Đọc truyện Wrong Impression – Chương 70: Kết cục (Hoàn chính văn)
Edit: Dờ
Lễ ký tặng kéo dài hơn hai tiếng mới chấm dứt, Cố Lễ Châu day đôi mắt xót, đi từ trong phòng ra, phía sau có hai nhân viên kéo xe hàng, trên đó xếp đầy thư và quà fan tặng.
Cố Lễ Châu chuyển đống đồ đó vào trong xe, trả xe đẩy xong quay về thì vẫn thấy Chung Vị Thời nằm ngủ.
Hôm nay Cố Lễ Châu ra ngoài đã lái một chiếc 4 chỗ rất khiêm tốn, không gian không lớn, hai cái chân dài của Chung Vị Thời tủi tủi co quắp lại, trên người đắp áo khoác của hắn.
Cố Lễ Châu xoay người lay lay cậu, “Dậy đi, có muốn ăn gì không?”
Chung Vị Thời sắc mặt tái nhợt, không nhúc nhích, ngay cả âm thanh rầm rì mơ ngủ cũng không có.
Đọc nhiều tin tức xã hội, đầu Cố Lễ Châu lập tức nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, không phải là ngạt khí nên chết ngất rồi đấy chứ?
Xe nhỏ như vậy mà ngủ mấy tiếng liền.
Hắn sợ tới tức tim đập dữ dội, đưa tay vỗ vỗ mặt Chung Vị Thời, “Vị Thời, Vị Thời, dậy đi! Em đừng làm tôi sợ! Vị Thời?”
Chung Vị Thời không nín được nữa, mở to hai mắt, giương nanh múa vuốt gào lên, bạn trai cậu sợ run cả người, cứng đờ tại chỗ.
Một người kinh hồn táng đảm nghiến răng nghiến lợi, một người ngửa cổ cười ha ha.
“Hù chết tôi thì em được gì hả?” Cố Lễ Châu nắm mũi cậu.
“Đùa anh thôi mà,” Chung Vị Thời cũng nhéo mặt hắn, “Ai bảo anh lâu như vậy không xong, em chờ đến mức dạ dày co rút rồi.”
“Vậy em mua gì ăn đi chứ.”
“Chơi di động hết pin rồi.” Chung Vị Thời vỗ túi áo, “Cũng không có tiền trên người.”
“Đi thôi, dắt em đi ăn cơm.” Cố Lễ Châu chìa tay, “Đưa di động cho tôi, trong túi có sạc dự phòng.”
Vườn trường đêm Giáng sinh không giống mọi khi, nơi nơi đều treo đèn màu, kết hợp với ánh sao trên đỉnh đầu khiến đêm tối bỗng sáng bừng lên. Quán cà phê và tiệm bánh ngọt đều treo dây đèn ấm áp, bên ngoài còn bày cây thông Noel đủ kiểu dáng.
Chung Vị Thời không có chỉ dẫn bản đồ thì không dám đi lung tung, lúc này tung tăng như một con cún đứt xích
“Chuyện anh viết sách sao không nói cho em biết sớm?”
“Đệch, tôi nói với em rồi còn gì?” Cố Lễ Châu tức tới nỗi chửi lên, “Sinh nhật năm ngoái nói cho em rồi, là do em sống chết không tin đấy chứ?”
Chung Vị Thời nhớ lại, tai đỏ lên, may mà lúc trước chưa nói xấu gì Vạn Lý Chu, không thì đoạn tình cảm này nói đứt là đứt.
Đây cũng coi như duyên phận.
“Vậy anh cứ nói thẳng ra đi, đăng nhập vào tài khoản trang web cho em xem thì có phải xong chuyện rồi không.”
“Nhưng tôi muốn nghe em tâng bốc.” Cố Lễ Châu nói thật.
“Đệt.” Chung Vị Thời không nhịn được cười, “Anh đúng là mặt dày thiên hạ vô địch.”
“Vậy em thấy truyện mới ra sao?”
