Xấu Phi

Chương 12


Bạn đang đọc Xấu Phi: Chương 12

“Ta thích ngươi…ngươi thích ta, vậy chúng ta cứ như vậy ở chung một chỗ là được rồi! Ta muốn nói là, không cần để cho người trong thiên hạ biết, cứ như vậy là tốt rồi. Nếu như ngươi lại thích một nữ tử nào đó, cứ việc nói cho ta biết, đừng ngại, ta sẽ rời đi.” Có lẽ hiện tại nàng nên rời đi, nhưng mà. . . . . . Nàng vẫn là không bỏ được.
“Tại sao nàng lại muốn rời đi?” Hắn chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy, càng không nghĩ tới sẽ có một nữ tử không muốn làm phi tử danh chính ngôn thuận của hắn.
“Ta không có biện pháp trải qua tháng ngày cùng người khác tranh đoạt, ngươi nhìn tính tình này của ta thì cũng biết, nếu thật muốn giở thủ đoạn cung đấu, nhất định chết chắc không thể nghi ngờ nha!” Nàng bất đắc dĩ liếc hắn một cái.
“Xem ra nàng cũng có mấy phần biết tự lượng sức.” Hắn cuối cùng cũng không nhẫn tâm.
“Cho nên, đến lúc đó nhớ thả cho ta một con đường sống, làm ơn làm ơn.” Nàng cười cười giống như đang nói giỡn với hắn, nhưng đáy lòng lại căng thẳng thắt chặt lại.
Đến lúc đó, nàng thật sự có thể rời đi một cách nhẹ nhõm sao?
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Mạt Nhi, Hiên Viên Sơ một chút cũng không vui, lời nói của nàng ở trong lòng hắn từ từ lên men, khiến cho cho hắn cảm nhận được đủ loại ngũ vị tạp trần.
Hắn thế nhưng lại muốn thuyết phục một nữ tử an tâm làm phi tử của hắn?
Cũng được, ai bảo hắn chỉ chung tình với một mình nàng.
“Trẫm vẫn muốn lập nàng làm phi. . . . . .” Hắn giơ tay ngăn lại kháng nghị của nàng.”Nàng có từng nghĩ tới cha mẹ ở kinh thành không? Nàng không danh không phận ở lại trong cung ngày đêm với Trẫm, cha mẹ nàng sẽ có cảm tưởng gì?”
Quan trọng hơn là, hắn không muốn ý trung nhân của mình bị người ta chỉ chỏ ở sau lưng.
“Trải qua lời nói của người này đến người kia, thật sự là sẽ rất dọa người. . . . . . Ý ta muốn nói là, chuyện của chúng ta bị truyền đi, cha mẹ nhất định sẽ phải nghe không ít lời ong tiếng ve.” Phải chịu đựng ánh mắt xem thường của người đời, nàng lập tức giải thích rõ ràng.
“Cho nên hiện tại hãy nghe lời Trẫm, làm phi tử của Trẫm, để cho người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của Trẫm. Trẫm cũng sẽ cố gắng chiếu cố tiệm vải Lý Gia cùng với cha mẹ nàng, để cho nàng an tâm ở lại trong cung cùng với Trẫm.”
Hắn đều đã thay nàng nghĩ xong, nàng cũng không có cách gì tiếp tục từ chối nữa? Nhưng mà “Trước tiên ngươi phải đồng ý với ta, hậu cung này nếu như xuất hiện nữ nhân thứ hai, thì ngươi phải để cho ta rời đi.”
“Nếu như nàng thật sự cảm thấy như vậy mới tốt, Trẫm liền đáp ứng nàng.” Hắn vừa nói xong liền mở rộng hai cánh tay, nhìn nàng nhu thuận bò vào trong lồng ngực của hắn, hắn liền có một loại cảm giác rất hài lòng.
Chuyện Hiên Viên Sơ lập phi cứ như vậy liền quyết định xuống.
Một tháng sau, Lý Mạt Nhi ở dưới sự chứng kiến của văn võ bá quan, trở thành phi tần đầu tiên được Hiên Viên Sơ đưa vào hậu cung, thậm chí Hiên Viên Sơ còn vì nàng mà đưa hết toàn bộ Mỹ Nhân hậu cung ra khỏi Hoàng Cung, quyết tâm độc sủng một mình nàng. Nhưng tất cả những thứ này so ra đều kém hơn dung mạo “Kinh người” chỉ công khai trong vài phút đã kinh động toàn bộ mọi người của nàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng và tiệm vải Lý Gia song song trở thành đề tài sốt dẻo nhất của dân chúng trong cả nước.
