Xấu Phi

Chương 7


Bạn đang đọc Xấu Phi: Chương 7

Mãi cho đến khi bị người ta nhét vào chiếc giường mềm mại, Lý Mạt Nhi vẫn chưa hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi…ngươi làm gì vậy?” Nàng quá mức sợ hãi cho nên không để ý tới phép tắc, chỉ vào chóp mũi của Hoàng Đế kêu lên.
Tên Hoàng Đế này bị uống lộn thuốc hay sao vậy? Thế nhưng lại đại phát thú tính với loại nữ nhân xấu xí như nàng?
“Dám chỉ vào mũi Trẫm sao? Cũng được, bây giờ Trẫm sẽ dạy cho ngươi thế nào là phép tắc!” Hiên Viên Sơ vừa nói xong cũng lập tức leo lên giường, thân thể khôi ngô cao lớn dễ dàng bao vây chặt chẽ bộ dáng gầy bé không để lọt một kẽ hở.
“Phép tắc gì chứ?” Liều mạng đè ép hai bàn tay to lớn đang bò loạn ngay trên thân thể mình, Lý Mạt Nhi sợ hãi đến mức hai tròng mắt cũng muốn rớt ra luôn rồi.
Là phép tắc gì mà muốn dạy ở trên giường chứ? Còn động tay động chân với nàng nữa chứ! Nam nhân này có phải là điên rồi hay không?
“Ở trong hoàng cung này, Trẫm muốn người nào, thì người đó phải là người của Trẫm. Phép tắc này, Trẫm thấy ngươi hình như còn chưa hiểu được.” Hắn giữ chặt hông của nàng không để cho nàng lộn xộn nữa, loại cảm giác mềm mại không xương ở trong lòng bàn tay khiến cho hắn không nỡ buông tay.
“Được, ta hiểu rõ rồi! Hoàng Thượng không cần phải dạy ta nữa!” Nàng vội vàng la lên.
“Ngươi hiểu sao? Hiểu mà còn vọng tưởng gả cho tên thị vệ kia?” Hắn nắm chặt chiếc cằm nhọn của nàng, khuôn mặt anh tuấn có một chút vặn vẹo.
“Cái gì?” Lý Mạt Nhi hơi sửng sốt một chút, rồi mới bừng tỉnh hiểu ra, cau mày nói: “Ta cũng không phải là người của ngươi!”
Nàng nghĩ là hắn đang nói tới các Mỹ Nhân trong Hậu Cung, nếu không thì cũng là cung nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, lời đang nói đâu có điểm nào liên quan tới nàng, không ngờ hắn lại đúng là đang chỉ nàng!
“Ngươi không phải là người của Trẫm? Hừ hừ, thật sao?” Đối với sự phản bác của nàng, hắn lại có thể bật cười.
Giận quá hóa cười những lời này nàng đã nghe qua, cho nên bây giờ có thể khẳng định trong lòng hắn thật sự là rất tức giận.
“Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng nếu muốn, nếu như có nhu cầu, vậy bây giờ dân nữ lập tức đi gọi Phúc tổng quản mang Mỹ Nhân tới đây. . . . . .” Nàng vừa nói vừa tránh né ánh mắt trần truồng của hắn.
Hắn thật sự muốn ăn nàng sao? Nhưng mà nàng xấu xí như vậy. . . . . .
“Trẫm cũng không nghĩ tới Trẫm sẽ muốn ngươi. . . . . . Dù sao thì gương mặt này. . . . . .” Hắn nắm cằm của nàng thận trọng suy nghĩ, lắc đầu một cái.
“Như vậy thật không còn gì tốt hơn!” Nàng cắn răng xoay mặt, tránh thoát vòng tay của hắn.
Lúc này trên gương mặt căng phồng to bằng bàn tay của hắn, những chỗ không có vết bớt cũng đều bị nhiễm phải một chút sắc đỏ xinh đẹp, một nửa là vì xấu hổ, một nửa là vì tức giận.
Gương mặt tròn trịa này xác thực là còn kém so với các Mỹ Nhân trong Hậu Cung, nhưng mà thân thể này ——
Hai tay của hắn lưu luyến thân thể mềm mại ở dưới thân, ngọn lửa giấu ở bụng dưới bùng cháy càng ngày càng mạnh, nhìn lại khuôn mặt đỏ ửng một cách khác thường, cảm giác được hình như có vài phần xinh đẹp.