“Vẫn hay như cũ!” Chung Vị Thời búng tay, “Hung thủ là bố của nam chính đúng không? Thi thể năm ấy không phải là ông ta, ông ta giết hết anh em, dùng thi thể của anh em để giả mạo, còn có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.”
“Em nghĩ kỹ thuật giám định ADN để trưng à?”
“Cũng đúng ha, vậy hung thủ là ai?”
“Không nói cho em, tiểu thuyết trinh thám mà spoil thì mất vui, từ từ đọc đi.”
“Vậy bộ này anh viết dài không? Mấy câu chuyện?”
“Không nói cho em.”
“Hầy…..” Chung Vị Thời túm cánh tay hắn, “Chẳng lẽ em làm bạn trai anh mà không có chút đặc quyền gì sao?”
“Đặc quyền?” Cố Lễ Châu ngẫm nghĩ, “Về sau thay vì đánh thưởng có thể trực tiếp phát lì xì cho tôi.”
“……..”
Vài cửa hàng trong trường học đều là mở từ khi Cố Lễ Châu còn theo học, bà cô ở siêu thị vẫn còn nhớ rõ hắn.
“Con trai cô cũng thích sách cháu viết lắm, bây giờ nó ra ngoài học, không về được, bảo cô đi xin chữ ký giúp, cháu ký cho cô được không? Cô bận quá, không có thời gian xếp hàng.” Cô bán hàng nói.
Cố Lễ Châu luôn rất dễ tính, “Ký vào đâu ạ?”
Bà cô lấy một xấp giấy nhớ trong ngăn kéo ra, “Cái này đi, cảm ơn cháu nhé, nếu con trai cô cũng có tương lai như cháu thì tốt quá.”
Cố Lễ Châu vừa ký vừa hỏi: “Đang học đại học ạ?”
“Chưa, nó lên Thượng Hải học, đang lớp 11.” Bà cô nhìn hắn.
Cố Lễ Châu chà xát hai tay đông cứng, viết lên tờ giấy nhớ: Năm tháng vội vã, quý trọng hiện tại, cần cù tiến lên, chúc cậu thi đỗ đại học mơ ước.
Cô bán hàng vui vẻ, miễn tiền đồ uống cho hắn.
“Nổi tiếng có nhiều ưu đãi thật.” Chung Vị Thời nói.
“Đó là do em chưa nhận ra mặt trái của việc nổi tiếng, nếu có một ngày tất cả riêng tư của em bại lộ trước công chúng, em sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”
“Em mặc kệ, dù sao em cũng đâu có nhiều bí mật, quá lắm chỉ là có một người bạn trai, chấp nhận được thì tốt, không chấp nhận thì thôi, không thể chỉ bởi vì em có bạn trai mà không cho em đóng phim, đúng không?”
“Em nghĩ thì hay lắm.”
Chung Vị Thời bĩu môi, “Em không có nhiều thứ để theo đuổi, kiếm được miếng cơm ăn là tốt rồi, nếu thật sự không được, em đổi nghề viết tiểu thuyết.”
“Em cũng muốn viết tiểu thuyết?” Cố Lễ Châu rất bất ngờ.
“Nói không phải lừa anh chứ, em cũng có giấc mơ sáng tác, hồi trung học thích nhất đọc tiểu thuyết sảng văn xã hội đen, lúc đó đã muốn viết rồi, chỉ là……”
“Chỉ là phát hiện ra IQ của mình không đủ?” Cố Lễ Châu thay cậu nói tiếp.
Chung Vị Thời cười chửi một câu, “Bây giờ tất cả IQ của anh đều dùng vào việc mỉa mai em đúng không? Mỗi ngày cập nhật mỗi tý xíu, không đủ nhét kẽ răng.”
“Tại em thích ăn dày.” Cố Lễ Châu nói.
Nhiệt độ ban đêm rất thấp, hai người lặng lẽ đi dạo quanh trường, lạnh tới mức chóp mũi đỏ lên, quyết định đi ăn lẩu cho ấm người.
Vất vả lắm mới tìm được một quán ăn có phòng riêng, không do dự đi vào luôn.
