Xấu Phi

Chương 11


Bạn đang đọc Xấu Phi: Chương 11

Hiện tại nàng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới lồng ngực của hắn. . . . . . Hai khối cơ ngực kia nhìn qua cũng rất rắn chắc đầy đặn.
“Không. . . . . .” Không biết là hắn hay là nàng khá lớn tiếng, bởi vì bọn họ hai người đều đồng thời nói ra cái chữ này.
Sự trùng hợp này khiến cho gò má của nàng liên tục nóng rần lên, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn thẳng lên phía trên, ánh mắt vừa chạm nhau lập tức liền khiến cho bụng dưới của hắn cực kỳ căng thẳng đồng thời làm bùng lên một ngọn lửa.
Hắn liếm liếm đôi môi đang trở nên khô khát, đưa tay ra vây tiểu cô nương ở trước ngực hắn vào trong lồng ngực.
“Cùng Trẫm thử lại tư vị kia lần nữa được không?” Trán của hắn đặt lên trán của nàng, không khí giữa hai người trở nên hết sức kiều diễm.
Giọng nói khàn khàn khác thường của hắn nghiễm nhiên trở thành loại thuốc mê hữu hiệu nhất, khiến cho nàng hoàn toàn quên mất phải kháng cự sự đụng chạm quá mức của hắn, mặc cho đôi mắt đen láy kia gắt gao khóa chặt ánh mắt bối rối của nàng, để mặc cho ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng lướt qua cánh môi đang lạnh run của nàng, cuối cùng còn để cho hắn càn rỡ hôn lên .
Nàng tuyệt đối không ngờ được nụ hôn của hắn khiến cho nàng thỏa mãn rên rỉ thành tiếng, nhưng mà nàng không thể kiềm chế được, tư vị này thật sự là rất hoàn mĩ.
Rất được, nàng cơ hồ suy nghĩ cả ngày. . . . . .
Hiên Viên Sơ dĩ nhiên sẽ không giễu cợt vẻ mặt say mê của nàng, bởi vì chính hắn cũng giống y như vậy.
Suốt một ngày hôm nay trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh hai người cùng nhau đảo lưỡi, hiện tại tự nhiên học được có da có thịt ( đại loại là học được rất thuần thục ).
Hắn lưu luyến cắn mút cánh môi của nàng thêm vài lần, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào chiếm lấy hương thơm trong khoang miệng nhỏ nhắn, nhanh chóng cùng với chiếc lưỡi thơm tho của nàng dây dưa không ngừng.
Muốn tránh cũng không được nàng chỉ có thể thuận theo, khả năng học tập tiếp thu của hắn thật sự là rất cao khiến cho nàng phải tỉ mỉ đánh giá một phen, tay nhỏ mềm mại vô lực khoác lên trên bờ ngực rắn chắc của hắn.
Tay của hắn gắt gao đè chặt ở phía dưới eo thon của nàng, lại càng thêm ôm chặt nàng vào trong ngực, cho đến khi đường cong thân thể của nàng và hắn cuối cùng cũng dán chặt vào nhau, không một khe hở mới thôi.
Ở tư thế này, nàng đương nhiên có thể cảm nhận được bụng dưới và vật cứng xao động ở giữa hai chân của hắn đang cực kỳ căng thẳng. Mà hắn, lại một mực mất hồn ma sát trong bắp đùi mềm mại của nàng.
Lý Mạt Nhi cực kỳ bội phục chính mình, tại thời điểm then chốt cần phản ứng nhanh như thế này, lại còn có thể do dự có nên để cho hắn tiếp tục hay không?
Ưmh. . . . . . Thật ra thì nàng cũng. . . . . .
“A!” Nàng khẽ kêu lên một tiếng, phát hiện hắn đã ôm nàng lên, để cho hai chân của nàng móc qua thắt lưng cường tráng của hắn, đồng thời để cho vật cứng ở giữa hai chân ma sát qua lại với bắp đùi nhạy cảm của nàng.
“Trẫm có thể không?” Âm thanh của hắn cơ hồ muốn phát run.
Hắn không ngờ được bản thân hắn thế nhưng lại thật sự không dám cưỡng bức nàng. Hắn hi vọng nàng cam tâm tình nguyện.
“Đến trên giường đi. . . . . .” Đầu nhỏ gục xuống nằm ở trên đầu vai hắn, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía lỗ tai của hắn thổi khí nóng.
