Đọc truyện Wrong Impression – Chương 30: Vạn Lý Chu là ông bố vừa đẹp trai vừa nhiều tiền của cậu
Edit: Dờ
Cố Lễ Châu chọn món xong thì trả lại menu, “Tôi xong rồi.”
Chung Vị Thời đã tới quán ăn này rất nhiều lần, thuộc lòng menu rồi. Cậu đánh dấu như bay trên menu, toàn bộ quá trình không vượt quá nửa phút.
Cố Lễ Châu cảm thấy tính Chung Vị Thời giống y như cách cậu gọi món vậy, bùng cháy rừng rực.
Lòng xào ớt, gà xào chua ngọt, tôm hùm đất cay, sườn rán,….. tóm lại nhìn thôi cũng nóng cả người.
Trái lại, Chung Vị Thời cảm thấy những món Cố Lễ Châu chọn chẳng khác gì đồ chay trong chùa miếu.
Canh cải thìa nấu đậu phụ, súp lơ xào tỏi.
Chẳng lẽ đây là khẩu vị của các ông chú dưỡng sinh?
Thậm chí cậu nghi ngờ Cố Lễ Châu lo cậu không trả nổi tiền cơm nên mới gọi như vậy.
“Anh đang giảm cân à?” Chung Vị Thời hỏi.
“Dáng người của tôi cần giảm nữa không?”
Chung Vị Thời nhớ lại cơ bụng và đôi chân dài của hắn lúc cậu sang trả áo.
Đúng là không cần.
Lúc bà chủ quay lại lấy menu, Chung Vị Thời còn gọi thêm một chai rượu trắng, Cố Lễ Châu ngăn cậu lại.
“Cậu điên à!? Người đang bị thương mà uống rượu!?”
“Ồ,” Chung Vị Thời chữa cháy, “Vậy lấy cho tôi hai chai bia Globe Trekker!”
“……..” Cố Lễ Châu nhìn bà chủ, “Lấy hai lon nước dừa.”
“Hai chai bia và hai lon nước dừa?” Bà chủ hỏi.
Cố Lễ Châu: “Không, chỉ nước dừa thôi.”
Chung Vị Thời chống cằm, “Bia cũng tính là rượu hả? Độ đâu có cao.”
“Muốn nhiều độ chứ gì.” Cố Lễ Châu chỉ vào cái siêu nước trên quầy tính tiền, “Nước sôi, 100 độ đấy, tự đun đi.”
Chung Vị Thời: “…….”
Bà chủ bật cười, “Anh trai lo cho cậu thôi mà.”
“Không phải anh trai đâu.”
“Tôi là bố nó.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, bà chủ im lặng một lúc lâu.
“Thế cậu có con sớm nhỉ.”
Chung Vị Thời: “……..”
Cố Lễ Châu đập bàn cười ngã ngửa.
Nhiều người gọi món, mãi lâu sau đồ ăn mới dần được bưng lên.
Một người ăn chậm rãi ung dung, một người ăn nhanh như bão quét.
Bình thường Chung Vị Thời quen hổ đói vồ mồi với bọn Cường Tử, không thấy nết ăn của mình không tốt, nhưng ngồi với Cố Lễ Châu thì sự chênh lệch đã lộ ra quá rõ ràng.
Cậu thồn xong một bát cơm, người đối diện mới lột hai con tôm hùm đất.
Sau khi xử lý xong bát thứ hai, cậu đưa món lòng xào thích nhất sang cho hắn: “Ăn đi ăn đi, ăn nhiều vào, anh nhịn đói từ sáng tới giờ mà?”
Cố Lễ Châu chỉ vào món lòng, “Cậu có biết trước khi vào nồi, thứ này đã chứa những gì không?”
“Chứa phân, thì sao.”
Cố Lễ Châu im lặng, cúi đầu bới một miếng cơm.
“Đã rửa sạch rồi còn gì.” Chung Vị Thời ăn liên tục mấy miếng, “Ngon thực sự, anh nếm thử xem, đi mà.”
Cố Lễ Châu lắc đầu nguầy nguậy.
“Lòng lợn là món nổi tiếng của quán này đó! Tin tôi đi!” Chung Vị Thời gắp cho hắn một miếng.