Sau khi Chung Vị Thời ký với Thiên Diệu, thức ăn hằng ngày cũng bị trợ lý và người đại diện theo dõi, không dám ăn bừa bãi, làm nghệ sĩ sợ nhất là tăng cân với nổi mụn. Hiếm khi mới có cơ hội, cậu gọi rất nhiều thịt bò thịt lợn, ăn được một nửa phải nới lỏng dây lưng.
Đây là bữa ăn thỏa mãn nhất trong mấy tháng qua của Chung Vị Thời, dưới sự dụ dỗ của thức ăn, chuyện “Vạn Lý Chu là bạn trai mình” cũng dần lắng xuống, chỉ còn lại mừng thầm và tò mò.
“À đúng rồi, năm đó vì sao bỗng dưng anh không viết nữa?”
“Sức khỏe không tốt, không thể ngồi lâu, hơn nữa có chút vấn đề tâm lý…….”
Thực ra thỉnh thoảng Chung Vị Thời cũng phát hiện cảm xúc của Cố Lễ Châu lên xuống thất thường, tuy người đàn ông này đã rất cố gắng áp chế cảm xúc tiêu cực, nhưng thân là bạn trai của hắn, cậu có thể cảm nhận được.
Cậu từng đoán có lẽ là do gia cảnh Cố Lễ Châu đặc thù, ví dụ như con riêng của đại gia nào đó, tuy có tiền nhưng không được gia tộc xem trọng…. Khiến cho tính tình hắn trở nên quái gở, cũng không muốn tâm sự về chuyện quá khứ.
Nhưng cậu không ngờ, đó lại là một đoạn quá khứ mà hắn không muốn cho ai biết.
Chung Vị Thời không phải là người hay suy tính, bạn bè xung quanh cũng rất đơn giản, chưa bao giờ hại người khác chỉ vì ghen tị, hành vi của Tôn Gia Vinh đã khiến tam quan của cậu khiếp hãi, cho nên rất khó tưởng tượng có người ti tiện như Thôi Thắng đang tồn tại trên đời này.
Cậu nghe xong, cảm xúc lớn nhất là không tin và đau lòng, sau đó mới là tức giận, giận đến mức muốn trả thù.
Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao hôm đó Cố Lễ Châu uống rượu rồi khóc.
“Bác sĩ nói tôi không được tự nhốt mình, cũng không được tiếp tục sáng tác nữa, nếu không tình trạng sẽ xấu thêm.”
“Vậy sao bây giờ anh lại tiếp tục?” Chung Vị Thời hỏi.
“Bao nhiêu năm rồi, cũ xuống mới lại lên, độc giả cũng tới tới lui lui, còn bao nhiêu người nhớ chuyện lúc trước? Tôi cũng nghĩ thông rồi, giống như em nói, người sống trên đời không thể cứ ăn nằm chờ chết được, có một số chuyện cho dù nghi ngờ cũng không thể bỏ cuộc.”
Cố Lễ Châu không ăn nổi nữa, chống cằm nhìn cậu, “Huống hồ có người cứ ầm ĩ suốt ngày đòi đọc truyện, tôi đành viết tiếp vậy.”
Chung Vị Thời toét miệng cười, “Có người là người nào?”
“Yêu tôi chết đi sống lại không thể thoát ra nổi, cái người đã nói là không cập nhật chương mới thì không có động lực rời giường ấy.” Cố Lễ Châu cười nói.
Chung Vị Thời mỹ mãn “xùy” một tiếng.
Bởi chuyện này mà cậu còn cố ý search truyện của Cửu MangTinh, tác phẩm mới nhất cũng là đào hố vào cùng khoảng thời gian với Cố Lễ Châu, nhưng lượt sưu tầm rất bình thường, hoàn toàn bị chèn ép bởi vài nhân tài mới nổi.
Chung Vị Thời thấy rất hả hê, trái lại Cố Lễ Châu lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Bỏ cũ lấy mới là quy luật tự nhiên, cũng giống như app vậy, luôn luôn đổi mới, ai cũng không thể mãi đứng ở vị trí ấy được, hơn nữa viết văn cần phải có nội tâm kiên cường và bình lặng, tâm tư của Thôi Thắng quá nặng, rất khó để viết cho tốt. Bây giờ gã đang tiến vào giai đoạn tụt dốc, dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt quá người mới, đối với người háo thắng như gã, đây chính là tra tấn.”
