Nhi đang ăn cơm trong phòng bị hoảng sợ, lập tức phun sạch một miệng đầy thức ăn.
“Không phải chứ?” Đôi mắt hạnh của nàng trợn to nhìn về phía vẻ mặt hoảng sợ của Uyển Nhi.
Cái miệng quạ đen này của nàng có cần chuẩn như vậy không chứ?
“Mạt Nhi cô nương, chúng ta đứng ở chỗ này nhìn lén không tốt sao? Cái này nếu như Phúc tổng quản truy cứu tới. . . . . .”
Trong ngoài tẩm điện của Hoàng Thượng đã sớm trở nên hỗn loạn rối ren, phía trước long sàng bị một bức tường người trùng trùng điệp điệp bao quanh, không có ai chú ý tới có hai người không nên ở chỗ này đang đứng ở ngoài cửa.
Một là Lý Mạt Nhi, một người khác chính là Uyển Nhi đỡ nàng tới đây.
“Ngươi cảm thấy bây giờ Phúc tổng quản còn rãnh rỗi truy cứu sao?” Lý Mạt Nhi hừ lạnh nói ra một câu cũng không quay đầu lại.
Nàng cũng không biết mình chạy tới nơi này để làm gì? Bụng vẫn còn kêu đói! Nhưng mà, vừa nghe đến tính mạng của tên thối Hoàng Đế đó hiện tại giống như ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả khẩu vị của nàng cũng bị mất.
Lẽ ra nàng nên hả hê mới đúng chứ, nhưng mà nàng chỉ cảm thấy trái tim giống như co thắt không ngừng, khó chịu muốn chết.
“Mạt Nhi cô nương, ngươi nói Hoàng Thượng người. . . . . .” Giọng nói nhẹ nhàng của Uyển Nhi vang lên ngay bên tai nàng, gần như không thể nghe thấy.
“Hắn sẽ không có việc gì!” Lý Mạt Nhi không biết lời này là nàng đang nói cho Uyển Nhi nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Những ngày qua mỗi ngày nàng đều ở đây nguyền rủa hắn, nhưng nàng thật sự không hề muốn hắn chết nha! Tại sao hắn lại đột nhiên bị người ta mưu sát cơ chứ?
“Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng!”
Đột nhiên, tiếng la kinh hoảng kia vừa vang lên, một tiếng lại một tiếng khiến cho nàng khẩn trương muốn chết.
Lý Mạt Nhi không nhịn được lập tức tiến lên phía trước, Uyển Nhi vội vã muốn kéo nàng trở về nhưng lại bị nàng dùng sức hất ra.
Nàng càng chạy càng nhanh, lập tức chen vào trong bức tường người, mấy người này vừa thấy nàng thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng mà không ai đuổi nàng đi ra ngoài, trước mắt việc quan trọng nhất chính là người nam nhân đang nằm ở trên long sàng kia.
Thoạt nhìn sắc mặt của hắn rất tái nhợt, ở lồng ngực một chút phập phồng cũng không có, giống như. . . . . . một dạng.
Không thể nào?
Tròng mắt của Lý Mạt Nhi mở to không dám tin, nhìn chằm chằm ông lão ngồi ở mép giường từ từ đặt tay lên cổ tay của Hiên Viên Sơ. “Hạ thái y, Hoàng Thượng người ——”Phúc tổng quản đứng ở mép giường lập tức tiến lên một bước, sắc mặt già nua đã sớm nhíu chặt đến mức trắng bệch.
Không ngờ dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của hắn, Hạ thái y lại lắc đầu một cái, thở dài nói: “Tâm mạch của Hoàng Thượng đã không thể bắt được nữa rồi.”
Trong lúc nhất thời, trừ thái y ra thì tất cả mọi người đều giống như bị điểm huyệt, động cũng không thể động, bao gồm cả Lý Mạt Nhi cũng thế.
Hắn. . . . . . Không! Sẽ không! Làm sao có thể như vậy chứ? Hắn nên cố gắng giữ lại mạng sống, cả ngày tìm cách hung hăng chỉnh nàng mới đúng chứ!