Hắn vẫn luôn cho rằng dục vọng của bản thân ở phương diện này tương đối lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại nhiều lần nổi lên tà niệm đối với cái nha đầu xấu xí này, nhưng hắn chưa từng chuyển thành hành động. Không ngờ hôm này lại vì nàng dung túng để cho tên thị vệ kia ôm nàng, thân mật với nàng, đã dạy cho hắn tuyệt đối không thể tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
Đúng vậy, hắn là Hoàng Đế, nếu đã muốn một nữ nhân thì cần gì phải nhẫn nại?
“Nhưng hiện tại Trẫm chính là muốn ngươi, Trẫm không cho phép ngươi gả cho tên thị vệ kia, không cho phép ngươi thân mật như vậy với bất kỳ nam tử nào khác, biết không?” Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoay gương mặt của nàng lại, ngón cái vuốt nhẹ qua chiếc cằm nhỏ của nàng.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, đồng thời hắn cũng phát hiện lúc này mình thật sự rất nghiêm túc.
“Nhưng mà ta không muốn. . . . . . Ngươi nha. . . . . .” Khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn giọng điệu nàng lập tức từ từ suy yếu.
Lời nói hiện tại của hắn tràn đầy dục vọng chiếm hữu, khiến cho trái tim trong lồng ngực của nàng nhảy dựng lên, cả người nóng lên vù vù, giống như bộ dạng khi nhìn thấy Toàn Thế lúc trước.
Không, không đúng! Nàng nhất định là quá sợ hãi! Nếu không thì chính là bị lời nói của tên nam nhân đầu heo này làm cho nổi giận.
“Ngươi đáp ứng Trẫm . . . . . .” Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng giống như mưa rơi xuống trên da thịt mát lạnh của nàng, lực đạo vuốt ve ở trên eo nàng lúc nhẹ lúc nặng.
“Không cần. . . . . . Không thể. . . . . .” Nàng lo lắng giãy dụa thân thể.
Nàng không biết, da thịt nàng và thân thể hắn tiếp xúc với nhau càng nhiều, thì càng cổ vũ cho dục hỏa của hắn.
“Đương nhiên là có thể. Bởi vì Trẫm muốn ngươi.”
Lúc hắn tuyến bố như đinh chém sắc như vậy, đồng thời một bắp đùi cường tráng thuận thế chen vào giữa hai chân của nàng, cách vải vóc dây dưa với da thịt nhạy cảm của nàng, đồng thời cũng làm cho nàng cảm giác được dục vọng mạnh mẽ ở nơi kia đang bộc phát.
Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt cắn chặt môi dưới, tình huống giữa hai người nam nữ như vậy vừa xa lạ lại vừa hiếu kỳ. Không ngờ sự vuốt ve bá đạo của hắn thế nhưng lại khiến cho nàng đầu váng mắt hoa, khiến cho cả người nàng không còn một chút sức lực.
Nàng nên muốn đánh hắn đá hắn đạp hắn mới đúng, thế nhưng nàng chính là một chút phản ứng nên có cũng không làm được.
Là bởi vì dáng dấp của hắn rất giống Toàn Thế sao? Nhưng hắn và Toàn Thế cũng không giống nhau nha!
Trừ làn da trắng một chút, còn có thể dung túng nàng tùy hứng không biết lớn nhỏ, đổi lại là người khác thì đã sớm thiên đao vạn trảm rồi ấy chứ? Hiện tại hắn còn nói nghĩ muốn nàng. . . . . . Cho nên, hắn thích nàng?
Cõi đời này trừ cha mẹ còn có người mẹ ở kiếp trước của nàng, thật sự còn có người thích nàng sao? “Nàng thật đáng yêu. . . . . .” Giọng nói của Hiên Viên Sơ bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn.
Lúc hắn nhìn nàng, vẻ mặt của nàng vừa mê mang lại vừa yếu ớt thoạt nhìn lại càng khiến cho người ta thêm yêu thương, nhất thời khiến cho đáy lòng hắn trở nên vô cùng mềm mại.
“Ưmh. . . . . .” Cảm giác có hai luồng ngọn lửa nóng bỏng đang dao động qua lại ở trên người nàng, điều này làm cho đầu của nàng càng choáng váng hơn.
Nàng còn chưa nói có thích hắn hay không mà, tiến triển như vậy có phải là quá nhanh rồi hay không?

Suy nghĩ của Lý Mạt Nhi trở nên mơ mơ màng màng, lại không ngờ tới tốc độ phát triển như vậy còn chưa đủ hóa giải dục vọng của hắn.