Sự tra tấn tàn nhẫn.
Người dần tụt dốc sẽ nghi ngờ bản thân, mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của sự tự phủ định, không thoát ra được, vòng vèo tại chỗ.
Một khi đã mất đi sơ tâm, mất đi tự tin, văn phong cũng mất đi sắc thái.
Chung Vị Thời không phải người trong nghề, không quá hiểu tâm lý của tác giả, cậu chỉ hiểu những bảng xếp hạng, có thể thấy rõ ràng nhất là tốc độ leo bảng xếp hạng lượt sưu tầm, hố mới của bạn trai cậu xếp thứ 2, hạng 1 là một tác giả mới nổi vài năm gần đây, Cửu Mang Tinh xếp hạng 8.
Thế lực đứng đầu của Tinh Hà Thế Kỷ cũng đổi từ Cửu Mang Tinh thành Vạn Lý Chu.
Điều đó có nghĩa là Vạn Lý Chu mang giá trị con người cao nhất, tuy trên web không ghi rõ thu nhập nhưng mọi người đều biết, chỉ riêng tiền bán bản quyền tác phẩm của hắn thôi cũng phải lên đến trăm triệu tệ.
Cửu Mang Tinh theo sát phía sau.
“Bản quyền Sí Diễm bán cho Thiên Diệu, lúc trước công ty có liên hệ với tôi để cùng cải biên, muốn quay phim truyền hình.”
“Oa!” Chung Vị Thời trợn mắt há miệng, “Thật á?”
“Đương nhiên rồi, có điều tôi phải lấp xong hố mới rồi mới cải biên được, bọn họ đặt trước năm sáu tháng cuối năm sau của tôi rồi, sang năm sẽ có một khoảng thời gian dài em không được đọc truyện mới, làm sao đây?”
“Em đọc lại một lần nữa là được mà! Anh mau cải biên đi, em hóng phim!”
Cố Lễ Châu rất muốn nói công ty đã điều động nhân sự nội bộ, nam chính là do em đóng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Hắn thích nhất là nhìn dáng vẻ ngốc nghếch vui mừng hớn hở của Chung Vị Thời.
“Em rảnh thì đọc truyện của những người khác trên bảng xếp hạng đi, tôi đọc của mấy người rồi, khá thú vị, có thời gian cũng xem một chút.” Cố Lễ Châu cười nói.
Chung Vị Thời bĩu môi, “Em vẫn thấy truyện của anh là hay nhất.”
Cố Lễ Châu nghe vậy thì vui vẻ, “Filter fan hâm mộ của em dày quá rồi đi?”
Chung Vị Thời, “Là filter người nhà.”
Cố Lễ Châu cười to, “Được, vậy em cố gắng vững lòng, đừng để tôi phát hiện ra em trèo tường.”
“Không bao giờ! Bây giờ em đâu còn thời gian đọc truyện dài như vậy, mỗi ngày theo truyện của anh thôi đã mệt chết rồi biết không?” Chung Vị Thời hơi rướn người về phía trước, “Anh có viết trước chương nào không?”
Cố Lễ Châu lắc đầu, “Không.”
“Anh lừa em!” Chung Vị Thời mở Tinh Hà Thế Kỷ ra, “Mười phút trước vừa đăng chương mới.”
“Chỉ có một chương đó thôi, hôm nay cơm nước xong tôi còn phải về viết cho ngày mai.” Cố Lễ Châu nói.
“Em còn lâu mới tin.” Chung Vị Thời vớt mấy viên thịt cuối cùng, “Bình thường anh viết tiểu thuyết thế nào, dạy em được không?”
“Sáng tác ấy mà, cần một chút tâm thần phân liệt bẩm sinh.” Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời chau mày, “Tâm thần phân liệt liên quan gì đến sáng tác?”
