Đọc truyện Wrong Impression – Chương 31: “Trời đụ anh cũng thích trai à!”
Edit: Dờ
Thực ra Chung Vị Thời chỉ đùa giỡn chuyện quà cáp sinh nhật thôi, không coi là nghiêm túc.
Nhớ lại năm ngoái đón sinh nhật với bọn Cường Tử, quà là một túi que cay, trên bao bì in hình đầu lâu xương chéo cùng với mấy chữ phong cách trẻ trâu: Que cay tử thần.
“Sinh nhật vui vẻ nhé, sống lâu trăm tuổi! Ăn thử xem, cái này ngon thật sự! Phê hơn Vệ Long 100 lần.”
Chung Vị Thời ngập tràn chờ mong, cắn một miếng rõ to, vị cay xé lưỡi xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, cậu ho sặc sụa giàn giụa rơi lệ đến nỗi không mở nổi mắt ra.
Đó vốn dĩ không phải que cay bình thường, liếm một chút cũng đủ mất vị giác, cậu đau khổ cúi xuống súc miệng những nửa giờ ở cái bồn nước gần đó, đầu lưỡi vẫn còn tê, mồm cay đến mức không khép lại được, nước dãi nhễu ra ngoài.
Mấy thằng đầu têu kia cười rất vô lương tâm.
Mấy hôm sau, mông vẫn còn cảm giác nóng rừng rực.
Đối với Chung Vị Thời, “quà tặng sinh nhật” có nghĩa là đùa giỡn, không ngờ Cố Lễ Châu lại cẩn thận chọn quà tặng cho cậu như vậy.
Không thể phủ nhận, chữ viết của Cố Lễ Châu cũng như chính hắn vậy, rất đẹp, gần như giống hệt chữ ký của Vạn Lý Chu!
Có lẽ là đã luyện rất lâu.
Chung Vị Thời nằm hình chữ đại ra giường huơ huơ hai chân, đầu vùi sâu vào gối, thở dài một tiếng.
Hồi tưởng lại mới thấy ngượng, biết vậy giả bộ bị lừa cho rồi!
Tay phải cầm điện thoại bấm phím, hệ thống phát ra âm thanh đánh chữ “tạch tạch tạch”.
[Vị Thời]: Vừa rồi phấn khích quá, hình như quên nói cảm ơn.
[Trai bao]: Đừng khách sáo.
[Vị Thời]: Đồng hồ chắc đắt lắm, anh phung phí quá.
[Trai bao]: Bù lại tình thương của cha mà cậu thiếu hụt bao năm qua.
Chung Vị Thời nhìn tin nhắn, vui muốn phát điên.
Đánh chữ một tay hơi mỏi, cậu đổi tư thế khác, chống khuỷu tay xuống giường.
[Vị Thời]: Chừng nào tới sinh nhật anh?
[Trai bao]: Ngày của cha sang năm.
[Vị Thời]: Anh có thôi đi không! Nói thật!
[Trai bao]: 29.2
[Vị Thời]: Ôi má ôi! Thật á hả?
Cố Lễ Châu gửi một tấm hình để chứng tỏ hắn không nói dối.
Ảnh trên thẻ căn cước mới chụp gần đây, Chung Vị Thời phóng to ra nhìn chằm chằm rất lâu.
Cực phẩm nhân gian.
[Vị Thời]: Anh thiệt thòi nhỉ, vậy thì chẳng phải ít lần sinh nhật hơn người khác sao?
[Trai bao]: Đúng vậy, bốn năm mới qua tuổi mới một lần.
[Vị Thời]: Vậy năm nay anh mới 7 tuổi ha ha ha ha ha
[Trai bao]:……………
[Vị Thời]: Tôi nhớ sinh nhật của anh rồi! Đến lúc đó tôi sẽ ăn sinh nhật cùng anh!
Cố Lễ Châu ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn ấy thật lâu.
