Wrong Impression

Chương 69: Em sắp chết cóng rồi, đưa cái chăn đến đây!


Đọc truyện Wrong Impression – Chương 69: Em sắp chết cóng rồi, đưa cái chăn đến đây!

Edit: Dờ

“Anh chắc chắn là không đi? Không phải anh ghen?”

“Ghen chứ,” Cố Lễ Châu nhướn mày, “Em về có thưởng cho tôi không.”

“Anh muốn thưởng cái gì?”

Cố Lễ Châu ám chỉ nhìn cậu, “Em hiểu mà.”

Chung Vị Thời cười ha ha, “Em không hiểu.”

Cậu thầm nghĩ, bạn trai không đi cũng tốt, miễn cho đến lúc đó không dám bộc lộ cảm xúc với Vạn Lý Chu, muốn nắm tay muốn trò chuyện mà lại phải nhìn sắc mặt bạn trai.

Về đến nhà đã rạng sáng.

Chung Vị Thời vừa dính mông vào sofa là nằm ườn ra thở dài một hơi, “Vẫn là ở nhà thích nhất―”

Nói xong, cậu như nhận ra gì đó, chợt nở nụ cười.

Con người thật kỳ lạ, rõ ràng mới ở đây có mấy tuần mà lại quen thuộc như đã ở hơn nửa đời, hơn nữa còn nhận là “nhà”.

Chỉ cần có Cố Lễ Châu, nơi ấy chính là nhà.

Đèn chùm trên đầu hơi chói mắt, cậu nâng tay che mắt, ngáp một cái thật dài.

Áo sơ mi của cậu đã đổi thành một cái áo len trắng cổ rộng, cũng là do chương trình đưa, rộng thùng thình, vừa nằm xuống là lộ cả bả vai.

Nhà không bật hệ thống sưởi, cậu thấy hơi lạnh, lấy áo khoác của Cố Lễ Châu đắp lên người, tiếp tục đọc hố mới “Chước Tâm” của Vạn Lý Chu.

Vẫn là văn trinh thám phá án như “Sí Diễm”, vụ án đầu tiên là một trận hỏa hoạn, một nhà bảy người, chỉ một đứa bé còn sống, có người nghi ngờ là cố ý phóng hỏa, nhưng phía trên lại giấu nhẹm vụ án này.

Vụ án năm đó chưa được phá, theo lệ thường, nhất định phải có một đầu mối xuyên suốt toàn bộ truyện.

Sau khi tốt nghiệp, đứa bé năm xưa làm cảnh sát, cũng chính là một trong những nhân vật chủ chốt của “Chước Tâm”, cậu vào đội hình cảnh, theo chân đàn anh lớn hơn 6 tuổi đi phá án.

Tính cách đàn anh rất nhiệt tình hào phóng, hơn một nửa điểm gây cười của truyện đều nằm ở nhân vật này.

Văn phong cũng không khác với bộ trước cho lắm, nội dung vẫn rất hấp dẫn, nếu phải nói ra điều không giống, vậy thì bộ truyện này không có nữ chính.

“Đi tắm đi.” Giọng nói từ trên trời giáng xuống cắt ngang cậu.

Chung Vị Thời cắn móng tay, “Anh tắm trước đi, em xem nốt vụ án này đã.”

Cố Lễ Châu giống như động vật họ mèo cướp thức ăn, bổ nhào lên người cậu cướp lấy điện thoại, bưng hai má Chung Vị Thời hôn thật mạnh.

Như núi lở sóng trào.

Lúc thi đấu Chung Vị Thời xịt không ít nước hoa với keo cố định tóc, đến bây giờ vẫn còn thoáng mùi, toàn thân thơm ngào ngạt, rất ngon miệng.

Chung Vị Thời ôm lấy cổ hắn, vô cùng say mê, cho đến khi dây lưng bị cởi ra mới mở to mắt, thở hổn hển nói: “Muốn ở đây luôn sao?”

Bình thường hai người có làm càn đến mấy thì cũng chưa từng làm trên sofa, không bao cao su không gel bôi trơn, Cố Lễ Châu tỉnh táo lại, hôn hôn đầu ngón tay cậu, “Tới phòng tắm đi.”

Mấy tháng không làm, giống như củi khô gặp lửa cháy, hai người vừa đi vừa gặm cắn, đến phòng tắm thì chỉ còn lại mỗi quần lót.

Cố Lễ Châu nhấc chân mở cửa, đẩy người vào dưới vòi sen.