“Tôi không ăn, vẫn còn ngửi thấy mùi shit đấy.” Cố Lễ Châu lại gắp trả lại bát Chung Vị Thời.
“Có mùi đấy mới ngon!” Chung Vị Thời dứt khoát chan nước lòng vào cơm, trộn lên ăn.
Cố Lễ Châu đỡ trán, không muốn nhìn nữa.
“Lập dị.” Chung Vị Thời trợn mắt.
Bữa cơm này ăn rất lâu, cơ bản toàn là Chung Vị Thời nói một mình, hàn huyên về vai diễn thái giám tổng quản xấu xa thế nào, lại đâm sang chuyện gã chồng của phú bà kia.
“Bà kia cũng tội, con lớn 7 tuổi rồi. Chồng phung phí tiền của bà ấy ra ngoài ngoại tình. Nếu là tôi thì xé nát mặt từ lâu rồi, anh nói xem, con cái lớn lên mà biết bố mình là người như vậy thì sẽ thất vọng đến nhường nào.”
Cố Lễ Châu cảm thấy chuyện luân lý gia đình rất khó nói, thỉnh thoảng nghe người khác nhắc tới là thấy đau đầu, “Nói chung là sau này cậu bớt gây chuyện với đám ấy đi, lần sau mà còn nháo loạn, gọi tôi cũng vô dụng.”
Đương nhiên Chung Vị Thời hiểu ý hắn muốn nói gì, cười hì hì: “Không đâu.”
Bữa tối chấm dứt là khi trời đã tối mịt.
Vốn dĩ Cố Lễ Châu định dạo quanh xem có tiệm bánh ngọt nào để mua cho Chung Vị Thời không, nhưng cậu đã ăn no căng không cúi được người xuống nữa.
“Không ăn đâu, ăn nữa là nôn hết ra đấy.” Chung Vị Thời vuốt bụng, tư thế đi đường như bà bầu.
Cố Lễ Châu đi bên cạnh cười ngặt nghẽo, “Ai bảo cậu ăn nhiều.”
“Thế lúc tôi gọi món sao anh không ngăn lại, đồ bưng lên rồi còn kén cá chọn canh cái này không ăn cái kia cũng không ăn, tôi biết làm sao đây? Không thể lãng phí được.” Chung Vị Thời nấc cụt, “Lần đầu tiên tôi gặp một người ăn ít như anh, anh bảo là nhịn đói từ sáng tới giờ mà? Anh ăn cái gì đấy, cơm mèo?”
Cố Lễ Châu vẫn cười: “Nói chung là tôi ăn hết đồ tôi gọi rồi, buổi tối ăn nhiều không tốt.”
“Đó là bởi người cao tuổi các anh cần dưỡng sinh, thanh niên bọn tôi cần nạp nhiều năng lượng.” Chung Vị Thời vén áo, vỗ cái bụng đã trở lại với tám múi, “Nhìn xem, đỉnh không?”
Cố Lễ Châu cười muốn úp sấp mặt, “Ai muốn nhìn chứ.”
“Anh nhìn rồi đấy còn gì.” Chung Vị Thời chỉ chỉ vào bụng, “Ngầu không? Có thể tự do hoán đổi giữa mặt phẳng và lập thể.”
“Thần kinh.” Cố Lễ Châu cảm giác mình sắp cười sái quai hàm, Chung Vị Thời đúng là một thằng nhóc dở hơi.
“Dở hơi” cảm thấy tối nay đúng là ăn hơi no, cậu đề nghị đi bộ về chung cư để tiêu cơm, Cố Lễ Châu không từ chối.
Bóng đêm mịt mù, không khí tràn ngập cảm giác oi nóng. Sắp đến rằm Trung thu, trăng trên trời ngày càng tròn hơn.
Hai chiếc bóng đổ xuống dưới ánh đèn đường, chợt dài chợt ngắn.
Có lẽ là bữa tối ăn quá thỏa mãn, Chung Vị Thời chủ động tán gẫu rất nhiều về chuyện trước đây, từ lúc ra khỏi viện phúc lợi đến lúc về nhà bà nội.
“Lúc ấy tôi với em gái làm xong bài tập thì sẽ theo bà nội đi nhặt rác, kiếm ve chai. Nếu là mùa hè thì sẽ nhặt được nhiều hơn.”