Hắn đã không còn nhớ lần cuối có người cùng hắn mừng sinh nhật là khi nào, có lẽ là 7-8 năm trước? Từ trước tới giờ hắn không quan tâm tới ngày này cho lắm.
Nhìn dấu chấm than cuối cùng kia, bỗng nhiên hắn cảm thấy mong chờ sinh nhật sắp tới.
Môi hắn còn treo điếu thuốc lá vừa châm, ngón tay ấn lên màn hình, trả lời bằng giọng nói: “Được, cậu đi nghỉ sớm đi.”
[Thần kinh]: Ừm, ngủ ngon.
“Ngủ ngon.”
Nói chuyện xong thì đã hơn 10 giờ.
Cố Lễ Châu không buồn ngủ chút nào, hắn ngồi trước bàn đọc sách, nhớ lại chuyện lộ thân phận thất bại ngày hôm nay.
Suy nghĩ dần bay về những lời tán tụng lên tận trời của Chung Vị Thời buổi tối trước đó.
Chung Vị Thời nói, đọc văn của hắn có thể cảm nhận được nguồn động lực.
Vận mệnh đúng là thần kỳ, nguồn động lực mà nhiều năm về trước hắn truyền cho mọi người, giờ đây lại quay về với chính hắn bằng một hình thức khác.
Thanh danh vang dội đến đâu chung quy cũng sẽ có ngày trở thành quá khứ, bản thân phải tiếp tục kiên trì sống thì cuộc đời mới có ý nghĩa.
Có bao nhiêu người ra đi không quan trọng, quan trọng là…nhất định còn có người đang đợi hắn.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, không lộ thân phận cũng tốt, nếu như hắn xuất hiện trước mặt Chung Vị Thời với trạng thái bây giờ, có lẽ hình tượng bạch nguyệt quang của cậu sẽ sụp đổ.
Hắn muốn trở lại làm mình của thuở ban đầu.
Hắn muốn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm tiếp theo… trở nên có ý nghĩa, hắn muốn khi tuổi già sức yếu thì còn một quá khứ huy hoàng để nhớ về.
—— Tôi từng mê mang, từng thất vọng, từng lạc lối, từng sụp đổ, từng gục ngã, nhưng lại một lần nữa đứng lên để tìm lại phương hướng.
Cố Lễ Châu nhìn trân trân vào màn hình, bắt đầu gõ chữ.
Những tản mạn trong mắt hắn dần biến thành sự tập trung.
Tiếp tục ý tưởng thình lình bật ra trong đầu lần trước, hắn đề ra đầu mối chính và nhiều hướng rẽ, chuẩn bị viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám dài kỳ.
Thiết lập nhân vật và dàn ý đã có, streamer bị giết hại sẽ là vụ án đầu tiên của bộ truyện, kế tiếp sẽ chầm chậm phân nhánh, sửa chữa những sai lầm trong logic.
Hắn đã từng đọc vô số tiểu thuyết đề tài này, nhưng đây là lần đầu tiên chân chính chắp bút.
Không biết cần tốn bao nhiêu thời gian, không biết trong quá trình sáng tác sẽ gặp khó khăn gì, cũng không biết viết xong có bao nhiêu người bằng lòng muốn xem.
Nhưng hắn biết, giờ phút này chính là điểm khởi đầu mới của bản thân.
Để sau này có thể đứng trước mặt fan não tàn một lần nữa, bắt cậu phải rút lại câu “Già rồi không viết được nữa”.
Vạn Lý Chu không phải thiên tài, nhưng hắn thực sự rất giỏi, tất cả những ai kiên trì theo đuổi giấc mơ đều là người lợi hại.
Tiếng gõ phím kéo dài đến 4 giờ sáng, Cố Lễ Châu cảm giác vừa mới ngả lưng ngủ thì đã bị đánh thức bởi tiếng động trong phòng bếp lúc 8 giờ sáng, hắn thức dậy tiếp tục tra tư liệu.