Ở trại huấn luyện, Chung Vị Thời bận bịu bán sống bán chết, không hề nghĩ tới việc này, cấm dục lâu lắm rồi, chỉ cần trêu chọc một chút là nóng cả người, cậu ghé vào cửa thủy tinh, lòng lại thầm thấy hơi ngượng.

Dục vọng của Cố Lễ Châu ùa tới cuồn cuộn, hắn nhắm mắt lại vẫn có thể thấy được dáng vẻ Chung Vị Thời đứng trên sân khấu, xung quanh tối đen, chỉ có một luồng sáng êm dịu chiếu lên người cậu.

Chung Vị Thời từng chút một tới gần hắn, mỉm cười với hắn.

Lúc ấy hắn rất muốn tuyên bố cho cả thế giới biết, người đang đứng dưới hào quang sân khấu kia chính là bạn trai hắn.

Thậm chí hắn còn ích kỷ muốn chiếm trọn ánh mắt của cậu làm của riêng.

Giống như bây giờ.

“Shhh―” Chung Vị Thời quay phắt đầu lại lườm Cố Lễ Châu, “Đm anh nhẹ thôi được không? Gel bôi trơn rớt hết rồi anh còn cố nhét vào làm gì, đứng sang bên cạnh, em tự làm.”

“Được, vậy em tự làm.” Cố Lễ Châu đưa cái chai cho cậu.

“Anh quay mặt đi, đừng nhìn em.”

“Còn ngượng ngùng với tôi à.” Cố Lễ Châu đổ một ít ra vỗ vỗ lên xương cụt của cậu, “Tôi giúp em.”

Chung Vị Thời bị kích thích bởi cảm giác lạnh lẽo, cơ thể cứng lên, cậu áp lên cửa thủy tinh nói: “Làm người đừng quá nóng vội, anh thường dạy em như vậy mà, sao đến lượt mình thì lại nôn nóng thế? Hàng to chưa chắc đã tốt, lần sau để em― Áu đệch! Đm Cố Lễ Châu anh muốn giết chết em đúng không ưm――”

Cố Lễ Châu ôm cậu từ phía sau, một tay nâng cằm cậu lên, ngăn chặn bạn nhỏ tiếp tục chửi thề.

Dòng nước ấm áp, Chung Vị Thời đắm chìm trong nhu tình mật ý, vẻ mặt đầy lưu luyến, ngón tay cũng được người phía sau nắm chặt.

Thuốc nhuộm tóc dùng một lần, Cố Lễ Châu làm xong còn không quên gội đầu cho cậu, như một loại nghi thức, từ nghệ sĩ biến trở về người bình thường.

Sấy tóc xong, hai người lại đánh tới trên giường, nghĩ lại ngày mai còn rất nhiều việc, Cố Lễ Châu không giằng co quá lâu, cuối cùng xoay người ôm lấy Chung Vị Thời, giống như ôm lấy con cún nhỏ.

Đối với Chung Vị Thời, 24 giờ qua quá ảo, lấy giải, về nhà, “theo dõi lẫn nhau” với thần tượng, ở bên người mà mình yêu nhất….

Mỹ mãn như một giấc mơ.


Không biết có phải do ngày nghĩ đêm mơ không, tối đó Chung Vị Thời quả thực nằm mơ, cậu mơ thấy mình đang ở buổi ký tặng sách của Vạn Lý Chu.

Dòng người tấp nập như đi concert, cậu vất vả mãi mới chen chân vào được, nghe mọi người tán gẫu về Vạn Lý Chu.

Đều là những chàng trai cô gái ôm mộng như cậu.

Không qua bao lâu, có người nhận được chữ ký đi ra, chậc chậc vài tiếng, “Ổng thực sự bị hói đầu, hơn năm mươi rồi, tôi còn tưởng trẻ lắm.”

“Không thể nào?” Cô gái bên cạnh kinh ngạc.

“Ờ, răng vàng vàng đen đen, có lẽ bình thường thích hút thuốc lại còn lười đánh răng.”

“………..” Sét đánh ngang tai.

Cơn ác mộng này khiến Chung Vị Thời bớt ảo tưởng về buổi ký tặng của Vạn Lý Chu.

Cậu trừng mắt nhìn trần nhà, thầm nhủ: Mơ và thật sẽ trái ngược, mơ và thật sẽ trái ngược, Vạn Lý Chu chắc chắn còn trẻ lại rất đẹp trai.