Không hề báo động trước, hắn đột nhiên vén làn váy của nàng lên thật cao, lộ ra hai chân nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
Hắn liếm liếm môi, giống như một con dã thú vửa mới bắt được con mồi.
Nàng vừa xấu hổ lại vừa sợ, không biết được có nên để cho hắn tiếp tục hay không?
Hắn là Hoàng Đế. . . . . . Bọn họ. . . . . .
Hiên Viên Sơ đứng trước dục vọng thì cũng không nghĩ nhiều giống Lý Mạt Nhi như vậy, hắn chỉ muốn mau mau đoạt lấy thân thể mềm mại nhạy cảm này, nhìn thân thể nhỏ bé của nàng chỉ vì một cái hôn một cái vuốt ve của hắn thì liền run rẩy, càng khiến cho dục vọng của hắn đạt tới tình trạng trước nay chưa từng có.
“Trẫm thật sự rất thích thân thể này của nàng. . . . . .” Vừa dứt lời, đôi môi mỏng phút chốc đã dán lên chiếc cổ trắng nõn.
Cả người Lý Mạt Nhi cứng ngắc giống như bị sét đánh.
Hắn thích thân thể của nàng?
Hắn thích. . . . . .
Thân thể của nàng?
“Ngươi cút ngay cho ta!” Nàng đột nhiên nhấc chân lên, Hiên Viên Sơ ở trên người nàng không kịp phòng bị cho nên lập tức lăn xuống phía dưới long sàng.
Một cú té nặng nề kia, cũng dập tắt toàn bộ dục vọng và yêu thương của Hiên Viên Sơ. Hắn chật vật đứng lên, sắc mặt tái mét nhìn Lý Mạt Nhi chằm chằm.
Lý Mạt Nhi tức giận đến toàn thân phát run đã sớm nhảy xuống long sàng, như một làn khói vụt tới đứng ở một góc nhỏ cách xa Hiên Viên Sơ nhất.
Sự phòng bị và chán ghét của nàng khiến ột chút khiên nhẫn cuối cùng còn sót lại trong đáy lòng hắn lập tức biến mất hầu như không còn.
“Người đâu!”
“Hoàng Thượng. . . . . .” Phúc tổng quản lộ ra vẻ mặt khẩn trương lập tức bước nhanh vào trong.
“Đem điêu dân này mang xuống đánh nặng hai mươi đại bản.” Mệnh lệnh này khiến cho sắc mặt của Phúc tổng quản và Lý Mạt Nhi không hẹn mà cùng tái xanh.
“Hoàng, Hoàng Thượng. . . . . .” Phúc tổng quản do dự nhìn Lý Mạt Nhi một chút.

Thân thể nhỏ bé này nếu như bị đánh hai mươi đại bản, còn mạng để sống tiếp sao?
Phúc tổng quản ở bên này vẫn còn đang lo lắng căng thẳng, không ngờ người bị đánh Lý Mạt Nhi còn dứt khoát hơn so với kẻ đánh người như hắn, không nói một tiếng liền hướng ngoài cửa đi tới.
Nha đầu này thật là quật cường, ánh mắt cũng đã đỏ ngầu như vậy mà còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì chứ? Cùng Vạn Tuế Gia ôn tồn xin khoan dung không phải là có thể miễn được bữa tiệc da thịt đau đớn này rồi sao?
Phúc tổng quản lắc đầu một cái, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hoàng Đế.
Thật đúng là không hối hận sao?
“Tử sắc phôi —— khốn kiếp! Cả đời này ta nhất định cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Lý Mạt Nhi nằm ở trên giường nệm mềm mại, nửa bên mặt cũng mềm mại giống hệt chiếc gối ở phía dưới, lộ ra cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía không khí chửi mắng, đối tượng bị nàng chửi mắng dĩ nhiên là cái tên đầu sỏ gây họa hại mông nàng đau đến mấy ngày vẫn không thể xuống giường.
Trong lúc chửi mắng đến cao hứng, còn nắm tay thành quyền đập xuống chiếc giường mấy cái, không đau, ngược lại cái mông nhỏ của nàng lại khẽ giựt giựt liên tục khó chịu muốn chết.
Cái tên Hiên Viên Trư Bát Giới kia lại dám đánh nàng?