Chung Vị Thời ở cách vách cũng phấn khích cả đêm, chốc thì nghiên cứu tính năng của chiếc đồng hồ, chốc lại xem live stream của Đại Phi, trước khi ngủ lại nhớ về khoản tiền phạt, thế là làm một phát cá chép nhảy, xuống giường viết giấy ghi nợ, cộng thêm cả 4000 tiền thuê nhà.
Sáng sớm.
Tào Trí Hằng ra ban công phơi quần áo, Chung Vị Thời gật đầu chào hỏi anh ta rồi đi thẳng vào phòng ngủ của Cố Lễ Châu.
“Anh đại gia……..Tối hôm qua tôi….” Nửa câu sau bị kẹt lại trong họng, cậu khựng lại.
Bởi vì Chung Vị Thời nhìn thấy màn hình máy tính của Cố Lễ Châu thoắt cái đổi từ một giao diện gì đó về desktop.
Bình thường, chỉ có hai loại tình huống khiến đàn ông làm ra chuyện như vậy, một là bị sếp bắt gặp khi đang chơi game ở văn phòng, hai là đang xem phim tình yêu hành động để tuốt lươn thì có người mở cửa đi vào.
Người đàn ông ngồi trước máy tính đeo kính gọng mảnh, mặt mày hoảng hốt, môi khẽ nhếch lên, chầm chậm quay đầu lại như một khúc gỗ.
Đáp án quá rõ ràng!
Không ngờ Cố Lễ Châu lại…..
Chung Vị Thời thầm “eww~” một tiếng trong lòng.
Chỗ Cố Lễ Châu ngồi là lưng đối diện cửa, nếu Chung Vị Thời không xông vào đột ngột thì hắn đã chẳng giật mình như vậy.
Hắn liếc nhìn laptop, xác nhận đã thu nhỏ document rồi thì quay ra quát: “Ai cho cậu đi vào không gõ cửa? Cút ra ngoài làm lại!”
“Ò.” Chung Vị Thời mếu máo, lui ra ngoài rồi gõ cửa ba tiếng, “Xin hỏi anh đại gia có nhà không ạ?”
Cố Lễ Châu phì cười, “Vào đi.”
Điều khiến Chung Vị Thời kinh ngạc hơn cả tuốt lươn buổi sáng chính là dáng vẻ khi đeo kính của Cố Lễ Châu.
Tên này luôn chú ý dưỡng sinh điều độ, hơn ba mươi rồi mà da vẫn bóng loáng trắng bóc, gọng kính mảnh màu vàng gác trên sống mũi, vừa đẹp trai vừa tao nhã.
Trên mặt bàn phủ kín những tờ giấy, tay phải hắn còn đặt trên con chuột, tóc mái thoáng che khuất đôi mày kiếm, là dáng vẻ trẻ trung mà trước giờ Chung Vị Thời chưa từng thấy.
Đôi mắt dưới cặp kính kia cũng không lười nhác như bình thường, thoạt nhìn trầm lặng như thể đổi thành người khác.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người đàn ông đeo kính còn đẹp trai hơn lúc không đeo.
Nhưng đồng thời lại có một chút khí chất của thành phần trí thức cặn bã đập vào mặt.
Chung Vị Thời ngượng ngùng gãi đầu, “Tôi quấy rầy anh làm gì đó rồi đúng không?”
“Cái gì?” Đầu Cố Lễ Châu tràn ngập ý nghĩ “Thôi xong, nếu nhóc súc vật hỏi thì phải trả lời ra sao, thân phận sẽ bại lộ mất”, một lúc lâu sau hắn mới lĩnh hội được ý của Chung Vị Thời, lập tức giơ tay đập một phát nhanh gọn, “Đầu óc cậu toàn chứa thứ gì vậy?”
“Không phải à?” Tầm mắt Chung Vị Thời vẫn dán chặt vào Cố Lễ Châu, nhìn lướt qua đũng quần không phồng lên, khóa quần vẫn kéo chỉnh tề, “Thế anh đang làm gì vậy?”