“Thì phải phân thân ra n nhân vật, em nghĩ xem, tất cả nhân vật trong sách và thế giới bọn họ sống đều do tôi tưởng tượng ra, đôi khi còn đọc lời thoại thành tiếng….”
Cố Lễ Châu nói tới đây, “hầy” một tiếng, “Nghe tôi giải thích như vậy, em có cảm thấy vỡ mộng không?”
Chung Vị Thời bật cười, “Khi em phát hiện ra anh là Vạn Lý Chu thì đã vỡ mộng rồi biết không! Anh bảo em sau này đọc tiểu thuyết làm sao nhập tâm được đây? Vừa đến thời khắc quan trọng, đầu tự dưng bật ra một ý nghĩ, đây là sách bạn trai mình viết, những nhân vật này đều do anh ấy sáng tạo ra, cứ thấy kỳ cục thế nào ấy.”
“Bạn trai viết thì sao.” Cố Lễ Châu xoa cằm, “Tôi đẹp trai thế này, em hoàn toàn có thể tưởng tượng nhân vật mang khuôn mặt tôi mà?”
“Đệt,” Chung Vị Thời bò ra bàn cười to, “Đm anh bớt mặt dày đi được không?”
“Tốt biết bao nhiêu, em có n kiểu bạn trai khác nhau.” Chân Cố Lễ Châu quấn lấy chân cậu dưới bàn, “Đêm nay muốn ai ở cùng em? Cảnh sát hay là bác sĩ? Còng tay hay thuốc mê?”
Chung Vị Thời chợt lóe lên một ý nghĩ, hứng thú hỏi: “Vậy sau này anh có thể dùng cách nói chuyện của nhân vật trong sách anh viết không, cái loại thiết lập nhân vật nam chính vừa ngầu vừa cute vừa bá đạo vừa dịu dàng ấy?”
“Cái loại mà động tý là quăng thẻ đen cho em quẹt ấy hả?”
Chung Vị Thời cười hì hì, gật đầu.
“Vậy lúc lên giường em có thể dâm như khi em diễn trên TV không?”
“…….”
“Áp tường, cưỡng hôn, lăn giường, tôi thấy em thành thạo lắm.” Cố Lễ Châu liệt kê hết “tội trạng” của cậu ra, còn bắt chước giọng điệu của nam chính trong phim, “Đêm nay sẽ cho cô biết cái gì gọi là rượu say loạn tính.”
“Ỏ――” Chung Vị Thời ôm đầu, mặt đỏ bừng lên, “Em đã bảo anh đừng có xem mấy cảnh đó mà? Xấu hổ lắm biết không.”
“Xấu hổ? Tôi thấy lúc lên giường em hưởng thụ lắm mà.” Cố Lễ Châu chắt lưỡi.
Chung Vị Thời nằm lên cánh tay, chớp mắt nhìn hắn, “Em diễn mấy cảnh đó anh xem hết à?”
“Đương nhiên.”
Chung Vị Thời nắm ngón tay hắn kéo về phía mình, hôn vài cái lên mu bàn tay xem như lấy lòng, “Em không cắn thật, hôn cổ đều là mượn góc quay.”
Cố Lễ Châu tiện tay xoa mũi cậu.
Trò chuyện mãi, bên ngoài đổ một trận tuyết nhỏ, người đi trên đường rảo bước, Cố Lễ Châu nhìn thấy bông tuyết như lông tơ rơi xuống khung cửa sổ rồi chậm rãi tan ra.
“Tuyết rơi kìa.” Chung Vị Thời kéo áo khoác, “Ra ngoài đi bộ chút đi, em no rồi.”
“Bây giờ không sợ lạnh nữa?”
Chung Vị Thời duỗi thắt lưng, “Nóng muốn bùng nổ.”
Quầy thu ngân quán lẩu có vấn đề, đang chờ sửa, đến lúc họ thanh toán xong đi ra thì tuyết đã rơi nhiều hơn.
Ngã tư đường truyền tới tiếng nhạc vui vẻ.
Cố Lễ Châu quàng khăn cho Chung Vị Thời, “Đừng để bị cảm.”