Đột nhiên, dáng vẻ của hắn khi nói chuyện, khi mỉm cười đắc ý, và cả sắc mặt luôn luôn không đổi, vẻ mặt bất đắc dĩ tất cả đều lần lượt hiện lên ở trong đầu của nàng.
Những thứ này, về sau nàng không thể thấy được nữa sao?
“Ngươi…ngươi không phải là thần y sao? Tại sao lại không thể cứu được Hoàng Thượng chứ? Coi như ta xin ngươi, hãy mau cứu Hoàng thượng! Mau cứu Hoàng Thượng đi!” Phúc tổng quản không dám tin hướng về phía Hạ thái y kêu la.
“Phúc tổng quản, độc này tính chất nguy hiểm đáng sợ, sợ rằng đã theo máu di chuyển đến toàn bộ Long thể, cho nên tâm mạch của Hoàng Thượng mới dừng lại, phương pháp duy nhất có thể cứu mạng Hoàng Thượng chính là khôi phục tâm mạch và ý thức, sau đó dùng nội lực ép hết máu độc ra khỏi long thể, nhưng mà chuyện này. . . . . . Thứ cho ta không có cách nào làm được.” Hạ thái y lắc đầu một cái.
Tâm mạch mất hết không có gì khác biệt so với chết, coi như hắn là thần y có thể xoay chuyển trời đất thì cũng không có phương pháp gì cứu nổi.
“Làm sao ngươi biết là không có cách nào làm được? Cầu xin ngươi hãy mau suy nghĩ tìm biện pháp! Hạ thái y, ta đây quỳ xuống cầu xin ngươi!”
“Phúc tổng quản hãy mau đứng dậy đi, ta thật sự là nhận không nổi!”
Lý Mạt Nhi kinh ngạc nhìn Phúc tổng quản khóc không thành tiếng quỳ gối xuống đất van xin Hạ thái y, sau đó lại nhìn về phía nam tử nằm trên giường vẫn không chút nhúc nhích.
Không đúng! Nhất định là còn có phương pháp gì đó có thể thử!
Khôi phục hô hấp và nhịp tim sao? Khôi phục hô hấp và nhịp tim sẽ phải. . . . . .
“Lớn mật! Ngươi muốn làm gì Hoàng Thượng vậy hả?” Một tên thái giám chỉ vào Lý Mạt Nhi.
Thì ra là Lý Mạt Nhi đã leo lên long sàng, nửa quỳ nửa ngồi ở giữa không gian phía trong tương đối thoải mái, hơn nữa còn vươn một cánh tay ra chạm vào khuông mặt Hoàng Đế.
“Ngươi! Ngươi mau xuống cho ta!” Cùng lúc đó Phúc tổng quản cũng nhảy lên, cực kỳ tức giận hướng về phía Lý Mạt Nhi thét lên.
“Phúc tổng quản, ngươi để ta thử xem một chút, thử xong ta nhất định mặc cho ngươi xử trí!” Lý Mạt Nhi mở miệng cầu khẩn Phúc tổng quản.
Có lẽ là trên mặt nàng không còn sự bướng bỉnh kiêu căng giống như ngày thường, cũng có lẽ là vì ôm chặt hy vọng chữa ngựa chết thành ngựa sống, Phúc tổng quản dĩ nhiên cũng tùy theo ý nàng.
Lấy được sự cho phép ngầm, lúc này động tác của Lý Mạt Nhi cũng tiến thêm một bước. Chỉ thấy nàng nâng cằm của Hoàng Đế lên, mặc dù Hoàng Đế vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng miệng hắn cũng theo động tác của nàng mà mở ra một chút, ngay sau đó hai tay của nàng đan lại đặt ở trên lồng ngực của Hoàng Đế, ép mạnh xuống từng cái một.
“Làm ơn cử động một chút đi. . . . . . Làm ơn. . . . . . Ngươi có thể làm được mà. . . . . .”
Lý Mạt Nhi vừa thực hiện động tác vừa nói chuyện cùng Hoàng Đế, trên khuôn mặt đỏ ửng xấu xí xen lẫn một tia nghiêm túc còn có hốt hoảng. Động tác này kinh người này của nàng khiến cho toàn bộ mọi người ở trong này, ngoại trừ Hiên Viên Sở đang nằm ở trên giường, đều hít vào một ngụm khí lạnh, hai tròng mắt của Hạ thái y lại càng muốn rớt xuống.