Cố Lễ Châu im lặng nghe, trước mắt hiện ra bóng dáng của ba người.
“Anh cảm thấy tôi của lúc đó khổ lắm đúng không?” Chung Vị Thời quay lại nhìn hắn.
“Ừ.” Cố Lễ Châu nghĩ, hoàn cảnh đó không thể miêu tả bằng chữ “khổ” nữa mà có lẽ phải là đày đọa.
Chung Vị Thời cười: “Thực ra nghe thì khổ vậy thôi, nhưng lúc đó bọn tôi chẳng quan tâm thể diện gì đâu, cũng không thấy mình nghèo, nhặt được chai lọ rỗng thì vui lắm, nhặt được một trăm chai thì bà nội sẽ mua kem cho ăn!”
Tầm mắt Cố Lễ Châu dán chặt vào cậu thanh niên, hắn phát hiện ra cậu luôn mỉm cười, điều ấy chứng tỏ, với Chung Vị Thời, đó là những ký ức đẹp.
Ánh mắt của cậu giống như một viên đá mắt mèo vừa được cơn mưa gột rửa, sạch sẽ trong suốt, lại còn tỏa sáng.
“Anh ăn kem bẻ đôi bao giờ chưa, cái loại mà “rắc” một cái bẻ làm hai ấy.” Chung Vị Thời hỏi.
“Ăn rồi, tôi có già lắm đâu.”
“Anh làm bố tôi được mà còn không già?”
“Bây giờ lại nhận bố rồi đấy?”
“…….”
Hai người sóng vai đi dưới ánh đèn đường, đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, trong tủ lạnh phủ kín những que kem đủ chủng loại.
Chung Vị Thời khựng lại, bà chủ lập tức gọi to: “Em trai à, bên này đều là mấy hãng kem nổi tiếng đấy, ngon lắm, muốn thử một chút không.”
Chung Vị Thời kéo cửa tủ lạnh, “Chọn một cái đi, tôi mời anh.”
“Cậu vừa nói là ăn no rồi mà? Còn nhét được nữa sao?” Cố Lễ Châu quay lại nhìn cậu.
“Mấy thứ này chỉ là nước thôi mà.” Chung Vị Thời chọn lấy một que kem bẻ đôi, mang theo cả ký ức tuổi thơ.
Cố Lễ Châu đóng tủ lạnh lại.
“Anh không ăn à?” Chung Vị Thời xé túi, cầm lấy đầu của que kem.
Cố Lễ Châu cầm lấy đầu còn lại.
“Rắc” một tiếng.
“Còn ngơ ra đấy? Trả tiền đi.” Cố Lễ Châu cắn que kem.
Chung Vị Thời cười, lấy một đồng xu từ trong túi ra.
Tối đến, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, gió thổi vào cánh tay mang theo cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng.
Gió đêm thổi những chiếc lá rụng kêu xào xạc, cuốn đi muộn phiền của cả ngày dài.
Hai người nhâm nhi hương vị tuổi thơ, nhìn nhau cười.
Đây là lần đầu tiên Cố Lễ Châu nhìn kỹ khuôn mặt của Chung Vị Thời, mắt hoa đào quyến rũ, mũi rất cao, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi nhỏ, đôi môi ngậm que kem ướt nước phiếm hồng.
Hình dáng khuôn mặt của cậu rất sâu, đôi lông mày nhếch nhẹ làm nhạt đi cái trẻ con trong mắt Chung Vị Thời, hơn nữa trên mặt còn có vết thương, lúc không nói không cười khá là lưu manh, nhưng một khi cười lên thì đôi mắt sẽ biến thành hai vầng trăng khuyết cong cong.
Một nụ cười rất có sức hút.
Chung Vị Thời đang nhìn về phía trước, cho nên ánh nhìn của Cố Lễ Châu lớn mật hơn.
Hắn phát hiện ra vành tai thằng nhóc đỏ ửng, yết hầu chuyển động.
Đường từ quán cơm về đến nhà khá xa, Cố Lễ Châu còn nhớ ban ngày hắn ngồi taxi, cứ một lúc lại gặp đèn giao thông, chờ mất hết kiên nhẫn, nhưng lúc này chỉ mới trò chuyện một lát mà đã nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn trên nóc chung cư.