“Không liên quan đến cậu.” Cố Lễ Châu khép laptop lại, đứng dậy đi ra giường.
Hành vi có tật giật mình này khiến Chung Vị Thời chìm vào suy tư, “Thật sự không phải?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Lễ Châu thản nhiên đáp.
“Sao anh lại đeo kính?” Chung Vị Thời tháo kính của hắn đeo lên mắt mình, “Má ơi, kính có độ thật này.”
“Phí lời, không độ tôi đeo làm gì.”
“Làm màu, có lúc tôi quay phim sẽ đeo kính không độ, diễn vai lưu manh giả danh trí thức.” Chung Vị Thời nhìn hắn, “Anh đeo kính rất…..”
Vốn dĩ cậu muốn nói là rất nho nhã, nhưng nhìn vào ánh mắt âm trầm của Cố Lễ Châu, cậu lại căng thẳng, không hiểu sao biến thành: “Rất là đểu giả.”
Một trận đòn mưa máu gió tanh.
Chung Vị Thời ôm gối lăn trên giường, Cố Lễ Châu nhảy bổ vào người Chung Vị Thời, kẹp chặt lấy Chung Vị Thời như một con cua, liên tục thọc lét, “Chạy đi đâu?”
Chung Vị Thời cười rũ rượi thẳng cẳng, liều chết đẩy ra Cố Lễ Châu ra nhưng đã bị cù cho không còn sức lực, trong phòng chỉ còn lại tiếng cười và tiếng thở dốc.
Lúc giãy giụa, cậu bất cẩn cào lên cằm Cố Lễ Châu, làn da trắng lập tức nổi lên ba đường xước đỏ.
Chung Vị Thời hít khí, “Xin lỗi.”
“Omae wa mou shindeiru.” Cố Lễ Châu ngồi đè lên đùi Chung Vị Thời, tiếp tục cù lét dữ dội hơn.
Chung Vị Thời giãy nảy như con cá, cười tắt thở, vất vả lắm mới cầm được cổ tay Cố Lễ Châu xin tha: “Tôi tôi, tôi sai rồi.”
Cố Lễ Châu nắm ngược lại tay cậu, cúi người đè cậu xuống, “Nhận thua chưa?”
Giữa hai người chỉ cách nhau một chiếc gối mềm, Chung Vị Thời ngửi được mùi dầu gội thơm ngào ngạt.
Cậu nhìn vào mắt Cố Lễ Châu, tựa như thấy được ánh sao trong đêm tối.
Không hiểu sao tim đập thật điên cuồng.
Chỉ hai giây ngắn ngủi mà vành tai Chung Vị Thời đỏ lựng lên, cậu nhìn hắn trân trân, gật đầu nói: “Nhận thua.”
Lúc này Cố Lễ Châu mới cười buông tay ra, nhìn quần áo nhăn nhúm, “Cậu vội vã chạy sang đây làm gì?”
Chung Vị Thời gãi tai, đập tờ giấy nợ lên bàn, “Cho anh này, tính cả tiền phạt với tiền thuê nhà, chờ tôi kiếm đủ rồi trả lại anh sau.”
“Ngoan vậy luôn?” Cố Lễ Châu nhìn thoáng qua tờ giấy nợ như gà bới, “Trong nửa năm trả hết được không?”
“Không biết, không trả được thì lại khất vậy.” Chung Vị Thời cười.
Bên cạnh tờ giấy nợ là dàn ý và thiết lập nhân vật mà Cố Lễ Châu viết tay.
Tầm mắt hai người tập trung lại cùng một chỗ.
“Ế?” Chung Vị Thời sáng mắt lên, “Anh đang viết cái gì……….” Lúc cậu chuẩn bị đưa tay ra cầm lấy thì Cố Lễ Châu đoạt đi, lắp bắp kiếm cớ: “Cái gì nhỉ, cậu, cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn đâu.”
“Đi đi đi, cùng ăn sáng.” Cố Lễ Châu nắm vai cậu đẩy ra cửa.