Nếu như hắn đang trưng cầu sự đồng ý của nàng, như vậy đây chính là câu trả lời của nàng.

Tối nay, nàng nguyện ý trở thành người của hắn.
Trên người Lý Mạt Nhi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bên trong là cái yếm cùng với quần lót, hiện tại toàn bộ đều đã bị Hiên Viên Sơ cởi ra sạch trơn.
Nàng thẹn thùng đưa tay lên che mặt, thân thể trần truồng giống như con tôm nhỏ bị nấu chín từ đầu đến đuôi cuộn mình ở trên giường nệm, dây cột tóc ở trên đầu đã bị tháo ra, tóc đen xõa dài đến eo tôn lên da thịt trắng nõn của nàng, tạo thành một cỗ kích thích thị giác mãnh liệt.
Hiên Viên Sơ đứng ở mép giường hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm thân thể cực kỳ nhỏ bé ở trên giường, tầm mắt tham lam không muốn bỏ sót bất kỳ một chỗ nào dù rất nhỏ, cuối cùng trở lại trên hai tay đang che kín gương mặt của nàng.
“Không cần che.” Hắn bò lên giường, chuyện thứ nhất chính là kéo hai tay của nàng ra.
Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ ràng, hắn đã sớm đem chính mình cởi ra sạch trơn, thân thể trần truồng trèo qua quỳ gối ở hai bên đùi của nàng.
Hơn nữa hắn đâu phải là Bạch Trảm Kê? Cơ ngực của hắn cũng còn lớn hơn cả bộ ngực phát triển chậm của nàng, cơ bụng ở phía dưới còn hiện rõ tám múi!
Ở niên đại không có phòng tập thể thao này, hắn có thể có được dáng người như vậy thật sự là rất đáng khen ngợi.
Lý Mạt Nhi nuốt nước miếng, lần đầu tiên phát hiện thì ra bản thân nàng lại thích người có cơ bắp, hiện tại nàng thế nhưng cả người đều nóng ran, đôi môi trở nên khô khát, cảm giác này đại khái chính là cái mà người ta gọi là dục hỏa thiêu đốt ư?
“Lá gan thật lớn, dám… nhìn chằm chằm nam nhân như vậy?” Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng nắm được cằm của nàng, nhìn đôi mắt long lanh của nàng, cảm giác khác thường lại một lần nữa di chuyển khắp thân thể của hắn.
“Thế nào, ngươi còn sợ bị người ta nhìn sao?” Nàng ngược lại còn hất cằm lên hỏi.
Chỉ bằng lời nói và hành động trái phép tắc của nàng, hắn đã sớm có lý do đem nàng nghiêm hình tra khảo, nếu không thì cũng nên trục xuất khỏi cung sau đó nhắm mắt làm ngơ mới đúng, nhưng hắn không muốn, cứ cố tình luyến tiếc không nỡ buông.
Từ sau khi biết nàng, hắn liền thể nghiệm đủ loại tư vị trước nay chưa từng trải qua, thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng tức chết người sẽ cảm thấy vui mừng hưng phấn, thấy nàng thân thiết với các nam nhân khác sẽ ghen tỵ, thấy nàng cự tuyệt mình đến gần sẽ tay chân luống cuống, cứ như thế thẹn quá thành giận đánh nàng một trận, sau đó thấy nàng lại chịu tiếp cận mình, lại khiến cho hắn còn thỏa mãn hơn so với khi đánh thắng trận.
Những thứ này, cực kỳ giống như ngọt bùi đắng cay của tình yêu mà trên sách miêu tả, hơn nữa hắn đối với nàng còn có dục vọng dâng trào mãnh liệt khác thường.
Hắn yêu nàng, đây chính là đáp án?
“Không sợ. Trẫm đặc biệt cho phép nàng nhìn, còn cho nàng vuốt ve, được không?” Hắn nói xong liền nắm lấy tay nàng đặt lên lồng ngực của hắn.
“Sờ liền sờ!” Nàng cắn chặt môi nhịn xuống xúc động muốn liếm môi, hai tay dao động qua lại ở trên người hắn, cẩn thận cảm nhận xúc cảm mềm mại mang theo cứng rắn.
Chỉ là vuốt ve như vậy, nàng lập tức liền mong đợi chuyện kế tiếp, tại sao nàng lại háo sắc như vậy chứ?