Lúc qua đường, Chung Vị Thời liếc mắt thấy một đôi tình nhân, bọn họ uống một ly trà sữa, trên mặt là nụ cười vừa ngọt ngào vừa e thẹn.
Cậu bỗng nhớ tới mình của một năm trước, cũng sẽ vì chạm vào tay Cố Lễ Châu, uống chung cốc cà phê với hắn mà lén mừng thầm.
Cậu không khỏi cảm thán, “Yêu đương thật tuyệt.”
Cố Lễ Châu uống nốt đồ uống còn thừa của Chung Vị Thời, chưa hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn thoáng qua đôi tình nhân, cầm tay Chung Vị Thời bỏ vào túi áo mình, “Giống thế này sao?”
Chung Vị Thời nắm chặt tay hắn, “Chúng ta là chồng chồng già rồi, không còn cảm giác tim đập thình thịch nữa.”
“Vậy em cứ xem tôi là Vạn Lý Chu đi, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu.” Cố Lễ Châu bỗng buông tay cậu ra, lùi về phía sau rồi đưa tay phải ra, “Xin chào, rất vui được gặp cậu, cậu ăn tối chưa?”
Chung Vị Thời ngửa đầu cười to, “Anh là yêu tinh diễn sâu chuyển thế hả.”
“Người viết truyện như chúng tôi đều thế cả, lúc nào cũng nhập diễn.” Cố Lễ Châu hút nốt chỗ nước còn lại, “Uống nữa không? Không uống thì tôi uống hết đấy.”
“Chúng ta vừa mới quen nhau đấy thầy Vạn à.” Chung Vị Thời lùi lại một bước, “Lần đầu gặp mà đã hôn nhau gián tiếp thì không ổn lắm đâu nhỉ?”
Lúc này đến lượt Cố Lễ Châu cười không phanh được.
Đối với Cố Lễ Châu, tình cảm đẹp nhất không phải là môn đăng hộ đối tôn kính như khách, mà là khi hắn biến một chi tiết của cuộc sống thành mở đầu câu chuyện, đối phương luôn hùa theo hắn, tò mò hắn sẽ nói tiếp câu gì, chứ không phải nói với hắn rằng “Tỉnh lại đi”.
Có những người chính là như vậy, chỉ cần tán gẫu với nhau vài câu cũng đã có thể xác định, đúng là người ấy, người ấy rất đáng tin cậy.
“Năm mới em có rảnh không?” Cố Lễ Châu quay đầu hỏi.
Chung Vị Thời mở bản ghi nhớ trong điện thoại ra, dài thật dài.
“Giao thừa đến tết âm đều có lịch trình, mùng 2 chắc là rảnh, làm sao vậy?”
“Em đoán đi.”
Chung Vị Thời trừng mắt như chuông đồng, “Anh muốn dẫn em đi du lịch đúng không?”
“Ừ.” Cố Lễ Châu gật gật đầu, “Em vẫn bảo muốn đi biển còn gì? Mùa đông đi là vừa lúc, mát mẻ thoải mái.”
Chung Vị Thời thở dài, “Em muốn lặn quá…Tiếc là không biết bơi, bây giờ trời cũng quá lạnh không học được.”
Cố Lễ Châu kiên nhẫn giải thích, “Thực ra lặn xuống nước không liên quan gì đến bơi, nó có hai loại, lặn tự do với lặn có bình dưỡng khí, lặn tự do rất gần bờ, dùng ống thở, nếu lặn có bình dưỡng khí thì huấn luyện viên sẽ dạy em cách dùng và cách lặn, cả hai kiểu đều cần huấn luyện trước, tập trong bể bơi rồi mới cho em xuống biển, không biết bơi cũng không sao cả.”
Chung Vị Thời nghe cái hiểu cái không, “Anh biết nhiều thế.”
“Tôi sống nhiều hơn em mười năm, đương nhiên biết nhiều thứ hơn, nếu thời tiết tốt thì tầm nhìn đáy biển cũng cao, có thể thấy đủ loại cá, lần trước tôi lặn ở khu vực sâu còn thấy xác thuyền chìm.”