Bên trong Lũng Tâm Trai, vẫn giống như trước chỉ có Hiên Viên Sơ, Phục Khuyết, Liên Bình cùng với Phúc tổng quản.
“Hoàng Thượng, vi thần nghe Chu Thượng Thư nói, lão già Ngụy Huệ kia đã tìm được Vĩnh Lạc Công Chúa rồi, chuyện này là thật sao?” Phục Khuyết bắt chéo hai chân, uống ly trà do Liên Bình đưa tới.

“Không tin ngươi cứ việc đi hỏi Tả Tướng.” Hiên Viên Sơ nghiêng người dựa vào trên nhuyễn tháp, không chút để ý lên tiếng.”Lão già kia nếu như chịu để ý đến ta, thì trên trời cũng muốn hạ hồng thủy xuống rồi.” Phục Khuyết hừ lạnh, rồi lại uống tiếp một ngụm trà.
“Ai bảo ngươi không chịu vào triều sớm một chút chính tai nghe thử hắn nói như thế nào.” Hiên Viên Sơ liếc hắn một cái, vẫn cứ cố tình không nói rõ ràng.
Khuôn mặt tươi cười của Phục Khuyết không chút thay đổi, cất cao giọng nói: “Vi thần mới đi du ngoạn từ Đông Lĩnh Thành trở về, đêm qua thân thể cảm thấy khó chịu, sợ rằng liên lụy đến long thể của Hoàng Thượng cho nên cả đêm mới thượng tấu xin nghỉ, nhưng sáng nay vi thần cảm thấy tinh thần sảng khoái, hiện tại không phải là đã lập tức vào cung thỉnh an Hoàng Thượng hay sao?”
“— Tinh thần sảng khoái? Là ngủ đủ rồi đi?” Hiên Viên Sơ nhướng mày cười lạnh.
“Ha ha ha. . . . . .” Phục Khuyết ngược lại không có phủ nhận, mà là Liên Bình ở bên hắn thay hắn đỏ mặt.
“Dù sao lời nói của Ngụy Huệ là thật hay giả thì cũng sẽ nhanh chóng biết được thôi, hắn nói sẽ đích thân dẫn người tới đây.”
“Vĩnh Lạc Công Chúa hiện tại ở trong Tướng phủ sao?” Phục Khuyết nói xong liền đem ly trà để xuống.
“Nếu không ngươi cho rằng hắn có thể sắp xếp người ở nơi nào?” Hiên Viên Sơ nắm mấy quả nho ở trong chiếc chén bằng thạch anh lên ném vào trong miệng.
Ăn xong rồi, hắn sờ sờ bụng, Phúc tổng quản tinh mắt hiểu ý lập tức phân phó cung nhân đi chuẩn bị một chút điểm tâm. “Xem ra Ngụy Huệ khẳng định là rất đắc ý, không chính xác mà nói là còn đắc ý hơn cả Hoàng Thượng nha! Theo vi thần thấy, dõi mắt khắp thiên hạ, sợ rằng không có người nào muốn tìm được Vĩnh Lạc Công Chúa hơn hắn. Ngay cả vi thần thân là thúc phụ của Vĩnh Lạc, cũng không có để tâm giống Tả Tướng như vậy đâu!”
“Để tâm liền đại biểu trong lòng có toan tính, Trẫm chờ xem hắn muốn toan tính cái gì.” Sắc mặt Hiên Viên Sơ hiếm khi lộ ra một tia lạnh lùng.
Những người quen thuộc với hắn cũng biết, trước giờ hắn tính tình hiền hoà nhưng cũng không phải là người ăn lạt.
“Đúng vậy, bắt được Công Chúa tiền triều cho dù không hỏi qua Hoàng Thượng liền xử trảm cũng là hợp tình hợp lý, nhưng mà Tả Tướng này lại giữ lại một mạng của Vĩnh Lạc, không biết là có dụng ý gì?”
“Lời này của ngươi nói ra cũng thật nhẫn tâm, cháu gái ruột chết không có gì luyến tiếc sao?”
“Nếu để đứa bé kia trở thành con rối, vi thần cho là nên như vậy.” Phục Khuyết cúi đầu hạ lông mi xuống, cánh tay Liên Bình đồng thời đặt lên đầu vai của hắn, vỗ nhẹ.
Đối với suy nghĩ của Phục Khuyết, cũng là cùng tâm đầu ý hợp với hắn, Hiên Viên Sơ đương nhiên hiểu rất rõ.