Đúng vậy nha, hắn là Hoàng Đế cao cao tại thượng, có cái gì mà không dám chứ? Khó trách ngay cả chuyện mạnh mẽ chiếm đoạt dân nữ như vậy, mà hắn cũng có thể làm tới mức vô cùng tự nhiên như thế!
Cái gì mà hắn muốn nàng chứ? Hóa ra cũng chỉ là muốn thân thể của nàng mà thôi! Nàng lại còn ngây ngốc thật sự cho rằng hắn đối với nàng sẽ không giống như người khác. Quả nhiên mặc kệ là ở nơi nào, nam nhân đều chỉ là biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lúc tinh trùng xông lên đầy não, thì ngay cả loại nữ nhân xấu xí như nàng cũng ăn được. . . . . .
“Đại trư ca chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Tốt nhất là đi xuống Địa Ngục đi!” Nàng lại nguyền rủa một lần nữa. Đúng lúc này một cô gái mặc cung phục ( trang phục trong cung ) màu hồng đi vào, trong tay cầm một cái khay bằng gỗ, phía trên đặt mấy cái chén bát lớn nhỏ đủ kiểu.
“Mạt Nhi cô nương, ngươi kêu la lớn tiếng như vậy có phải là đói bụng quá rồi hay không?” Cung nữ vừa hỏi, vừa cầm khay đồ ăn đặt lên cái bàn tròn ở trong phòng.
“Nghe ngươi vừa nói như thế, ta hình như thấy rất đói bụng.” Lý Mạt Nhi nằm nghiêng ở trên giường sờ sờ cái bụng, cố gắng rướn cổ lên nhìn người mới đến.
Cung nữ này tên là Uyển Nhi, cũng là mười tám tuổi giống như nàng, nhưng mà dáng người duyên dáng yêu kiều hơn nàng , một thiếu nữ xinh đẹp như nụ hoa chớm nở.
Ở trong Hoàng cung này, chỉ cần tùy tiện bắt một cung nữ thì ai ai cũng đều là người trẻ tuổi có dáng người yểu điệu giống như Uyển Nhi, cũng không biết thần kinh của cái tên Trư ca đó có gì bất thường mà lại đi tóm nàng khai đao?
Chậc! Không chừng hắn chính là cố ý muốn tìm một lý do chính đáng để đánh nàng một trận mà thôi, tại sao đến bây giờ nàng mới nghĩ ra chứ?
“Thật là đần độn. . . . . . Oái!” Nàng tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là cái mông chồng chất vết thương của nàng.
“Mạt Nhi cô nương, ngươi cũng đã bị thương thành như vậy rồi còn không chịu an phận một chút hay sao? Tính tình bướng bỉnh như vậy khó trách lại bị ăn hèo!” Uyển Nhi giống như bất đắc dĩ lắc đầu một cái.”Được Hoàng Thượng sủng hạnh là chuyện tốt, làm sao ngươi lại dám đạp Hoàng Thượng xuống giường như vậy chứ?”
Mấy ngày qua ở nơi này nàng cũng đã nghe những lời này không dưới trăm lần rồi, giống như việc nàng không chịu ngoan ngoãn nằm trên long sàng là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này vậy.
“Ngươi chưa từng nghe nói qua gần vua như gần cọp hay sao? Hoàng Đế đều có thời kỳ mãn kinh, một khắc trước còn cười với ngươi, một khắc sau lại có thể mặt không đổi sắc chém đứt đầu ngươi, nếu như ngươi muốn cả đời trải qua cuộc sống như vậy thì cứ để cho hắn sủng hạnh ngươi đi!” Nàng căm phẫn hừ mũi trút giận.
“Thời kỳ mãn kinh là cái gì?” Uyển Nhi mở to cặp mắt trong veo như nước đặt câu hỏi, hiển nhiên là đã nắm sai trọng điểm.
“Grừ! Dù sao thì Hoàng Thượng cũng chính là người điên, ta có điên mới ngoan ngoãn để cho hắn ——”

Lý Mạt Nhi còn chưa kịp oán trách xong thì Uyển Nhi đã nhanh chóng vọt tới mép giường bịt chặt cái miệng nói không ngừng của nàng.
“Xuỵt Ngươi không muốn sống nữa à! Dám nói Hoàng Thượng như vậy?”
“Nếu hắn thật sự có khả năng, tốt nhất nên một đao chém rớt đầu ta luôn đi!” Lý Mạt Nhi kéo hai tay của nàng xuống, không hề để ý tới lời khuyên của nàng.