“Về tới nơi rồi.” Chung Vị Thời cười hì hì, đổi túi nilông sang tay khác.
“Ừ.” Cố Lễ Châu cũng cười, “Về cũng về rồi, cùng lên tầng đi.”
Chung Vị Thời gật đầu, cảm thấy không khí tràn ngập một cảm giác rất khó tả.
Quen biết bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên hai người cùng tản bộ về nhà.
Thực ra cũng không lâu lắm, mới mấy tháng, nhưng lại giống như đã quen biết rất nhiều năm.
Ai cũng thăm dò tính cách và con người thật của đối phương.
Bất giác, cảm giác trướng bụng lúc mới ăn xong đã biến mất hoàn toàn.
Chung Vị Thời ngửa đầu lên trời ngáp một cái.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Giống như mùa xuân về, đang đi trên đường bỗng ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, giống như đi dạo trong công viên, chợt thấy một chú mèo nhảy ra cọ vào ống quần, hoặc giống như 5 giờ sáng sớm, không khí mát mẻ trong lành, nhìn ra phía chân trời thấy một mảng màu cam đỏ….
Nói chung là tâm trạng rất tốt.
Chung Vị Thời nhìn đống quảng cáo trên hành lang, cười nói: “Này, anh nhớ lần đầu chúng ta đụng mặt ở chỗ này không?”
Cố Lễ Châu khựng lại, bắt chước giọng điệu lúc đó: “Cậu dán mấy thứ này sao?”
Chung Vị Thời ngửa đầu cười lớn, “Lúc đó anh nghĩ tôi không phải hạng người tốt lành gì cho cam, phải không?”
Cố Lễ Châu: “Tốt lành hay không thì khó nói, chỉ cảm thấy thằng này chắc chắn bị tâm thần.”
“Cút.” Chung Vị Thời chửi, “Lúc ấy tôi cứ nghĩ anh là trai bao bị phú bà bao dưỡng.”
Cố Lễ Châu cười không nói gì.
Chung Vị Thời giật mình, tưởng là chọc vào nỗi đau của hắn, nghi ngờ nói: “Thế là thật à? Đều là huynh đệ với nhau, anh nói ra tôi cũng không kỳ thị đâu, biết cải tà quy chính là được rồi.”
“……..” Cố Lễ Châu suy nghĩ một lát, “Chỉ có tôi bao dưỡng người khác, không ai nuôi tôi được đâu.”
Đáp lại hắn là một cái nguýt dài đầy khinh thường, “Èo~~~~”
“Èo cái gì mà èo, không tin?” Cố Lễ Châu chầm chậm đi lên cầu thang.
“Thế anh bao dưỡng ai chưa?” Chung Vị Thời hỏi thẳng vào vấn đề.
“Sao? Muốn thử?” Cố Lễ Châu nhướn mày.
Chung Vị Thời sợ thòng tim, “Tôi không phải loại người tùy tiện như vậy.”
“Nếu cho cậu 10 vạn tệ, bảo cậu ngủ với tôi một lần, cậu có đồng ý không?”
“Chỉ ngủ thôi à?”
“Cậu thấy có khả năng đó không?”
Não Chung Vị Thời lập tức hiện ra một hình ảnh nào đó rất khó miêu tả, hai má đỏ lựng, “Bỗng dưng tôi phát hiện ra đầu óc anh rất bậy bạ.”
“Cậu không từ chối.” Cố Lễ Châu cười nói.
“I don”t give a sleep.” Chung Vị Thời gân cổ lên.
“Cái gì vậy?” Cố Lễ Châu méo miệng.
Chung Vị Thời nghiêm túc nói: “Tôi không cho người khác ngủ tôi.”
Cố Lễ Châu lại cười đứt phanh, “Nhóc con,” Hắn đẩy cửa ra rồi đi vào, “Ngủ ngon.”
“Ờ,” Chung Vị Thời khoát tay, “Ngủ ngon.”
Cửa phòng 303 đóng lại, Chung Vị Thời đứng thật lâu trước cửa nhà mình.
Tuy chỉ là một câu bông đùa, nhưng vừa rồi cậu đã thực sự suy xét về vấn đề 10 vạn tệ một đêm.