Nàng xấu hổ liền muốn lấy tay ra, nhưng lại làm cho vẻ mặt thỏa mãn của nam nhân dừng lại, bỗng chốc liền dời xuống phía dưới.
Nàng vẫn luôn cố gắng né tránh tầm mắt nhưng cuối cùng cũng vẫn rơi vào giữa hai chân của hắn, sau đó liền có cảm giác giống như dòng máu đang chảy khắp người đều đã vọt lên trên khuôn mặt của nàng, khiến cho nàng đầu váng mắt hoa.
“Quá. . . . . .” Lớn.

Vật tương trưng cho nam tính đầy đặn to dài, hiện tại đã hoàn toàn hưng phấn dựng đứng, đồng thời nhanh chóng dán lên bụng dưới của nàng, vật cực kỳ vĩ đại ở trước mắt hiện tại đang có chất lỏng óng ánh nhỏ giọt. . . . . .
Hiển nhiên hắn là thân thể nam tính hoàn toàn thành thục, mà nàng lại là dáng người nhi đồng chậm dậy thì, thật sự có thể hoàn toàn tiếp nhận hắn sao?
“Vuốt ve Trẫm.” Hắn ép buộc tay của nàng nâng lên vật thể giống như lửa nóng, đồng thời hắn cũng thở gấp trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà để cho nàng sờ như vậy, hắn cũng sắp chịu không nổi rồi.
Nàng nghe lời cầm lấy chỗ yếu ớt kia của hắn, nhìn nét mặt cực kỳ hưng phấn của hắn, khiến cho da đầu nàng cũng theo đó mà nóng lên.
“Ngươi cũng vuốt ve, vuốt ve ta. . . . . .” Nàng chủ động lôi kéo một bàn tay của hắn tới giữa chân của mình thăm dò.
Động tác mạnh dạn của nàng khiến cho hắn cả người căng thẳng, kích tình mãnh liệt hoàn toàn phá vỡ sự tự chủ còn sót lại không bao nhiêu của hắn.
Hắn liếm liếm môi, lấy tay của nàng ra, sau đó mở rộng hai chân của nàng, đem chỗ non nớt nhất giữa hai chân của nàng hoàn toàn thu hết vào đáy mắt.
Lông tơ ở nơi đó thưa thớt, lộ ra trên làn da trắng nõn mê người gần như trong suốt của nàng, cảnh đẹp này khiến cho hắn không nhịn được cúi đầu xuống, đầu lưỡi lập tức tấn công trực tiếp vào điểm trọng yếu của nàng, thăm dò khe hở đã có chút dịch ướt trào ra.
“A!” Nàng ôm lấy đầu của hắn, hạ thân lại không tự chủ được đón lấy đầu lưỡi linh hoạt của hắn.
Vật mềm ươn ướt nhanh chóng khiến cho khe hở chảy ra nhiều mật dịch hơn, toàn bộ lập tức chảy vào trong miệng của hắn.
“Rất ngọt!” Hắn nói như vậy xong lại tiếp tục liếm liếm hoa huyệt ướt át kia không ngừng, không quên trêu đùa viên trân châu mẫn cảm giấu ở bên trong, vừa mút vừa liếm, giống như đó là tư vị ngon nhất trên đời là món ngon quý giá hiếm lạ.
“A. . . không. . . . . . như vậy ta sẽ. . . . . .” Cả người nàng bỗng chốc căng thẳng, cảm giác giống như từng đợt thủy triều từ trong thân thể cực kỳ ấm áp của nàng chảy ra ngoài.
Lúc này Hiên Viên Sơ mới ngồi dậy, hài lòng nhìn thiên hạ dưới thân bởi vì cao trào mà hưng phấn đến phát run.
Hắn thích nhìn dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng đắc ý vênh váo của nàng, lại càng thích nhìn dáng vẻ yểu điệu cầu xin như hiên tại, khiến cho hắn có loại cảm giác chinh phục rất sảng khoái.
“Bắt đầu từ bây giờ, nàng chính là nữ nhân của Trẫm.” Một tay của hắn kéo nàng hướng về phía mình.
Hai chân mảnh khảnh mềm nhũn của nàng khoác lên ngang hông của hắn, vật nóng cứng rắn thẳng đứng cuối cùng cũng chống đỡ ở phía trước nụ hoa đang chảy dịch vận sức chờ phát động.