“Nhưng mà ta không cảm thấy Hoàng Thượng muốn chém đầu của ngươi nha!” Uyển Nhi cẩn thận đỡ Lý Mạt Nhi ngồi dậy.
“Sao ngươi lại biết?” Lý Mạt Nhi vừa cẩn thận tránh làm đau cái mông của mình, vừa trợn trắng mắt liếc xéo tiểu cung nữ.
“Cái này cũng không khó đoán nha, nếu như Hoàng thượng thật sự muốn lấy mạng của ngươi, một đao xuống đương nhiên tiết kiệm được nhiều việc, cần gì phải đánh ngươi, đánh xong còn để cho ngươi tiếp tục ở lại trong tẩm cung, lại để cho người khác tới chăm sóc ngươi? Có lẽ trái tim của Hoàng Thượng thật sự rất nhân từ.”
“Nhân từ cái rắm! Lần này ta không bị hắn giết chết coi như là mạng ta lớn có được hay không!” Lý Mạt Nhi nhe răng trợn mắt. Mấy hèo kia nàng chịu đựng không tới ba cái thì liền đau tới ngất đi, lần lượt hết hai mươi hèo còn chưa có chết, chỉ có thể nói nàng thân là vai chính chuyển kiếp, cũng sẽ giống như trong tiểu thuyết thường viết tính mạng cứng đến nỗi ngay cả Tiểu Cường cũng không sánh nổi, tuyệt đối không hề có chút quan hệ gì với tâm can tỳ phế thận của cái tên hỗn trướng nam nhân kia.
“Mạt Nhi cô nương nói chuyện tại sao lại thô lỗ như vậy? Ngươi còn không chịu sửa đổi tính khí một chút, sau này trở về nhất định sẽ lại bị ăn hèo lần nữa .” Uyển Nhi tận tình khuyên bảo.
“Ta đần độn mới tiếp tục ở lại nơi này. . . . . .” Lý Mạt Nhi khinh thường bĩu môi.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ.” Uyển Nhi đi tới bên cạnh chiếc bàn tròn chuẩn bị bưng khay tới quay đầu lại hỏi.
“Ta đang nói là ta không muốn ngồi ở chỗ này ăn, ta muốn đứng ăn.” Lý Mạt Nhi vừa nói vừa đứng lên, đỡ eo từ từ đi về phía Uyển Nhi.
Mặc dù qua chừng mấy ngày, Phúc tổng quản cũng đã sai người đưa cao hóa ứ gì đó của ngoại quốc tiến cống tới cho nàng xoa, nhưng mà cái mông của nàng vẫn còn rất đau!
Dù sao ngàn sai vạn sai cũng đều là lỗi của tên nam nhân khốn kiếp kia! Xem ra nàng vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách mau mau rời khỏi địa bàn quản lý của tên khốn khiếp kia mới được, nếu không có trời mới biết lần sau hắn còn muốn nghĩ ra phương pháp gì để lăng trì nàng?
“Mạt Nhi cô nương, ngươi thật sự muốn đứng ăn sao?” Sắc mặt Uyển Nhi lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lý Mạt Nhi đang nắm chặt chiếc đũa mới được dọn ra.
“Nếu ngồi thì cái mông của ta cũng đau muốn chết làm sao mà ăn đây?” Lý Mạt Nhi ngang ngược đi tới, một tay cầm một muỗng canh nhỏ lên vừa đỡ vừa đưa thìa canh nóng vào trong miệng.
“Ăn ngon chứ?”
“Ăn ngon! Ăn ngon!” Nàng vừa bới cơm vừa gật đầu như băm tỏi.
“Thật sự là rất ngon, không có thiếu dinh dưỡng giống như thức ăn của mấy người cung nhân bọn ta đâu! Nói cho cùng thì Hoàng Thượng đối với ngươi vẫn còn rất nhân. . . . . .”
“Nhân gì?” Nàng ác thanh ác khí chặn đứng lời nói tiếp theo của Uyển Nhi, sau đó nhíu mày hừ lạnh: “Cho ta ăn đương nhiên sẽ không giống người khác, nói không chừng bên trong còn hạ độc ấy chứ!”
“Làm sao có thể? Ngươi ngày ngày đều ăn nhưng cũng không có việc gì mà!” Uyển Nhi phản bác.
“Cái này gọi là đánh úp có hiểu hay không? Nói không chừng bữa tiệc này sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.” Nói thì nói như vậy, nhưng mà Lý Mạt Nhi vẫn liên tục đưa canh vào đầy miệng không ngừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.