Không ngờ động tác dọa người hơn vẫn còn ở phía sau. . . . . . Nàng thế nhưng lại đem miệng mình đè lên bờ môi của Hoàng Đế? !
“Ngươi đây là. . . . . . Đây là. . . . . .” Vẻ mặt của Phúc tổng quản thoạt nhìn giống như tùy thời đều có thể bất tỉnh. Lý Mạt Nhi không rảnh giải thích với hắn, nàng chỉ chú ý tập trung tinh thần cúi đầu giúp Hiên Viên Sơ hô hấp nhân tạo.
Làm như vậy sẽ phạm phải phép tắc gì, sẽ có hậu quả gì nàng cũng đều không để ý, nàng chỉ biết, nàng không muốn hắn chết!
“Ngươi mau tỉnh lại đi!” Nàng ảo não rời khỏi miệng hắn, hai tay lại đè xuống trái tim của hắn một lần nữa.
“Ngươi. . . . . .” Nàng dừng lại một chút, hai mắt sáng rực lên.
“Thái y! Thái y! Ngươi mau tới bắt mạch cho hắn!” Nàng lập tức hướng về phía nhóm thái y ngoắc ngoắc tay, chỉ sợ lại phải thất vọng lần nữa.
Hạ thái y lập tức tiến lên, làm theo chỉ thị của nàng nắm lấy cổ tay của Hiên Viên Sơ.
“Chuyện này. . . . . . Làm sao có thể? Tâm mạch của Hoàng Thượng đã khôi phục lại rồi!” Hạ thái y kinh ngạc nhìn Lý Mạt Nhi, sau đó lại nhìn về phía Phúc tổng quản, người sau vẫn còn dáng vẻ giống như sắp té xỉu.
“Thật, có thật không?” Giọng điệu của Phúc tổng quản suy yếu hỏi lại.
“Là thật! Mặc dù rất yếu ớt, nhưng đúng là đã khôi phục rồi!” Hạ thái y vui mừng tầm mắt lưu luyến ở trên người Lý Mạt Nhi không rời, cũng giống như tất cả những người đang ở chỗ này.
Cho dù là ai thì cũng không nghĩ tới ngay tại thời điểm toàn bộ thái y để đã bó tay hết cách, cái tiểu nha đầu này lại xuất hiện, trở thành cứu tinh của Hoàng Đế, ai ai cũng đều ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng lại có được bản lĩnh này?
Nhưng mà hiện tại cũng không có thời gian để ọi người tra cứu cái vấn đề này, còn có một việc không nên chậm trễ, Phúc tổng quản lập tức sai người dùng nội lực ép toàn bộ chất độc trong người Hoàng Đế ra ngoài.
Cuối cùng, trong lúc mọi người đang cố gắng không ngừng thì Hiên Viên Sơ cũng từ từ tỉnh lại.
Hắn từ từ mở mắt ra, người đầu tiên đập vào mi mắt, chính là khuôn mặt tròn trịa đỏ ửng đang từ từ rời xa.
Tại sao nàng lại ở chỗ này? Tại sao thoạt nhìn nàng lại có vẻ bi thương như vậy? Nàng không phải là còn giận hắn sao? Hiện tại lại muốn từ bên cạnh hắn trốn đi?
Hắn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà vừa mở miệng hắn liền cảm nhận được có mùi vị gỉ sắt trào lên.
“Ọe!” Sau khi lồng ngực trải qua một trận đau nhức kịch liệt, Hiên Viên Sơ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhõm đi không ít, lập tức ngủ thật say.
“Hoàng Thượng! Hạ thái y, ngươi mau tới nhìn Hoàng Thượng một chút! Tại sao Hoàng Thượng lại hôn mê rồi?” Phúc tổng quản gấp đến mức giậm chân ở bên cạnh long sàng, Hạ thái y lập tức tiến lên bắt mạch cho Hoàng Đế.