Nàng vô thức cọ xát chỗ nóng bỏng kia, cuối cùng chỉ cảm thấy bản thân giống như bị vét sạch, khổ sở khó nhịn.
“A, Trẫm hiện tại liền cho nàng.”

Nàng mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn, sau đó cảm thấy có một cỗ sức mạnh đang mạnh mẽ chen vào trong thân thể của nàng.
. . . . . .
Sau khi chân chính có được nàng, tư vị vui sướng khi thể xác và tinh thần đều hợp nhất khiến cho Hiên Viên Sơ cực kỳ hài lòng, dục vọng lại càng lớn hơn lúc trước.
Vật cứng lại một lần nữa chống đỡ ở giữa hai chân khiến cho Lý Mạt Nhi không thể không giương mắt lên nhìn về phía nam nhân kia, thế nhưng lại phát hiện dục vọng trong mắt hắn so với vừa rồi còn nồng đậm hơn, không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ.
Đợt kích tình mãnh liệt này sẽ vĩnh viễn không ngừng, xem ra nàng tránh không thoát rồi.
“Mạt Nhi cô nương”
“Mạt Nhi cô nương! Mạt Nhi. . . . . .”
Ai vậy? Ầm ĩ chết đi được…!
Lý Mạt Nhi ở đáy lòng mắng một tiếng, từ từ tỉnh táo lại, chỉ là mắt còn chưa muốn mở ra.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, cũng không muốn nhúc nhích.
“Mạt Nhi cô nương mau dậy đi, tới giờ dùng bữa rồi!”
Đây không phải là giọng nói của Uyển Nhi sao? Nàng ấy đưa cơm tới cho nàng ăn à? Nhưng mà nàng còn muốn nằm lại trên giường thêm một chút.
“Ưmh. . . . . . Đợi một chút. . . . . . Uyển Nhi, để cho ta ngủ thêm một lát nữa thôi. . . . . .” Nàng vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt lại.
“Mạt Nhi cô nương, đợi một chút nữa thức ăn sẽ lạnh, Hoàng Thượng vẫn đang đợi người cùng nhau dùng bữa sáng đấy, người mau dậy đi.” Uyển Nhi hiển nhiên là không chịu buông tha.
“Lạnh thì lạnh, đợi ta một chút. . . . . .” A, không đúng.
Nàng nghi hoặc nhăn mày lại, từ từ mở to hai mắt.
Vật đầu tiên đập vào mắt nàng chính là hoa văn được chạm trổ trên nóc giường, quay đầu lại, liền nhìn thấy Uyển Nhi mặc cung trang màu hồng, nàng ấy vừa nhìn thấy nàng đã tỉnh liền đối với nàng lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Lý Mạt Nhi muốn hỏi nàng ấy tại sao lại cười như vậy? Nhưng mà nàng căn bản còn chưa kịp mở miệng, nguyên nhân thứ nhất chính là bởi vì Uyển Nhi đã nhanh chóng rời khỏi phòng, còn một nguyên nhân khác chính là “Người khác” duy nhất vẫn còn ở trong phòng lúc này, lại chính là Hoàng Đế toàn thân mặc y phục màu đen thêu chỉ vàng.
Hiên Viên Sơ tâm tình cực kỳ tốt hướng về phía nàng cười không ngừng, cười đến giống như con mèo ăn trộm được cá. Hắn. . . . . . Nàng. . . . . . Hắn. . . . . . Nàng. . . . . .
Đủ mọi chuyện xảy ra đêm qua giống như thủy triều xông tới, nàng lập tức cảm nhận được tư vị băng hỏa ngũ trọng thiên, thân thể bỗng chốc nóng ran bỗng chốc lại rét run, trên mặt đủ loại biểu tình thay đổi có thể đếm rõ số lượng.
“OH! NO!” Nàng ôm đầu kêu to.
” 『 dày nồng 』là cái gì vậy?” Hiên Viên Sơ hiển nhiên là không có cách nào hiểu hết được tâm tình của nàng, hắn mang theo vẻ mặt tươi cười đi về phía nàng.
Trải qua đêm qua, hắn phát hiện nàng nhìn như thế nào cũng đều rất đáng yêu, nhưng mà hắn vẫn còn chưa quá cao hứng khi bị người ta chỉ vào lỗ mũi.