“Anh đang viết cái gì vậy?” Chung Vị Thời ngoảnh đầu lại nhìn.
“Luyện chữ.”
“Ò, tý nữa anh mời nhé?”
“Rồi, cậu đánh răng rửa mặt chưa?” Cố Lễ Châu liên tục chuyển đề tài.
“Đánh rồi rửa rồi.”
“Ồ, thật không, thế sao còn gỉ mắt kìa?”
“Không thể nào?” Chung Vị Thời dụi mắt, “Tôi rửa rồi mà, không tin anh ngửi xem.”
“Cút.”
Thực ra Cố Lễ Châu đã bị Tào Trí Hằng ép uống một bát cháo loãng nhét thêm hai cái bánh bao, tính hỏi một câu chuyển đề tài, ai dè thằng nhóc chưa ăn sáng thật.
Tới quán ăn sáng, hắn chỉ gọi một phần hoành thánh tôm nõn.
“Anh có còn là đàn ông không, tý đồ thế này không đủ nhét kẽ răng.” Chung Vị Thời nói.
“Cậu gọi của cậu đi.” Cố Lễ Châu móc ông nội Mao từ trong ví ra, đặt lên quầy tính tiền, “Ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu.”
Chung Vị Thời đói bụng, gọi một phần hoành thánh đủ cho cả nhà ăn, còn thêm bánh bao áp chảo và canh đậu xanh.
“Anh ăn bánh bao gạch cua không? Cũng ngon phết đấy, da mỏng nước thịt nhiều.” Chung Vị Thời ngửa cổ nhìn menu.
Cố Lễ Châu: “Cậu muốn ăn thì cứ gọi.”
“Tôi gọi xong không ăn hết thì phí lắm, cho nên mới phải hỏi xem dạ dày anh còn chỗ trống không.”
Cố Lễ Châu ngẫm nghĩ, “Có lẽ còn khoảng 30-40%.”
“30-40%? Một bát hoành thánh? 30 40 của anh kém xa tôi nhiều vậy, 30 40 của Cường Tử là mười bát mì.” Chung Vị Thời nghiêm túc phân tích.
Cố Lễ Châu lười xàm với cậu, dứt khoát bảo cô gái ở quầy lấy thêm bánh bao gạch cua.
“Anh hào phóng thế.” Chung Vị Thời nói.
“Về sau có cơ hội thì hiếu thảo nhiều vào.”
“Biết rồi——”
Hôm nay không có việc gì làm, Chung Vị Thời tìm một góc yên tĩnh, chuẩn bị hưởng thụ bữa sáng phong phú.
Quán ăn có wifi, lúc chờ đồ ăn lên, cậu cúi đầu lướt tin nhắn Wechat.
[Hoàng Phủ]: Đại Phi đừng sợ, có anh mày đây, nó không dám làm gì mày đâu.
[Đại Phi]: Em chỉ sợ anh ta tới phá tiệm, bố mẹ em mà biết thì xong đời T_T Anh ta đúng là bị điên.
[Vĩ ca]: @Vị Thời @Vị Thời dậy chưa? To chuyện rồi!! Đại Phi bị người ta nhìn trúng!
[Hoàng Phủ]: Thằng láo toét kia bảo muốn đua xe.
Con ngươi của Chung Vị Thời giãn lớn, lập tức lướt lên trên đọc tin nhắn cũ.
Thằng láo toét mà Cường Tử nhắc tới chính là tên “Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này” điên cuồng spam quà cho Đại Phi lúc trước.
Tối hôm qua, sau khi Chung Vị Thời thoát app thì hai tên kia lại chiến nhau một trận trong phòng live, nguyên nhân là bởi “Chết Dở” tự xưng là bạn trai của Đại Phi giữa lúc live stream, mà Đại Phi thì không thừa nhận.
Sự tình phải kể từ mấy ngày trước, từ cái đêm Cố Lễ Châu và Chung Vị Thời cùng xem live stream.