“Phúc tổng quản tạm thời đừng nóng vội, Hoàng Thượng đã không còn đáng ngại. Hoàng Thượng có thể nôn ra được máu đen, chính là đại biểu cho việc độc tính đã bị ép ra khỏi cơ thể, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại Hoàng Thượng chỉ là ngủ mê man mà thôi.” Hạ thái y chẩn đoán bệnh xong khiến ọi người không hẹn mà cùng nhau thở ra một hơi dài.
“Là thật sao? Hoàng Thượng thật sự không sao à?” Phúc tổng quản vui mừng quá đỗi.
“Hắn không sao?” Tay chân Lý Mạt Nhi mềm nhũn, ngây người ngồi trên đất.
Hạ thái y đứng cách nàng gần nhất, rất tốt bụng đỡ nàng đứng dậy, chỉ là nhìn vẻ mặt của nàng thật sự là rất phức tạp, có kinh hãi có vui mừng cũng có một chút hoang mang.
Lý Mạt Nhi mờ mịt nhìn vòng quanh bốn phía một cái, phát hiện thật ra thì nét mặt của mỗi người cũng không sai biệt lắm. Suy nghĩ một chút cũng hiểu, bọn họ khẳng định là đã bị phương pháp cứu người không biết xấu hổ không rõ tên của nàng dọa cho ngây người không nhẹ đi!
“Vị cô nương này, Hoàng Thượng sẽ không có chuyện gì đâu. Đợi lão phu viết một vài phương thuốc để cho Hoàng Thượng đúng giờ dùng, tin tưởng Hoàng Thượng nghỉ ngơi mấy ngày, nhất định có thể hoàn toàn khôi phục, cho nên ngươi cũng đừng khóc.”
“Ta khóc sao?” Trái tim của Lý Mạt Nhi đập mạnh và loạn nhịp một lát, giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, đúng là rất ướt .
Nàng thế nhưng lại lo lắng hắn như vậy. . . . . .
“Mạt Nhi nha đầu, cám ơn! Cám ơn ngươi đã cứu Hoàng Thượng!” Phúc tổng quản đi tới, hướng về phía Lý Mạt Nhi chân thành nói cám ơn.
“Ta cũng không làm được cái gì. . . . . .” Nàng tiện tay lau đi nước mắt trên mặt, liên tục lắc đầu.
“Tại sao lại nói là không làm được cái gì? Vị cô nương này. . . . . .” Hạ thái y đối với nàng mỉm cười hết sức hòa nhã.
“Ngài gọi ta là Mạt Nhi là được rồi.” Nàng rất nhanh đã cảm thấy thích lão nhân gia mặt mũi hiền lành này rồi.
“. . . . . . Mạt Nhi.” Hạ thái y giống như đang ngẫm nghĩ, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Lão phu cảm thấy rất hứng thú đối với y thuật mà ngươi vừa mới thi triển, có thể mời ngươi sau này có thời gian thì tới chỉ điểm sai lầm hay không? Lão phu cực kỳ mong đợi mỗi người trong Thái Y Viện đều có thể học tập loại y thuật có thể khôi phục tâm mạch này.”
“Cái đó. . . . . . Cái đó cũng không xem là gì cả!” Dạy cổ nhân học CPR ( kỹ thuật hồi sinh tim – phổi ) có phải là quá kỳ quái rồi hay không?
“Sao lại có thể không xem là gì được chứ? Làm vậy cũng đã có thể đem Hoàng Thượng từ trong tay Diêm Vương đoạt lại! Càng nhiều người học được thì càng có thể tạo phúc cho dân chúng.” Phúc tổng quản giống như rất đồng ý với đề nghị của Hạ thái y.
“Vậy cũng được, đợi. . . . . . Mấy ngày nữa ta sẽ tới Thái Y Viện tìm ngài.” Nói xong, nàng len lén liếc mắt nhìn Hiên Viên Sơ đang nằm trên giường.
Hắn có thể sống tiếp, thật sự là quá tốt.
Mấy ngày tiếp theo cũng đã bước vào cuối thu, khoảng thời gian này cho dù là ban ngày, thời tiết vẫn còn có chút hơi lạnh.
Lý Mạt Nhi toàn thân trắng như tuyết, khép lại chiếc áo khoác tơ tằm trên người, một chân bước vào Thái Y Viện.
“Mạt Nhi cô nương!” Hạ thái y mặt mày vui mừng tiến lên đón nàng.