Mở di động ra, cậu nhận được bất ngờ.

[Vạn Lý Chu]: Cháu gái thích xem chương trình này, đúng lúc tôi xem được tiết mục thể hiện tài năng của cậu, rất đặc biệt, ấn tượng sâu sắc. Nếu đã chọn con đường này thì hãy cứ đi tiếp cho tử tế, cố lên.

Cái khác thì không nói, giọng điệu nói chuyện nghiêm túc này lại khá giống vị trong nhà kia, có lẽ là lớn tuổi thật.

[- Vị Thời ws -]: Tôi phấn khích quá ha ha ha ha ha, anh luôn là thần tượng của tôi, tôi sẽ cố gắng!

[Vạn Lý Chu]: Cậu muốn tới buổi lễ ký tặng của tôi không?

[- Vị Thời ws -]: Đương nhiên rồi!

[Vạn Lý Chu]: Tôi đợi cậu, không gặp không về.

Chung Vị Thời phấn khích điên cuồng đạp xe trên giường.

Còn một thời gian nữa mới tới buổi ký tặng, vui vẻ xong vẫn phải rời giường đi làm.

Cậu vừa mới nổi danh, công ty đã sắp xếp lịch trình chật kín.

Ăn sáng xong, Cố Lễ Châu tự mình lái xe đưa cậu tới dưới công ty Thiên Diệu, còn chưa kịp làm quen hoàn cảnh làm việc, người đại diện đã lĩnh cậu đi rồi dắt lên một chiếc van màu đen bảy chỗ ngồi, bên trong có thợ trang điểm chuyên nghiệp đang chờ để tạo hình cho cậu.

Đãi ngộ này là thứ Chung Vị Thời không dám tưởng tượng.

Vừa ngồi xuống là selfie gửi vào tổ đòi nợ.

[Vị Thời]: See see, my new tọa kỵ, tiêu chuẩn của nghệ sĩ Thiên Diệu, lồng lộn không? Có thể ngồi bảy người đó! Đi hóng gió không cần xếp hàng.

[Hoàng Phủ]: I want to sit sit.

[Đại Phi]: Me too.

[A Vĩ]: [Mắt lấp lánh.gif] Thợ trang điểm very beautiful.

[glz]:………….

Người đại diện của Chung Vị Thời tên là Tiêu Lịch, tuổi không lớn, trạng thái làm việc rất chuyên nghiệp, lúc rảnh rỗi thì lại hài hước, hai người vừa gặp mà như quen biết từ lâu, ấn tượng đầu tiên của Chung Vị Thời về anh ta rất tốt, đồng thời ấn tượng về Thiên Diệu cũng tốt lây.

Nhân lúc nhiệt độ mà chương trình mang lại chưa bị giảm xuống, công ty tranh thủ nhận một số hoạt động cho Chung Vị Thời.

Quay quảng cáo, chụp bìa tạp chí, ghi hình gameshow, tham gia event của nhãn hiệu, trung tuần tháng 12 còn tham gia nghi thức khai máy của một bộ phim truyền hình cổ trang, trong đó Chung Vị Thời sắm vai Bát hoàng tử, tuy chỉ là nam phụ nhưng thiết lập nhân vật rất ổn, người gặp người thích, lại còn si tình, người đại diện đoán trước được vai diễn này sẽ nổi.

Điều kỳ lạ là, vài người đứng top đầu đi ra từ Idol”s Power đều nhận được lời mời hợp tác điện ảnh và truyền hình, ngay cả Đại Phi cũng quay một bộ phim thần tượng giả tưởng ở Dự Thành, duy chỉ có Tôn Gia Vinh, trừ một số ảnh chụp đi event thì không có động thái gì, ngay cả gameshow nhỏ cũng không thấy tham gia.

Lúc ngồi đợi trang điểm, Chung Vị Thời tò mò search tên gã, bài đăng nhiều like nhất trên trang đầu là của một nhãn hiệu thời trang nam, nói Tôn Gia Vinh đã ký hợp đồng rồi mà lại tự dưng nâng giá tiền.

Phía nhãn hiệu nể tình hợp tác đã lâu, tình nguyện ra giá cao hơn 30%, nhưng Tôn Gia Vinh lại muốn ăn dày, muốn tăng gấp 5 lần.

Phía nhãn hiệu mang vấn đề tranh chấp kinh tế này ra tòa.

Khu bình luận rất phấn khích.