“Cung nữ kêu nàng nửa ngày nàng đều không có phản ứng, có phải Trẫm đã khiến nàng mệt muốn chết rồi hay không?” Hắn bắt lấy ngón tay ngọc ngà thon dài trước mắt, còn tiến tới khóe miệng hôn một cái.

Lý Mạt Nhi cảm thấy không rõ ràng lắm là bởi vì lời nói của hắn cùng với động tác của hắn, dù sao hiện tại nàng thật sự là rất mắc cỡ chỉ hận không thể tìm một cái động dưới đất mà chui xuống.
“Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?” Giọng nói của nàng còn yếu ớt hơn gấp mười lần tiếng hét sợ hãi vừa rồi.
“Tại sao Trẫm không thể ở chỗ này?” Hắn đặt mông ngồi xuống giường, một tay duỗi ra ôm lấy thân thể của nàng, dùng thân thể cao to bao vậy thật chặt tiểu cô nương cùng với cái mền.
Nàng cố gắng đè xuống e lệ giải thích: “Sẽ bị người khác nhìn thấy nha! không phải Uyển Nhi đều đã thấy rồi sao? Hiện tại khẳng định là nàng ấy đã đi nói khắp nơi rồi.”
“Thì cứ để cho nàng ấy đi nói, nàng lo lắng cái gì? Dù sao chuyện này sớm muộn gì người trong thiên hạ cũng sẽ biết.” Hiên Viên Sơ không chút phật lòng.
“Tại sao người trong thiên hạ sẽ biết? Ngươi không có việc gì lại nói với người trong thiên hạ làm cái gì?” Nàng giật nẩy người.
Hắn cười ra hai tiếng trầm thấp, nắm lấy chiếc cằm màu hồng phấn đang phình ra của nàng.
“Trẫm muốn lập phi, người trong thiên hạ sao có thể không biết?”
“Lập phi? Là ta sao? Ta không muốn!” Lý Mạt Nhi đột ngột hất tay của hắn ra, chịu đựng cơn đau nhức đang lan khắp toàn thân, thối lui đến trong góc.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng lắc đến nỗi sắp rơi xuống, ánh mắt của Hiên Viên Sơ lạnh xuống.
“Không cần? Tại sao?” Nàng cho rằng hắn có thể tùy tùy tiện tiện để cho người khác làm phi tử của hắn sao?
“Vậy ngươi nói trước đi tại sao ngươi lại muốn lập ta làm phi?” Sắc mặt của nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Trẫm muốn lập nàng làm phi, đương nhiên là vì Trẫm thích. . . . . .”
“Yêu thích ta?” Nàng mỉa mai, sau đó không khách khí liếc mắt khinh thường, rồi mới tiếp tục nói tiếp: “Sự yêu thích của ngươi có thể kéo dài bao lâu? Hôm nay thích ta, ngày mai lại thích người khác, không tới bao lâu phi tử hậu cung của ngươi cũng đủ lập thành một đội quân rồi.”
“Trẫm là Hoàng Đế. . . . . .”
“Đúng! Ta biết rõ, cho nên ta không muốn trở thành một trong số nhưng nữ nhân trong tam cung lục viện của ngươi, cám ơn.” Lần này nàng thản nhiên quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
“Nếu như nàng không thích, Trẫm có thể lập tức đưa những Mỹ Nhân kia ra khỏi cung, nàng sẽ là phi tử đầu tiên của Trẫm.”
Dù sao đi nữa hắn cũng không yêu thích những nữ nhân kia.
“Đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng, đúng không?” Giọng điệu của nàng bình tĩnh, một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía tròng mắt sâu thẳm giống như bầu trời buổi đêm không có một ánh sao của hắn.
Dưới ánh nhìn nghi hoặc của hắn, nàng mới buông ánh mắt xuống trở nên nhu hòa hơn, nói tiếp.
“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta không biết phân biệt, nhưng mà ta. . . . . . thật sự không muốn trải qua cuộc sống như thế. Ta tới nơi này không phải là vì muốn trải qua cuộc sống như thế nên mới tới. . . . . . Mặc dù ta cũng không phải là tự nguyện đi tới nơi này, nhưng mà. . . . . . Thôi, bỏ đi. Dù sao ý của ta là, ta giống như. . . . . . Giống như cũng thích ngươi. . . . . .”
“Vậy vì sao nàng. . . . . .” Hắn mới vừa muốn nói liền bị nàng ngăn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.