Đọc truyện Xạ Phi – Chương 1: Tai nạn
bối cảnh từ nước Đại Cồ Việt những năm sau khi Lý Thái Tổ dời đô cho đến năm Lý Thánh Tông lên ngôi đổi quốc hiệu thành Đại Việt. Truyện có 10% là thật bao gồm một số nhân vật lịch sử và diễn biến xoay quanh việc tranh đoạt ngôi vị. Còn lại là do tác giả hư cấu, thêm nếm…
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, do là sở thích thôi nên cá nhân mình cũng thấy có nhiều chỗ còn thiếu xót, ngôn từ chưa trau chuốt cho lắm, cách xưng hô cũng tương tự, nhiều chi tiết không chính xác… nhưng vẫn mong các bạn đọc ủng hộ!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Hãy để lại cảm nghĩ của mình để tiếp động lực cho tác giả viết và cải thiện bộ truyện hơn.
Đừng quên nhấn bình chọn nếu cảm thấy hay nhé!
———————————————–
” Hương ơiiiii!!!” tiếng gọi ngân dài mang chút nũng nịu hờn dỗi vang lên từ một cái miệng chúm chím.
“Nói!?” Cô gái nghe tiếng gọi nhẹ gật đầu, mắt vẫn không dời chiếc điện thoại.
” Đọc truyện à?… Lại truyện xuyên không hả mày? Sao mày không đọc truyện ngôn tình hiện tại ý, truyện cổ đại có gì hay đâu mà tao thấy mày suốt ngày đọc.” Xuân Quỳnh bất mãn lên tiếng. Kể từ lúc lên xe đi Ninh Bình đến giờ đã được hơn 2h cũng gần đến nơi rồi mà Đàm Hương vẫn không chịu ngừng chuyên tâm đọc truyện trên điện thoại, để cô ngồi rồi 1 mình không có ai nói chuyện cùng, đã thế hướng dẫn viên còn ko cho chơi trò chơi, tẻ nhạt chết đi được.
” Hay thật mà! Tao thấy còn hơn cả ngôn tình ý. Mày phải đọc thử mới biết được chứ!” Đàm Hương vừa cười vừa nói.
” Thôi… Tao xin kiếu. Đọc có hiểu gì đâu” Xuyên Quỳnh bĩu môi nói, từ bé văn đã dốt rồi thì chớ, đọc cái truyện toàn từ hán việt chữ còn chẳng hiểu thì đọc làm gì.
“Nhưng mà tao hiểu. Haha” Đàm Hương cuối cùng cũng chịu cất điện thoại, ánh mắt cong cong cười.
———————
” Các em học sinh, chúng ta đã đến nơi rồi, mau xuống xe thôi” hướng dẫn viên thông báo trên loa.
“A..a cuối cùng cũng đến nơi rồi!! Bây giờ đi đâu trước đây?” Xuân Quỳnh hô to rồi quay mặt hỏi.
” Leo núi Ngọc Mỹ Nhân trước!” Đàm Hương thản nhiên lên tiếng.
“A..a leo núi mệt lắm” cô nàng lại than thở. Đàm Hương chỉ lắc lắc đầu, đi tham quan lại còn lo mệt. haizzz
———————
Leo núi một lúc, cô vừa đi vừa cầm máy ảnh ngắm lại những bức hình tuyệt đẹp mình vừa chụp, thấy rất hài lòng cùng thỏa mãn haha. Danh thắng đẹp như vậy chả trách trước đây vua chúa Việt Nam lại muốn đóng đô ở đất Hoa Lư này. Chỉ tiếc địa hình quá hiểm trở không tiện phát triển kinh tế mà thôi. Sau này ra trường có tiền nhất định phải thường xuyên đi tham quan di tích lịch sử nhiều một chút.
Chính là không tập trung nhìn đường cho nên không cẩn thận va mạnh vào cây cổ thụ, rồi bị bật lại ngã lăn trên mặt đất. Đàm Hương lúc này aa kêu đau, tay ra sức túm lấy mọi thứ có thể nhưng cơ thể theo quán tính vẫn lăn tròn trên mặt đấy rồi lao thẳng xuống vực.
Lồng ngực cô lúc này như có ai đó bóp chặt không thể thở được, toàn thân như đông cứng lại. Mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như một cái xác. Cô biết rơi xuống đây chỉ có chết nhưng cô mới chỉ có 17, còn chưa thực hiện được ước mơ to lớn đưa nền điện ảnh cổ trang Việt Nam lên đỉnh cao ngành giải trí mà.
” Ông trờiiiii ông thật quá bất công, vô nhân đạooooo” cô hét lên tiếng hận trời. Không có tiếng đáp lại, cũng chẳng nghe thấy bất kì thứ gì. Dừơng như sức cùng lực kiệt, cô ngất lịm đi lúc nào không hay.
Bỗng một đạo ánh sáng chợt lóe lên bao bọc lấy toàn thân cô gái xấu số. Nhanh như chớp đã không còn thấy đâu nữa.
Xuân Quỳnh không theo kịp tiến độ đi của Đàm Hương cho nên bị tụt lại ở đằng xa. Lúc tới đỉnh Quỳnh không thấy Hương đâu, chỉ đơn giản nghĩ rằng cô đã xuống bằng đường khác. Đến khi toàn trường tập trung chuyển địa điểm, hướng dẫn viên điểm danh, Đàm Hương chưa có mặt. Mọi người đều quay lại hỏi Xuân Quỳnh vì cô đi cùng với Hương. Nhưng ngay cả Quỳnh cũng lắc đầu không biết, gọi điện đều thuê bao, mấy lần sử dụng loa gọi cũng không thấy Đàm Hương đến chỗ tập trung.
Mọi người lo lắng, bắt đầu phân tán theo nhóm đi tìm người. Có người nào nói, trên đường lên núi có nghe thấy tiếng hét vọng lại, không rõ ràng lắm. Mọi người nghe được mặt mũi tái xanh tái vàng, mau chóng gọi cứu hộ.
______________________________________