– Đệch thực sự nghĩ mình nổi tiếng hay sao? Chỉ là hạng 2, hơn nữa còn là do phiếu ảo!

– Tên này có não không vậy? Nâng 5 lần, còn không biết biết xấu hổ mở miệng nói? Phía nhãn hiệu hoàn toàn có thể yêu cầu gã thực hiện nghĩa vụ hợp đồng theo giá gốc.

– Thôi đừng, để tên này làm đại ngôn nữa thì sợ là chẳng ai mua hiệu này nữa.

– Ha ha ha ha ha ha ha, tên này thật buồn cười, gã nghĩ được hạng 2 tương đương với minh tinh tuyến một hả.

– Ông chủ, đề cử Vị Thời xẻo cưa cưa nhà chúng tôi, da trắng đẹp trai chân lại dài, cơ ngực cơ bụng mông còn vểnh. [Hình ảnh]

– Lầu trên, xin hình gốc! Cơ bụng này tôi yêu rồi yêu rồi! [Phụt máu mũi.jpg.]

– Xin ké!

– Chị em! Mị cũng muốn, xin với! Orz.

– Inbox rồi đó.

Chung Vị Thời vừa xem vừa cười, vốn dĩ cậu đang muốn kiếm chút tiền để đưa thằng cháu trai kia lên hot search, xem ra không cần nữa rồi.

Cũng không biết nhãn hiệu này mua hot search hay là có ai hỗ trợ, bài đăng này hơn hai vạn lượt view, ngay cả mấy trang báo mạng cũng đưa tin, Tôn Gia Vinh trở thành đại biểu cho thanh danh thối nát trong giới.


Đây là kết cục của lòng tham không đáy.

Chung Vị Thời thầm nhắc nhở chính mình.

Sau khi thành danh, cuộc sống của Chung Vị Thời gần như chật kín công việc, không ghi hình thì cũng là trên đường tới chỗ ghi hình, có điều cậu rất hưởng thụ cảm giác không phụ thanh xuân như thế này.

Cố Lễ Châu thì ở nhà chuyên tâm cào phím, gõ truyện cho bạn trai tiêu khiển hằng ngày.

Sau khi Chung Vị Thời phát tài thì ra tay hào phóng hơn, đánh thưởng mỗi chương nâng từ 1 tệ lên 2 tệ….

Thỉnh thoảng trượt tay lỡ đánh thưởng thừa 1 tệ, vậy thì hôm sau sẽ đánh thưởng ít đi 1 tệ….

Tóm lại là đu idol trong định mức 2 tệ một ngày.

Cố Lễ Châu cảm thấy rất buồn cười, ngày nào cũng chờ mong nhìn thấy dấu chân của Chung Vị Thời dưới khu bình luận.

Vất vả lắm mới đợi được đến buổi ký sách tháng 12.

Hôm nay hiếm khi Cố Lễ Châu dậy sớm, dùng dằng mãi trong phòng tắm, lúc Chung Vị Thời đi vào đánh răng không nhịn được phỉ nhổ: “Lên đồ cứ như công đực xòe đuôi làm gì vậy? Ra ngoài tụ hội với bạn học?”

“Ở nhà không được ăn mặc đẹp?”

“Ở nhà anh mặc chính trang làm gì!”

“Đẹp trai cho em xem không được à?”

Chung Vị Thời cắn bàn chải cười to, “Thần kinh.”

Buổi ký tặng chọn ngày hoàng đạo, vừa đúng là đêm Giáng sinh, hơn nữa thời tiết rất đẹp. Tuy trời mùa đông giá rét nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn không quá thấp, ban ngày Chung Vị Thời còn phải chạy thông cáo, chiều mới có thể đến được.

Trường cũ của Cố Lễ Châu là điểm du lịch có tiếng của thành phố B, rất nhiều kiến trúc tầng lầu và thư viện đều mở cửa cho người ngoài tham quan, hơn nữa do là cuối tuần, người tới tham gia vượt quá tưởng tượng.

Giảng viên ở trường rất chào đón hắn, cố ý sắp xếp một nơi yên tĩnh, chỗ ký tặng là một phòng độc lập bên phải thư viện, vốn dĩ là chỗ đặt máy trả sách tự động 24 giờ.

Phía nam và bắc có hai cửa, fan hâm mộ sẽ vào cửa nam và ra cửa bắc.

Bảo vệ, nhân viên công tác, thậm chí nhân viên quản lý sách cũng hỗ trợ giữ gìn trật tự.