Hoàng Hậu và Công Chúa tiền triều có thể nói là hai cây gai trong tim Phục Khuyết. Thật ra thì hắn tương đối kính trọng Hoàng Hậu Đông Vân của tiền triều, trước khi nàng và Vĩnh Lạc Công Chúa vào ở trong lãnh cung, hắn thường xuyên vào cung thăm họ. Trước lúc tạo phản, hắn còn thường xuyên đem bộ dạng đáng yêu ngây thơ của Vĩnh Lạc treo ở ngoài miệng, thậm chí hắn còn yêu cầu Hiên Viên Sơ sau khi lên ngôi hãy bỏ qua ẹ con hai nàng, nhưng mà chuyện này, đã vượt ra khỏi kế hoạch của bọn họ.
Phục Khuyết yêu Liên Bình không yêu giang sơn cũng không hối hận đã chủ đạo cuộc tạo phản này, hắn hối hận chính là hắn đã gián tiếp thúc đẩy Đông Vân hương tiêu ngọc tấn còn có Vĩnh Lạc mất tích. Hắn đương nhiên hi vọng Vĩnh Lạc vẫn còn sống trên đời này thật tốt, trải qua một cuộc sống không phiền không lo.
“Hoàng Thượng, nô tài đã phân phó Ngự Thiện Phòng làm chút điểm tâm, người có muốn đưa vào hay không?” Phúc tổng quản cung kính thở dài.

“Đưa vào đi.” Hiên Viên Sơ ngồi thẳng người, trong tay nắm mấy quả nho, con ngươi lộ ra lười biếng không chút nào để ý tới hướng cửa ra vào.
Phụt một tiếng! Quả nho nát, chất lỏng chảy ra tay hắn.
Lý Mạt Nhi theo mấy tên cung nhân bưng một chén nhỏ đi tới, cũng không để ý tới người khác nàng vừa đi vừa nhảy, cứ như vậy trực tiếp chạy đến trước mặt hắn mới đứng lại.
Thấy nàng, hắn mới phát hiện bản thân lại nhớ nàng, rõ ràng sáng sớm hôm nay vừa mới tách ra.
“Sao nàng lại tới đây?” Trong đáy mắt và lời nói của hắn hoàn toàn không có ý trách cứ, khiến cho Lý Mạt Nhi rất hài lòng.
Kể từ sau khi nàng và hắn có da thịt thân thiết, bọn họ hiện tại cơ hồ là như hình với bóng, trừ thời điểm hắn làm chuyện đứng đắn ra, nàng cơ hồ đều là bị hắn ôm vào trong ngực, nếu không thì cũng sẽ là tay trong tay, những lời tâm tình lưu luyến lại càng thêm không thiếu được. Lúc này chỉ mới tách ra nửa ngày, nàng đã thấy rất nhớ hắn rồi !
“Nhớ chàng thôi!” Nàng lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, cố ý trêu chọc khiến hắn đỏ mặt.
Bây giờ nàng mới biết, hắn thật ra thì vẫn còn rất ngây thơ, nàng có thể nói là mối tình đầu của hắn nha! Chuyện này khiến cho nàng vừa nghĩ tới liền âm thầm dễ chịu không ngừng.
Từ trong đáy mắt nàng thấy được vài tia nghịch ngợm, Hiên Viên Sơ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Trẫm thấy nàng là cố ý không để cho Phúc tổng quản thông báo, cố ý muốn hù dọa trẫm.”
“Chàng đây không thể trách ta nha! Ai bảo chàng đặt cho ta cái danh hiệu kỳ quái kia, Mạt Phi, Mạt Phi, nghe liền thấy kỳ quái, nếu như kêu Mạt Phi giá lâm, người không biết sợ rằng còn có thể hỏi lại một câu, chẳng lẽ cái quái gì đến đây à?” Nàng nói lý lẽ hùng hồn.
Làm phi tử của hắn cũng đã nửa tháng, cái gì cũng tốt, tất cả đúng như hắn đã nói, nàng ở trong cung rất được ưa thích.
A, ngay cả cha mẹ đang ở bên ngoài cung cũng được ăn thơm uống cay, cuộc sống của Lý Mạt Nhi nàng cứ bình ổn trôi qua một cách vô cùng thoải mái, ngoại trừ cái danh hiệu Mạt Phi này, khiến cho nàng vừa nghe xong trên đầu liền đầy vạch đen.
“Khụ!”
Một tiếng cười vang lên cắt đứt lời oán trách của Lý Mạt Nhi, mắt to của nàng lập tức tìm được Phúc tổng quản, người sau lập tức giơ hai tay kêu oan.