Nhìn phía sau lưng hắn trừ mấy vị thái y đã lớn tuổi ra, còn có mấy thiếu niên diện mạo trẻ trung đi theo, Lý Mạt Nhi cũng đoán được có lẽ đây chính là đồ đệ của hắn, cũng chính là thái y trong tương lai.
Nghe nói Hạ thái y y thuật inh, y đức lại tốt, đi khắp nước Vị hành y cứu người, hơn nữa còn là làm việc thiện chữa bệnh miễn phí! Mấy tháng trước đi tới Thành Thiên Kinh thì được Hoàng Đế ời vào cung, với y thuật tinh xảo lập tức khuất phục toàn bộ đại phu lớn nhỏ trong Thái Y Viện, mặc dù ngày trước thiếu chút nữa là không cứu được Hoàng Đế, nhưng mà bây giờ xem ra hoàn toàn không có làm tổn hại đến hào quang của hắn.
Đương nhiên rồi! Ở vào thời đại này nếu như không tìm được nhịp tim mạch đập thì chỉ có thể chờ cái chết cần kề mà thôi, nào có ai biết được phải cứu như thế nào đâu chứ? Nàng có thể biết được cũng là bởi vì nàng đến từ một thế giới có nền y học tân tiến, nếu không Hiên Viên Sơ đã sớm mất mạng rồi!
Nghĩ tới đây, nhịp tim của nàng cũng không tự giác đập nhanh hơn một chút.
“Mạt Nhi cô nương, ngươi cuối cùng cũng tới, lão phu chờ ngươi thật sự thấy rất sốt ruột nha!” Hạ thái y mỉm cười hết sức vui vẻ.
“Mấy ngày nay Phúc tổng quản không có việc gì thì lại tới gọi ta đi chăm sóc Hoàng Thượng, nghe phiền cũng phiền chết rồi, không bằng tới chỗ các ngài để lỗ tai được yên tĩnh một chút.” Nàng bĩu môi oán trách.
Từ ngày đó trở đi, nàng cũng không gặp qua Hiên Viên Sơ nữa. Nghe nói hắn đã khôi phục được rất tốt, như vậy cũng tốt, nàng mới không cần đến gần hắn thêm nữa đâu, để khỏi lại bị đánh đau lần nữa!
“Nếu như Hoàng Thượng cần Mạt Nhi cô nương chăm sóc. . . . . .” Sắc mặt Hạ thái y lộ vẻ khó xử.
“Dừng! Hắn không cần! Thật vất vả cứu hắn sống lại, ngộ nhỡ tay chân ta vụng về lại đem hắn làm cho. . . . . .” Nàng còn chưa nói hết lời, thì từng khuôn mặt ở đây đã lập tức trắng bệch cho nên nàng cũng ngậm miệng lại.
“Các ngươi còn không mau bái kiến Mạt Nhi cô nương!” Hạ thái y xoay người phân phó cho các thiếu niên ở phía sau.
“Bái kiến Mạt Nhi cô nương.” Các thiếu niên rất nghe lời lập tức hướng nàng khom người cúi chào.
Nàng sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói: “Bái kiến cái gì chứ? Danh hiệu của ta nào có lớn như vậy?”
“Danh hiệu lớn?” Một vị thiếu niên trong nhóm người mạo hiểm chấp nhận nguy hiểm bị Hạ thái y “coi trọng” đặt câu hỏi.
“Ý tứ chính là vĩ đại đó! Dù sao các ngươi gọi ta là Mạt Nhi cũng được rồi, không nên lạy tới lạy lui như vậy, nghe nhiều không quen.”
“Nhưng mà ngươi có thể cứu sống Hoàng Thượng chính là một việc rất vĩ đại nha!” Tên thiếu niên kia nói tiếp.
“Đúng! Đúng!” Những người khác cũng gật đầu phụ họa.
“Trời ơi, dù sao ta nghe cũng thấy rất kỳ cục, nếu các ngươi còn như vậy, ta sẽ đi!” Nàng không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này.
Thật may là bọn họ lập tức ra sức giữ nàng lại, nếu không thì thật xấu hổ nha!
Cố lên cách mạng còn chưa thành công!