Chỗ Cố Lễ Châu ngồi có máy trả sách tự động chắn lại, bên ngoài không nhìn thấy mặt hắn.

Bởi vì thời gian gấp gáp, hiện trường không thể chụp ảnh chung, tất cả mọi người đều phối hợp giữ trật tự, không dừng lại quá lâu.

Có người mang sách tới, có người qua đường nhìn thấy fan xếp hàng dài nên bị thu hút, ở cửa còn có mấy nhân viên bán sách tại chỗ, chỉ trong chốc lát đã bay một nghìn cuốn, tồn kho báo nguy, một cô gái vội vã đổ mồ hôi đầy đầu, gọi cho đại lý gần đó tiếp tế hàng.

Người xếp hàng dài uốn lượn bên ngoài thư viện, liếc mắt không thấy điểm cuối.

Buổi ký tặng bắt đầu từ 7 giờ sáng, lúc đầu Cố Lễ Châu đều ký “To:”, mắt thấy hàng người ngày càng dài, nhân viên đành thông báo cho hắn đổi thành bắt tay và ký tên, một phút đồng hồ ký được mười cuốn.

Lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác của công nhân đứng dây chuyền sản xuất, ngón tay ngày càng cứng, lúc sau thì hoàn toàn không nhận ra 3 chữ “Vạn Lý Chu” nữa, hoàn toàn múa bút nhờ cảm giác.

Cô gái vừa mới nhận được chữ ký đi ra ngoài, cười tươi như hoa loa kèn, ngửi ngửi mu bàn tay, “Thơm quá, hôm nay về tôi không rửa tay!”

“Có ngửi ra nhãn hiệu nào không?”

“Không biết,” Cô gái lại ngửi ngửi, “Nhưng chắc chắn là nước hoa nam rồi, mùi nhạt. Cậu chụp được ảnh không?”

“Có, nhưng mà hơi mờ.”

“Mau gửi cho tôi đi.”

Đến giữa trưa, nhân viên hỏi Cố Lễ Châu có muốn nghỉ ngơi không, hắn nhìn hàng người bên ngoài, không tiện nghỉ.

“Thôi, giúp tôi mua cái gì ăn đỡ đi, chocolate gì đó.”

Nhân viên công tác vỗ tay, “Tôi mới thấy có cô gái kia tặng quà là chocolate, tôi lấy cho anh bóc ra nhé, anh tiếp tục ký đi.”

Cố Lễ Châu ăn xong một miếng chocolate một cây xúc xích, bên ngoài lại có người vào.

Chung Vị Thời bận việc xong, gọi xe tới trường học đã hơn 5 giờ chiều, còn một tiếng là kết thúc buổi ký tặng.

Vừa vào đã thấy một con đường lớn, hai bên rợp bóng ngô đồng Pháp, trên thân cây to lớn có kéo băng rôn đỏ: “Tới lễ ký tặng của tác giả Vạn Lý Chu xin đi về hướng thư viện.”

Chung Vị Thời đeo khẩu trang đội mũ, chạy như điên theo mũi tên chỉ đường, thấy được băng rôn và một tấm poster lớn ở dưới tầng thư viện.

Trên poster, ngoài trừ in thông tin ký sách và một số hạng mục khác thì còn có hình chibi một người đàn ông, hắn đang ngồi trước máy tính gõ chữ, mái tóc đen ngắn chải ngược về phía sau, còn đeo một cặp kính gọng mảnh.

Xếp hàng rất chán, Chung Vị Thời nhìn bối cảnh của bức vẽ là một chiếc giá sách, tầng thứ hai có một chậu cây, trên bàn còn có một chiếc gạt tàn.

Trùng hợp.

Bối cảnh phòng đọc sách giống y đúc phòng của vị trong nhà kia.

Chung Vị Thời chụp tấm poster lại, gửi cho bạn trai.

Đối phương không trả lời.

Lại một lát sau.


[Vị Thời]: Đang nấu cơm?

Đối phương vẫn không trả lời.

Chung Vị Thời nhàn rỗi rảnh háng, gọi điện thoại qua.

“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

???

Làm gì vậy?

Chung Vị Thời khẽ thở dài, tiếp tục xếp hàng.

Cậu mặc một chiếc áo phao đen dài tới đầu gối, mới từ studio ghi âm ra, phái dưới vẫn mặc quần rách lỗ, đầu gối đón gió đỏ bừng lên, cả người rét run.