“Oa! Thật á?” Chung Vị Thời hứng thú với tất cả những thứ cậu chưa tiếp xúc, “Giống trong phim Cướp biển Caribbean hả?”
Cố Lễ Châu nhướn mày, “Đúng vậy, siêu ngầu, em muốn nhìn không!”
“Cực kỳ muốn!” Chung Vị Thời còn ảo tưởng sẽ nhặt được tiền vàng, hận không thể xuất phát ngay bây giờ, “Sang năm lại có mong muốn mới! Em muốn học lặn!”
Cố Lễ Châu tạt một xô nước lạnh, “Nhưng mà trước đó em phải học được từ ngữ giao tiếp du lịch cơ bản, trước khi đi tôi sẽ ra đề cho em, không hơn 90 điểm thì không được xuất ngoại.”
“Hả――” Chung Vị Thời nhăn nhó, lắc cánh tay hắn, “Anh sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Hả cái gì mà hả.” Cố Lễ Châu búng trán cậu, “Dỗ tôi đi, chưa biết chừng tôi ra đề dễ một chút.”
Chung Vị Thời bổ nhào qua ôm lấy hắn, nhỏ giọng làm nũng, “Chồng à, anh sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu đúng không?”
Cố Lễ Châu ôm lưng cậu, cười thắt cả ruột, “Ôi chà, gió to quá, chẳng nghe thấy gì.”
Chung Vị Thời hơi cong đầu gối, nhảy mạnh lên, treo trên người hắn như một con koala.
“Anh dẫn em đi biển thì em yêu anh nhiều hơn một chút, nếu anh ra đề khó em sẽ yêu anh ít hơn một chút, anh tự chọn đi.”
Đã nói vậy, dù có được 0 điểm thì vẫn phải đi thôi.
Cố Lễ Châu thầm thở dài, đời này có lẽ là không trị được thằng nhãi con này rồi.
Đêm Giáng sinh, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên con đường tĩnh lặng, để lại phía sau những dấu chân in sâu rất rõ ràng.
Trên đầu có ánh đèn đường vàng ấm áp, mềm mại như lông nhung.
Chung Vị Thời nhớ Cố Lễ Châu đã từng nói một câu.
Tế bào cơ thể người không ngừng chết đi rồi tái sinh, thực ra tôi mà em nhìn thấy bây giờ và tôi của ngày mai đã không còn là một người nữa.
Bây giờ cậu có thể khẳng định ― Em bất cẩn phải lòng anh của năm hai mươi tuổi, lại không kịp trở tay say mê anh của tuổi ba mươi, nhất định tương lai vẫn còn có thể tiếp tục yêu anh nhiều hơn nữa.
Cố Lễ Châu rất thông thái, cho nên cậu sở hữu một kho tàng đào mãi không hết.
“A! Anh xem bên kia có pháo hoa kìa!” Chung Vị Thời vỗ vỗ cánh tay hắn.
“Có lẽ là chúc mừng lễ ký tặng của tôi thành công mỹ mãn.” Cố Lễ Châu nghiêm túc nói.
Chung Vị Thời ngửa cổ cười, “Em cũng nghĩ thế, vậy em chúc thầy Vạn của chúng ta một năm mới tràn đầy ý tưởng mới, ngòi bút nở hoa!”
“Chúc bạn trai tôi một năm mới….”
Chung Vị Thời quay lại nhìn hắn, “Một năm mới gì?”
Cố Lễ Châu ngẫm nghĩ, không biết cậu còn thiếu thứ gì.
Tuổi trẻ.
Có giấc mơ.
Đang theo đuổi.
Bây giờ là trạng thái tốt nhất.
Cố Lễ Châu bưng hai má cậu hôn một cái, “Hy vọng em mãi mãi sở hữu một trái tim hiếu kỳ với thế giới này đi.”
“Em…….Ưm ưm ư…..”
Chung Vị Thời không giãy giụa nữa, nhắm mắt đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn.
― Tôi mong lòng em vĩnh viễn có giấc mơ, có tình yêu, có tôi.
– Hoàn chính văn –