Có lẽ vì người hỏi câu đó là Cố Lễ Châu, cho nên cậu tự động tưởng tượng ra khuôn mặt của hắn.
Đáp án trong đầu khiến cậu cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
Chung Vị Thời nghĩ, có lẽ Cố Lễ Châu không tin vào câu “Tôi không cho người khác ngủ tôi” của cậu, ngay cả chính cậu cũng không tin.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy thôi, giới hạn vẫn là giới hạn.
Vậy giới hạn rốt cuộc còn quá đà đến mức nào?
A a a a———
Tóm lại là không được!
Lúc cậu vào nhà chuẩn bị đi tắm, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Chung Vị Thời buông quần áo xuống, vừa đi ra vừa hỏi: “Ai đấy?”
Không ai đáp lại.
Khoảnh khắc cậu mở cửa ra, một bóng người nhảy ra “Hù” một tiếng, Chung Vị Thời sợ tới mức lắp bắp lùi về phía sau.
“Đệch!” Chung Vị Thời hồi thần, lên gối vào đùi hắn, “Cmn anh dọa tôi tè ra quần rồi!”
Cố Lễ Châu xoa đùi, vô thức nhìn lướt qua quần đùi của Chung Vị Thời, “Tè thật rồi?”
“Cút!” Chung Vị Thời xốc quần lên, “Tìm tôi làm gì?”
“Cậu bảo muốn quà sinh nhật còn gì.” Cố Lễ Châu đưa quyển sách mới mua kia ra, vỗ vai Chung Vị Thời, “Bạch nguyệt quang của cậu tự tay ký tên, số lượng có hạn toàn vũ trụ, giữ gìn cẩn thận vào.”
Chung Vị Thời mừng rỡ nhận lấy, mở bìa sách ra, nhìn thấy một hàng chữ nhũ vàng tiêu sái phóng khoáng như ngựa đứt cương “To: Nhóc súc vật, rất vui vì cậu đã thích tôi. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Tiền đồ rộng mở, không quên ước vọng!”
Ký tên: Ông bố vừa đẹp trai vừa nhiều tiền của cậu.
———Vạn Lý Chu.
Cố Lễ Châu rũ mắt nhìn cậu, hai tay chắp phía sau người, ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị đón nhận cái dập đầu bái lạy đầy mừng rỡ của fan não tàn.
Tim hắn đập rất nhanh, cảm giác phấn khích như sắp phá tan bức tường thứ 4.
Giây tiếp theo.
Hắn nghe thấy thằng nhóc rống lên: “Cố Lễ Châu! Anh anh anh anh, sao lại lại giả mạo chữ ký của anh ấy! Trời ạ!———”
Đây là phản ứng thứ 101 trong số 100 phản ứng mà Cố Lễ Châu đã tưởng tượng.
Hắn trợn tròn mắt, lồng ngực nghẹn lại, cảm giác hít thở không thông nhấn chìm hắn.
Lúc này đáng lẽ ra phải run rẩy nắm lấy tay hắn, xác định thân phận, sau đó xin phép được ôm một cái để lây dính may mắn chứ?
Không logic!
Nhất định là đã đi nhầm nước nào đó.
Hắn nắm lấy đầu Chung Vị Thời, ngón tay vội vã đến mức run rẩy, “Cậu nhìn kỹ lại xem, nhìn kỹ đi, chữ ký của Vạn Lý Chu! Cậu biết font viết tay của anh ta mà? Cậu nhìn lực nhấn bút này xem, hửm? Có thấy quen thuộc không……….”
Chung Vị Thời lười nhìn, năm đó cậu còn giả mạo chữ ký của Cổ Thiên Lạc bán lấy tiền kìa, chút mánh khóe ấy cũng dám khoe, vũ nhục chỉ số IQ của cậu hả?
Chung Vị Thời cười ha ha, hất tay hắn xuống, “Xem cái đít ấy mà xem, đầu anh có hố à? Anh thấy tác giả nào chửi fan là súc vật chưa? Loại chữ ký này, cho tôi mười phút, tôi viết được cả tá.”
Vẻ mặt của Cố Lễ Châu như bị mắc nghẹn bánh trôi.
Không còn gì để nói.
Hắn định đăng nhập Weibo chứng minh thân phận, hệ thống báo sai mật khẩu.