Có mấy cô gái nhìn thấy cậu lúc quay ra nói chuyện phiếm, nhìn tới nhìn lui mấy lần không dám chắc chắn, bởi vì ngại, cũng không dám tùy tiện đi ra chào hỏi.

Chung Vị Thời lại gọi cho bạn trai, lần này thì gọi được.

“Em đang ở đâu?” Cố Lễ Châu mở loa ngoài.

“Ở thư viện trường học,” Chung Vị Thời sụt sịt, “Em sắp chết cóng rồi, anh mau đưa thêm quần áo tới đây, à không, đưa cái chăn tới đây!”

“……………..”

Giọng nói của Chung Vị Thời rất dễ nhận ra, mấy cô gái vốn đang do dự kia bỗng sáng mắt lên.

Chung Vị Thời: “Nhanh lên! Em ở đây đợi anh! Chăn dày một chút nhé! Trời má nước mũi em chảy ra cũng bị đóng băng rồi, sao nhiệt độ ngày đêm chênh lệch quá vậy.”

“……………” Mấy cô gái lại ngập ngừng, cũng cuối vẫn lấy hết dũng khí chọc chọc cánh tay cậu, dò hỏi: “Anh là Chung Vị Thời phải không ạ?”

“Hả…….” Chung Vị Thời sửng sốt, gật gật đầu.

Mấy cô gái phấn khích giậm chân, “Có thể ký tên cho bọn em được không ạ!!!!!”

“Được được, nhưng mà tôi không mang bút.” Chung Vị Thời vỗ vỗ túi áo, hơn nữa nước mũi cậu sắp chảy ra rồi.

Một cô gái lấy chiếc bút máy trong túi, còn tiện tay đưa quyển “Sí Diễm” ra, “Đây ạ! Phiền anh!”

“Cái này không ổn lắm….” Chung Vị Thời sụt sịt mũi, hơi do dự, “Có thứ khác không?”

“Vậy ký lên ống tay áo đi ạ.”

Vòng người vây quanh Chung Vị Thời dần lớn hơn.

“Có ai có khăn tay không? Tôi, à thì, chất lỏng trong mũi tôi sắp không chống lại nổi lực hấp dẫn của trái Đất rồi….”

Lời còn chưa dứt, đám người vây quanh phá ra cười, mấy bao khăn giấy chìa đến trước mặt cậu.

“A, cảm ơn nhé…”

Kết quả là, bên trong trường học có ký tên, bên ngoài cũng sôi sục xin chữ ký.

Trước nay chưa từng có.

Bảo vệ A: “Má ơi, tình huống gì thế này?”

Bảo vệ B: “Đánh nhau?”

Bảo vệ C: “Hai cậu ở đây, tôi qua đó xem sao.”

Fan hâm mộ chụp ảnh chung với Chung Vị Thời đã đăng hình lên super topic kèm tag # Đến lễ ký tặng của Vạn Lý Chu bỗng gặp được Chung Vị Thời #

Lượt like và share nhanh chóng tăng cao.

Đáng thương cho bảo vệ phải giữ trật tự cả hai đầu, một nhân viên công tác đeo thẻ trước ngực vọt vào vòng vây, nước miếng tung bay, “Ngại quá mọi người! Xin đừng ồn ào lớn tiếng.”

Lần đầu tiên trong đời gặp phải trường hợp kỳ dị thế này, nhân viên rống khàn cả cổ, tay phải túm chặt lấy áo Chung Vị Thời kéo về cửa bắc.

“Cậu theo tôi lại đây, ngại quá! Xin mọi người hãy xếp hàng trật tự!”

Chung Vị Thời sốt ruột tới nỗi nói lắp, “Cháu cháu cháu, cháu cũng muốn tới xin chữ ký Vạn Lý Chu mà! Đừng bắt cháu đi, cô ơi, đừng đừng đừng kéo cháu! Để cháu xếp hàng đi ạ!―”

“Cậu theo tôi lại đây đã!”

“Cháu không muốn cháu không muốn!”

Hai người kéo co.

Năm phút sau, cậu bị hai bảo vệ và nhân viên công tác “áp giải” tới cửa bắc, cũng chính là cửa ra sau khi đã nhận được chữ ký.

Chung Vị Thời còn chìm đắm trong ý nghĩ “mình vậy mà đã phá rối lễ ký tặng của Vạn Lý Chu”, áy náy không chịu nổi.

Nhân viên công tác đẩy cậu một cái, “Vào đi.”