Sau khi spam mấy cái Tàu Sân Bay, Cường Tử đã rỗng túi, còn “Chết Dở” thì tiếp tục tặng 6 vạn tiền quà, tất cả mọi người trong phòng live đều sợ ngây người.
Spam quà xong thì bảo muốn kết bạn Wechat với Đại Phi.
Phàm là những ai từng va chạm xã hội thì đều hiểu được hàm ý trong đó, đương nhiên là Đại Phi từ chối. Ban đầu cậu cũng không có ý định thêm bạn bè, chỉ nhắn riêng trên app hỏi tài khoản Alipay để trả lại tiền cho người kia.
“Chết Dở” không cho, cách mấy ngày lại login spam một khoản tiền lớn.
Đại Phi rất bất an, cuối cùng vẫn thêm bạn bè, muốn lén trả tiền lại, từ chối mối làm ăn “không sạch sẽ” này.
Mà việc thêm bạn bè này đã khiến nơi cậu làm việc bị bại lộ—— “Beauty salon làm tóc truyền kỳ phố Duyệt Sơn”.
“Chết Dở” không chịu nhận tiền, còn tán tỉnh Đại Phi bằng đủ kiểu.
[Chết Dở]: Em chưa thử bao giờ thì làm sao biết là không thích? Anh nhất định sẽ làm em thoải mái.
[Đại Phi]: Anh đừng nói nữa.
[Chết Dở]: Nhiều tiền như vậy vẫn không đủ mua vui một đêm? Chê ít? Nếu ít anh lại gửi tiếp cho em.
Người cũng như tên, đây là một tin nhắn rất chi là chết dở, Đại Phi nghe xong thì rất tức giận.
[Đại Phi]: Anh bị điên à! Tôi có làm mại dâm đâu! Tôi có thể trả lại anh không thiếu một xu, sau này đừng xem tôi live nữa.
[Chết Dở]: Anh không thiếu tiền, cho em thì chính là của em.
[Chết Dở]: Anh theo đuổi em từ từ là được chứ gì? Em đừng từ chối anh nhanh như vậy, em đâu biết gì về anh đúng không.
[Đại Phi]: Tôi không muốn biết.
[Chết Dở]: Em như vậy làm anh rất buồn.
[Đại Phi]: Anh như vậy cũng làm tôi thấy kinh tởm.
[Chết Dở]: Anh sẽ đi tìm em.
Chung Vị Thời đọc xong hình cap tin nhắn của Đại Phi, máu nóng dồn toàn thân, Cố Lễ Châu uống ké bát canh đậu xanh của cậu, cười cười đánh giá: “Đại Phi đúng là được con trai thích ghê nhỉ.”
Chung Vị Thời trợn tròn mắt, nghi ngờ nói: “Anh cũng thích nó chứ gì!”
“Tôi không thích kiểu đấy.” Cố Lễ Châu lại húp canh.
“Ô, dọa chết tôi.” Chung Vị Thời cúi đầu rồi lại ngẩng phắt lên, xù lông nói: “Trời ** anh cũng thích trai à!”
Không đếm được có bao nhiêu cái đầu trong quán ăn đang ngoảnh ra nhìn bọn họ.
Hậu quả của động kinh là bị Cố Lễ Châu ấn mặt xuống bát canh đậu xanh.
Tuy sau đó Cố Lễ Châu đã nói hắn thích người khác giới, nhưng Chung Vị Thời vẫn rất nghi ngờ mức độ tin cậy của câu trả lời ấy.
“Tôi nghe chú Tào nói anh mãi không có bạn gái, vì sao anh lại không có?”
“Không yêu thì không có, không gặp được người khiến mình rung động.”
“Không phải chứ….Theo lý thuyết thì giá trị nhan sắc của anh rất dễ có bạn gái luôn.”