“Khụ, đây là Mạt Phi lần đầu tiên gặp qua Khuyết Vương và Liên tổng quản đúng không?” Đầu ngón tay của Hiên Viên Sơ chỉ về phía hai người đã bị xem nhẹ một lúc lâu.
“Đã nói là không nên gọi ta như vậy rồi!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lý Mạt Nhi cong lên thật cao, sắc mặt tràn đầy không tình nguyện đem thân thể chuyển tới bên cạnh, ai biết vừa xoay người liền thiếu chút nữa là khiến cho cái cổ của nàng bị trẹo.

“Khuyết Kiền!”
Nàng sợ hãi kêu to một tiếng khiến cho cung nhân thiếu chút nữa làm đổ khay điểm tâm, một hai người mặt trắng bệch vội vàng đặt điểm tâm xuống rồi chạy thật nhanh. Bên trong Lũng Tâm Trai rất nhanh chỉ còn dư lại đội ngũ ban đầu, lúc này lại có thêm một Lý Mạt Nhi.
Hiên Viên Sơ kinh ngạc nhìn Lý Mạt Nhi tiện tay đặt chiếc chén nhỏ trên tay vào trong tay hắn, sau đó vọt tới trước mặt Phục Khuyết, nàng làm như vậy không phải là để thỉnh an, mà là để nàng có thể thuận tiện cẩn thận đánh giá gương mặt kia của Phục Khuyết.
Ở trước mặt hắn quan sát nam nhân khác ư?
“Nàng còn không mau tới đây cho Trẫm!” Hắn dùng sức đặt chiếc chén nhỏ lên trên bàn nhỏ ở bên cạnh nhuyễn tháp, sắc mặt cực kì khó coi.
Trên căn bản, trong phòng này trừ Lý Mạt Nhi, sắc mặt của mọi người đều khó coi giống như hắn.
Nàng thân là phi tử của Hoàng Đế lại không hề biết phép tắc, thế nhưng lại đưa tay chỉ vào Khuyết Vương Gia người dưới một người, trên vạn người, loại hành động không có khuôn phép như vậy khiến cho sắc mặt của Phúc tổng quản và Liên Bình đều bị hù đến trắng bệch.
“Ngươi, ngươi, ngươi là Khuyết Kiền?”
Gương mặt này rõ ràng chính là ca ca cùng cha khác mẹ của nàng ở kiếp trước nha! Màu da của Hiên Viên Sơ và Toàn Thế còn có chút không giống nhau, thế nhưng người này, gương mặt này, cùng với Khuyết Kiền mà nàng quen biết căn bản là cùng một khuôn mẫu in ra .
“Khụ. . . . . . Bổn vương không thiếu tiền.” Phục Khuyết hiếm khi bị người ta chỉ vào lỗ mũi nhưng lại không hề cảm thấy tức giận chút nào cả.
Trên mặt của hắn ngoại trừ ngạc nhiên còn có vui mừng.
Nguy rồi!
Khóe miệng Hiên Viên Sơ co quắp, lập tức tiến lên đem người kéo trở lại.
“Trời ơi! Chàng chờ một chút đã!”
Nàng còn dám giãy dụa?
Hiên Viên Sơ hít sâu mấy hơi, liều chết đè xuống tâm tình kích động muốn rống giận, dùng sức kéo nàng trở về trên nhuyễn tháp mà hắn vừa mới ngồi.
Sự kiềm chế của Hoàng Đế và sự phản nghịch của Mạt Phi khiến cho Phục Khuyết và Liên Bình ở đối diện vừa nhìn một cái, trên mặt của bọn họ đều không che giấu nổi sự hiếu kỳ.
Đồng thới cũng chuyển ánh mắt hỏi thăm về phía Phúc tổng quản, Phúc tổng quản có vẻ cũng xấu hổ liền che mặt lại.
Phi tử được Hoàng Thượng độc sủng điểm khiến cho người ta kinh ngạc hình như không chỉ có dung mạo. . . . . .
“Trời ơi! Muội là Lý Mạt Nhi! Huynh có nhớ không? Lý, Mạt, Nhi!” Lý Mạt Nhi chỉ chỉ vào mình, dáng vẻ khẩn thiết khiến cho Hiên Viên Sơ nhìn thấy thiếu chút nữa là hộc máu.
Nàng cư nhiên ở trước mặt hắn nhiệt tình với nam tử khác như vậy?