Chung Vị Thời lảo đảo, tháo khẩu trang quay đầu lại, cười nói: “Cô, cô làm vậy cứ như thể cháu là tội phạm ấy.”

Bà cô cười to, phẩy tay như lùa vịt, “Đi vào đi, cậu muốn ký tên mà, lấy xong thì đi ra, đừng làm ổn.”

“Vâng!” Lúc này Chung Vị Thời mới hiểu được, cúi chào, “Cảm ơn cô ạ! Người tốt cả đời bình an!”

Nơi ký tên lớn hơn phòng học bình thường, phía nam xếp vài chiếc máy trả sách tự động, phía bắc thì xem như kho hàng.

Chung Vị Thời đi vào, ngửi thấy mùi mực rất nồng, là mùi sách vừa mới xé niêm phong, rất thơm.

Trên mặt đất đầy những thùng carton không kịp thu dọn, hai chiếc xe đẩy, bên trên đầy những cuốn sách được đóng dấu đỏ thư viện, có lẽ là những cuốn sách chưa kịp xếp lên giá.

Cậu tháo mũi, cầm theo khẩu trang và cuốn sách mới sải bước đi qua.

Vạn Lý Chu ngồi quay về hướng nam, phía sau còn dựng một chiếc standee cao gần hai mét, cách giá standee, Chung Vị Thời mơ hồ nhìn thấy kiểu tóc của Vạn Lý Chu.

Tóc rậm rạp, không bị hói đầu.

Tốt lắm.


Cậu đồ rằng Cố Lễ Châu và người này làm tóc ở cùng một cửa hiệu, chiều dài tóc sau gáy không khác nhau là mấy.

Người đàn ông mặc một chiếc áo bành tô nhung đen, nhìn từ phía sau bả vai rất rộng, dáng người ít nhất phải cao trên mét tám.

Càng nhìn càng thấy cái áo khoác này quá quen.

Khoảng cách càng gần, cảm giác quen thuộc kia càng đậm hơn, kiểu tóc, vành tai, sau gáy, quần áo…. Mỗi một thứ đều rất giống cái người “đẹp trai cho em xem” trong nhà kia, vô cùng giống.

“Tôi đã nói rồi, Vạn Lý Chu chính là tôi, tôi chính là Vạn Lý Chu.”

Ý nghĩ khiến người ta muốn ngất xỉu này bỗng nảy ra trong đầu.

Mỗi bước chân của cậu khiến tim đập dữ dội hơn, cuối cùng biến thành tiếng thình thịch thình thịch……..

Không không không không, không có khả năng, tên lười biếng Cố Lễ Châu kia sao có thể……

“À…Chào thầy Vạn, tôi là…..” Chung Vị Thời đi qua, nghiêng đầu nhìn.

Lời còn chưa dứt, người đàn ông quay đầu lại.

“Đùng――”

Một tia chớp bổ vào đầu Chung Vị Thời.

Nháy mắt, cậu biến thành tượng đá.

Trước mắt cậu là một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, Chung Vị Thời tròn xoe hai mắt, cổ họng như bị ai siết chặt, “là” nửa buổi vẫn không nói được thành câu.

Cố Lễ Châu đẩy kính, cong khóe miệng, “Sao đến muộn thế? Đã bảo là 3 giờ chiều xong việc mà? Biết tôi chờ em cả buổi rồi không?”

Chung Vị Thời vẫn không thể lên tiếng.

Hằng hà sa số những thông tin tràn vào não cậu như một cơn hồng thủy.

– Tôi nói, tôi chính là Vạn Lý Chu.

– Em thấy truyện mới của Vạn Lý Chu thế nào?

– Tôi và Vạn Lý Chu, em chọn ai làm bạn cùng nhà?

Cái tên dăm hôm ba bữa lại ghen với Vạn Lý Chu kia, cái tên thường độc mồm độc miệng kia, còn bắt cậu phải trả lời câu hỏi dở hơi như “Vạn Lý Chu và tôi rơi xuống nước em cứu ai trước”, cái tên lập trình viên trừ ngủ ra thì lúc nào cũng buồn ngủ kia………..

Thế mà!――

Bạn trai mình là đại thần?

Mẹ kiếp quá ảo rồi đi!

Phim truyền hình cũng không dám bịa như thế!

Cậu thả lỏng nhịp thở, véo đùi một phát, trợn mắt xác nhận mình không nằm mơ.