“Tôi nào biết, chắc do mệnh thiếu duyên, làm gì có ai thuận buồm xuôi gió cả đời.” Cố Lễ Châu trộn hoành thánh trong bát, “Tôi vừa có tiền vừa đẹp trai, lại còn tốt tính, quá hoàn mỹ, có lẽ ông trời cảm thấy………”
Hắn chưa dứt lời, người đối diện đã “ọe” một tiếng.
Cố Lễ Châu nâng đũa gõ vào trán cậu.
Chung Vị Thời híp mắt liếc nhìn hắn, “Anh có bệnh khó nói đúng không.”
Cố Lễ Châu mất sạch kiên nhẫn, “Tôi thích trai đấy được chưa?”
Giọng điệu quá miễn cưỡng, trái lại Chung Vị Thời không quá tin.
Đề tài quay về lịch sử tin nhắn.
Bình thường Đại Phi hay õng ẹo, nhưng dù gì vẫn là con trai, sao có thể chịu được “Chết Dở” năm lần bảy lượt quấy rầy, lửa giận bùng lên đầu kéo người ta vào danh sách đen.
“Chết Dở” lên thẳng live stream đe dọa, nếu thật sự không chịu “giao lưu” với anh ta, anh ta sẽ tìm đến tận chỗ làm việc của Đại Phi.
Cường Tử bất bình thay Đại Phi, lên live stream chửi biến thái, đồng tính kinh tởm, hai người đó mắng qua chửi lại rầm trời.
Cường Tử cảm thấy, danh dự của đàn ông cũng quan trọng như mạng sống vậy.
Chửi trên mạng chưa đã, lại hẹn ra ngoài quyết đấu.
Nghe Chung Vị Thời tóm tắt đại khái, ông chú thoái ẩn giang hồ nhiều năm như Cố Lễ Châu thực sự thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này có gì đáng cãi nhau?
Trẻ con.
Mà điều khiến Chung Vị Thời chú ý chính là, Cường Tử chỉ có một con xe đạp điện đứng tên nó, lấy gì mà đua xe với người ta!?
Cường Tử gửi địa điểm tổ chức đua xe tới, là trung tâm thương mại Vạn Đạt nào đó trong nội thành.
Cố Lễ Châu bị Chung Vị Thời kéo đi giúp vui.
—
Trước cửa trung tâm thương mại.
Chung Vị Thời cúi đầu nhìn điện thoại, xem gần đó có nơi nào có thể tổ chức đua xe không.
Phụ cận trung tâm thương mại toàn đèn giao thông, cho dù chạy bằng xe điện cũng khá nguy hiểm, bị cảnh sát bắt được thì toi đời, cho nên cậu tính nhờ người có văn hóa kia giúp mình khuyên can, ngăn lại cuộc quyết đấu giữa đàn ông với nhau này.
“Đúng là một đám ngây thơ.” Cố Lễ Châu đánh giá, “Cứ để chọ họ đua, vừa dịp có thể làm quen với đội cảnh sát giao thông.”
Chung Vị Thời trợn trắng mắt, phát giọng nói trong nhóm: “Cường Tử, như này nhé, mày thương lượng với người ta thử xem, đừng đua xe, cũng đừng đánh nhau, xã hội văn minh, chúng ta cũng phải làm người văn minh.”
“Hay là thi đấu xem ai đọc thuộc lòng được tám vinh tám nhục? Anh mày cũng tham gia! Tin anh đi, thắng chắc!”
Cố Lễ Châu: “…………..”
Lúc này, A Vĩ đi ra đón từ lối vào Vạn Đạt.
“Vị Thời, mau mau mau, bọn nó đang khởi động rồi!”
“Bọn nó điên rồi à?” Chung Vị Thời nóng ruột chạy theo, chạy một lúc lại thấy không đúng lắm, bởi vì Vĩ ca đang dắt bọn họ chạy như điên vào trung tâm thương mại.
“Đi đâu vậy anh? Bảo đua xe cơ mà?”
“Đúng thế, đua xe motor trên sảnh game tầng ba.”
Cố Lễ Châu: “………”
Chung Vị Thời: “………”