Fan não tàn cười nhạo: “Ha ha.”
Từ trước tới nay Cố Lễ Châu đặt mật khẩu rất bừa bãi, tất cả mật khẩu đều được ghi lại trong một chiếc laptop ở thành phố B không có đem theo, hơn nữa bởi vì thay điện thoại rồi nên không thể đặt lại mật khẩu.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cứu vãn tình thế: “Cậu đợi đã, để tôi nhớ lại xem, nhớ lại…….”
“Dẹp đi ông ê, nếu anh là Vạn Lý Chu thì tôi là con nhà đại gia này.” Chung Vị Thời thấy người này bệnh rất nặng, vỗ vai hắn an ủi: “Về nhà tắm rửa đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Tác giả trứ danh Vạn Lý Chu lộ thân phận thất bại, giận tím người, hít thở không thông, hai má đỏ ửng, thậm chí có cảm giác cần gọi ngay một chiếc xe cứu thương.
Chung Vị Thời thoáng nhìn túi quà màu đen trong tay hắn.
“Đây là gì vậy?”
Tình tiết đã vượt ra ngoài dự đoán của Cố Lễ Châu.
Hắn đẩy túi đồ vào ngực Chung Vị Thời, giọng điệu bực bội: “Biết rồi còn hỏi.”
Chung Vị Thời cười hê hê, lấy đồ trong túi ra.
Một hộp quà hình chữ nhật rất đẹp, giấy gói màu khói bạc, bên góc trái thắt một chiếc nơ lụa màu lam.
Mở hộp ra, Chung Vị Thời kinh ngạc “oa” một tiếng, điều này thì nằm trong dự kiến của Cố Lễ Châu.
Hắn vẫn chắp tay sau lưng, thờ ơ hỏi: “Thích không?”
“Thích!” Chung Vị Thời sờ mặt đồng hồ bóng loáng, “Siêu thích!”
Cố Lễ Châu mỉm cười, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút, “Đeo thử xem sao đi.”
Chung Vị Thời cẩn thận lấy đồng hồ từ trong hộp ra, “Lần đầu tiên trong đời tôi đeo đồng hồ!”
“Phải không?” Cố Lễ Châu nhướn mi hỏi.
Chung Vị Thời vòng qua cổ tay, trưng bày 360 độ, “Sao? Giống tinh anh giới thượng lưu không?”
Cố Lễ Châu bật cười, “Giống thằng thần kinh, cậu có thể lên kênh TV làm người mẫu quảng cáo.”
Chung Vị Thời lập tức bắt chước giọng quảng cáo: “Mặt đồng hồ được khảm kim cương cao cấp, trải qua sự thử thách của thời gian! Hôm nay chúng ta không cần phải tốn 3900, không cần tốn 2999, cũng không tốn 1999, chỉ cần tốn 999!”
Cố Lễ Châu ngã vào sofa cười run rẩy.
Hai người chụm đầu đọc hướng dẫn, chỉnh đúng giờ cho đồng hồ.
Chung Vị Thời thích không rời tay, lật đi lật lại nhìn ngắm, lòng thầm thấy mỹ mãn.
Đôi khi đến đoàn phim không được mang điện thoại, có đồng hồ thì quá tiện rồi.
“Bây giờ tôi cũng trở thành người có đồng hồ rồi.” Cậu nâng tay lên, “Trông rất phong cách đúng không?”
Người tặng quà luôn hy vọng người nhận sẽ thích món quà mình chọn, thấy cậu mừng rỡ nhảy nhót tung tăng, nội tâm của Cố Lễ Châu cũng giống như Chung Vị Thời vậy, mềm như bông.
Hắn đã ném chuyện lộ thân phận thất bại lên chín tầng mây.
Hai người cùng ngồi xem TV một lúc, Chung Vị Thời bỗng nhiên huých vào tay hắn, “Anh mau hỏi tôi mấy giờ rồi đi.”
“Điên à!” Cố Lễ Châu cười xong thì hùa theo hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Chung Vị Thời nâng tay, đầu ngón tay nắm mặt đồng hồ, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “22 giờ 39 phút.”
Một lát sau.
“Anh lại hỏi mấy giờ rồi đi.”
“…………”