Trên đời không có một từ ngữ chính xác nào có thể hình dung tâm trạng lúc này của cậu, ngoài khiếp sợ và nghi ngờ thì còn có sung sướng, hai chân như giẫm lên bông, người nóng bừng, cảm giác tim sắp bị thiêu cháy.

Cuối cùng, một ý nghĩ vừa xấu hổ vừa dữ dội bật ra trong đầu cậu ― Nam thần mình yêu đã NGỦ mình rồi!

Theo sau ý nghĩ này là những câu tâng bốc cậu đã nói lúc trên giường………

Nhớ lại khi Cố Lễ Châu cười đứt phanh đấm bình bịch xuống giường, cậu quả thực muốn vặn đầu người trước mắt lúc này xuống làm quả bóng để sút.

Cố Lễ Châu xoẹt xoẹt viết chữ, đóng bìa sách lại, cười cười đưa cho cậu, “Muốn bắt tay không?”

Bắt cái mông ấy!

Mẹ nó, bây giờ không bắt tay mà cắn cho một phát được không? Về nhà lên giường đánh một trận cũng được.

Chung Vị Thời nhận lấy quyển “Sí Diễm”, không hiểu sao lại nhớ tới lúc mình mắng Cố Lễ Châu là “sắt vụn quật cường”, mặt đỏ như nung, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Cảm xúc quả phức tạp, cậu cứng đờ tại chỗ, nhìn thấy fan hâm mộ khác đi vào, cuối cùng không nói gì cả, giơ tay chân cùng bên đi ra ngoài, thầm nghĩ tối về phải nghĩ cách xử lý lão yêu tinh tâm thần phân liệt này mới được, xử lý xong rồi hỏi hắn “Chước Tâm” có bản thảo viết trước không…….. Rốt cuộc hung thủ là ai?

Mẹ nó, tên bạn trai mắc bệnh ung thư lười biếng giai đoạn cuối của cậu sao có thể………….

Có điều cẩn thận ngẫm lại, manh mối rất nhiều, là do cậu chưa từng để ý.

Khi Cố Lễ Châu bảo cậu đoán nghề của hắn, đã nói là: “Internet, nhân vật, tình tiết, dàn ý, giả tưởng, kinh điển…… Cực kỳ đỉnh cao.”

Mà cậu lại đoán là bán máy tính.

Cái hôm lần đầu nhìn thấy Cố Lễ Châu đeo kính, cậu nghĩ Cố Lễ Châu lén tuốt ống, mà trên bàn phủ kín bản đồ quan hệ nhân vật trong Sí Diễm, bảo sao lúc Vạn Lý Chu ra truyện mới, cậu cứ cảm thấy tên nhân vật quen quen.

Có lập trình viên quèn nào lại mua biệt thự ở khu vực này không?

Điều khó tin nhất là Cố Lễ Châu liên tục nhắc lại hắn chính là Vạn Lý Chu, nhưng cậu thà chết không tin.

Vô số hồi ức chất thành đống, Chung Vị Thời sắp điên mất.

Vừa xấu hổ vừa dữ dội.

“Vị Thời.” Cố Lễ Châu gọi cậu, đưa áo khoác và chìa khóa xe, khẽ dặn dò, “Tôi dừng xe phía sau ký túc xá giảng viên, em vào ngủ một lúc đi, tôi xong việc rồi ra ngay.”

Những lời này bình thản như thể hỏi cậu sáng mai muốn ăn gì, lại có thể trấn an cảm xúc lộn xộn của cậu một cách kỳ tích.

Dù là Vạn Lý Chu hay Cố Lễ Châu, thân phận cuối cùng của người trước mắt này vẫn là bạn trai cậu, một người bạn trai từng giây từng phút quan tâm đến cậu.

Người nào đó “ò” một tiếng như một cô vợ nhỏ, “Vậy anh nhanh lên.”

Mà khi vứt bỏ thân phận bạn trai của Cố Lễ Châu, Chung Vị Thời cũng chỉ là một cậu fan hâm mộ, giống như hàng dài người xếp hàng để xin chữ ký lúc này.

Cậu cẩn thận mở bìa sách ra, nhìn thấy một hàng chữ lớn viết bằng mực nhũ vàng.

To: Bạn trai

Tôi sẽ luôn yêu em, ở bên em, giống như những vì sao che chở ánh trăng vậy.

Giây tiếp theo, chú bảo vệ chỉ vào Chung Vị Thời hô to: “Này này này― Thằng nhóc kia, đi đứng hẳn hoi, không được nhào lộn trên hành lang!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.