“Bổn Vương khẳng định hôm nay là lần thứ hai gặp qua nương nương, lần đầu tiên là ở trên đại lễ lập phi từ xa gặp qua một lần.” Nhìn Hoàng Đế đen mặt, nói thật Phục Khuyết không nhịn được cười trộm ở trong lòng.
“A? Huynh thật sự không nhận ra muội sao? Huỵnh thật sự không phải là Khuyết Kiền sao?” Vẻ mặt thất vọng của Lý Mạt Nhi khiến cho sắc mặt của Hiên Viên Sơ trong nháy mắt liền đen lại thêm một lần nữa.
“Bổn Vương thật sự không thiếu tiền.” Phục Khuyết nói như vậy chính mình cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà cũng không kỳ quái bằng vị phi tử mặt đỏ kia của Hoàng Đế.
Hóa ra Hiên Viên Sơ thích chính là bộ dạng như vậy? Khó trách mấy vị thiên kim đoan trang hiểu phép tắc ở hậu cung lại không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
“Nhìn cái gì?” Hiên Viên Sơ lập tức quăng tới cho hắn một ánh mắt sắc như dao, đối với việc Phục Khuyết đang nghĩ gì hắn rõ như lòng bàn tay.
“Không có gì.” Phục Khuyết rất thức thời im lặng.
Hiên Viên Sơ trừng mắt nhìn hắn lần nữa rồi mới nhìn về phía Lý Mạt Nhi, nhưng không nghĩ tới nàng lại nhíu chặt mi tâm tự mình lẩm bẩm “Chỉ có mình ta sao. . . . . .” Nói xong, dáng vẻ có chút thất hồn lạc phách.
“Mạt Nhi?” Hiên Viên Sơ lo lắng kéo nàng vào trong ngực. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại không xương vĩnh viễn đều có thể làm cho dục vọng của hắn nóng rực, nhưng mà bây giờ, hắn chỉ quan tâm nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Hả?” Lý Mạt Nhi vừa mới lấy lại tinh thần, liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Sơ.
Trong lòng nàng chợt mềm nhũn, đáy mắt nhiều hơn vài phần thư thái.
Coi như chỉ có một mình nàng ở chỗ này thì sao chứ? Hiện tại nàng còn có hắn mà!
“Mạt Phi. . . . . . Mạt Nhi bái kiến Khuyết Vương điện hạ.” Nàng cuối cùng cũng an phận thỉnh an với Phục Khuyết, nhưng lời nói lại có chút suy yếu rời rạc.
Trải qua một chút ồn ào mới vừa rồi Hoàng Đế cũng không nói chuyện, Phục Khuyết dĩ nhiên sẽ không so đo cấp bậc lễ nghi không đầy đủ của nàng, theo hắn thấy vị Mạt Phi này thật sự là rất rất thú vị.
“Mới vừa rồi Nương Nương luống cuống như vậy, chính là vì Bổn Vương lớn lên giống với cố nhân của Nương Nương sao?”
“Thật sự là rất giống! Ngài là Khuyết Vương, quan hệ với Hoàng Thượng tốt như vậy. . . . . . ta muốn nói là rất tốt, tại sao đại lễ lập phi hôm đó ta lại chưa có thấy qua ngài?” Sắc mặt nàng lộ vẻ khó hiểu.
“Đại lễ hôm đó, Bổn Vương có chuyện quan trọng trên người không thể không rời tiệc sớm, nếu không thì hôm nay cũng sẽ không dọa tới Mạt Phi rồi.” Phục Khuyết tỏ vẻ đáng tiếc khiến cho Hiên Viên Sơ một bụng hỏa.
“Mạt Phi quả là trăm nghe không bằng một thấy, cách ăn mặc quả nhiên khác biệt rất thú vị.” Liên Bình đột nhiên mở miệng.
Lời này của hắn cũng không tính là khen tặng quá mức, Lý Mạt Nhi cho dù là ngày thường luôn lộ ra khuôn mặt không được xinh đẹp lắm, nhưng mà thật sự có thể khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như tắm trong gió xuân.
“Cám ơn! Nhưng mà, huynh là ai?” Lý Mạt Nhi tò mò liếc nhìn nam nhân có khuôn mặt thư sinh đứng bên cạnh Phục Khuyết.
Sau khi Phục Khuyết chứng thực hắn không phải là Khuyết Kiền, nàng cũng liền mất đi hứng thú đối với hắn. Nói không chừng hắn chính là kiếp trước của Khuyết Kiền, dù sao Khuyết Kiền ở kiếp sau cũng chưa từng đối xử khách khí với nàng, nàng cũng không cần quá quen thuộc đối với hắn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.