Wrong Impression

Chương 23: Eww-- Anh thật là biến thái


Đọc truyện Wrong Impression – Chương 23: Eww– Anh thật là biến thái

Edit: Dờ

10h30 tối, bên ngoài chung cư tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón. Trong phòng khách, ánh đèn chợt sáng chợt tối, bầu không khí tràn ngập sự kinh dị.

Dù gì Cố Lễ Châu cũng là vương giả một ngày cập nhật mười nghìn chữ từng xưng bá trên bảng xếp hạng, đối với hắn mà nói, đêm hôm khuya khoắt bịa chuyện ma chẳng khác gì ăn kẹo, hơn nữa kết hợp với bối cảnh khu chung cư cũ nát, Chung Vị Thời nghe mà sững người, gần như tin sái cổ.

“Cô gái ấy mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, tóc tai bù xù, sau khi thắt cổ vài ngày mới được người ta phát hiện. Lúc kiểm tra cái xác thì phát hiện một bên giày cao gót của cô đã mất…”

Chung Vị Thời ôm gối, co ro thành một cục, “Chiếc giày ấy mất đi đâu?”

“Không biết, sau đó người đến ở căn nhà này luôn thấy bả vai đau mỏi nặng nề, thân thể không khỏe, đi bệnh viện kiểm tra không thấy vấn đề gì, hàng xóm khuyên cô ấy thử tìm đạo sĩ tới xem. Lúc vị đạo sĩ kia xuất hiện, lấy ra một chiếc gương bát quái…..”

Chung Vị Thời dẩu môi, nghe rất nhập tâm.

Cố Lễ Châu nắm giữ tiết tấu câu chuyện, đến đoạn cao trào, giọng hắn hơi cao lên, “Chiếc gương bát quái kia thế mà chiếu ra một cái bóng đen! Nó ở ngay vị trí cậu đang ngồi!”

“***ttt!” Chung Vị Thời cảm thấy vai mình như bị ai vỗ một cái, lập tức nhảy chồm chồm lên, “Anh anh anh anh đừng kể nữa…. Đêm hôm khuya khoắt.”

Cố Lễ Châu rút tay về, nở một nụ cười “gian kế thành công”: “Cậu ngủ nổi không?”

“Sao mà không ngủ nổi chứ?”

Tin thì tin, Chung Vị Thời vẫn rất lý trí, loại yêu ma quỷ quái này chỉ có trên TV.

Cậu lấy điện thoại ra mở một bài hát, mang theo vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, “Cũng đâu phải là tôi giết cô ấy, muốn giết thì phải tìm tên bạn trai cũ đã đâm ngàn nhát dao ấy chứ.”

“Cậu tắm đi, tôi ngồi thêm chút nữa.” Cố Lễ Châu ngồi khoanh chân trên sofa, chuẩn bị biểu diễn tiết mục ngủ gật ngay tại hiện trường, dù gì mùa này trời nóng, ngủ tạm một đêm ở sofa cũng không sao cả.

“Chậc chậc, cậu xem nơi này âm khí quá nặng, mà tôi thì tràn ngập dương khí cho nên có thể trung hòa, miễn cho cậu bị ma nhập.”

Chung Vị Thời cảm thấy hắn xàm xí quá mức, nghi ngờ nói: “Anh sợ quá không dám về chứ gì?”

“Hơ!” Cố Lễ Châu cười khẩy, “Sao có thể chứ, cậu cứ tắm đi, tắm xong tôi về.”

“Làm hộ pháp cho tôi hả? Tự dưng tốt bụng thế?” Chung Vị Thời cười.

Cố Lễ Châu: “Lúc nào mà tôi chẳng tốt với cậu?”

Đúng lúc này, điện thoại của Chung Vị Thời vang lên.

[Tào Trí Hằng]: Cậu nhóc, đêm nay bạn gái anh ở lại bên này, không còn phòng dư, giờ này cũng khó gọi taxi, phiền cậu cho lão Cố ở nhờ một đêm được không.

Chung Vị Thời ngộ ra, trả lời một câu “vâng”.

[Tào Trí Hằng]: Phiền cậu quá.


[Tào Trí Hằng]: Nó không có tật xấu gì, chỉ là hay cáu gắt lúc ngủ dậy. Sáng ra cậu cứ mặc kệ nó, rảnh tôi mời cậu bữa cơm!

Chung Vị Thời trả lời tin nhắn xong thì quay ra nhìn cái người đang ngồi nghiêm trang trên sofa kia, không nhịn được cười thành tiếng.

Đm nó chứ trung hòa âm dương.

Sao trước đây cậu không biết tên này lại thích bịa chuyện liên thiên thế nhỉ?

“Cậu cười cái gì?” Cố Lễ Châu nhíu mày, “Còn không mau đi tắm đi?”

Giọng điệu cáu bẳn như thể hắn mới là chủ nhân căn nhà này.

“Ờ.” Chung Vị Thời không nói gì nữa, ôm quần áo vào phòng tắm.

Cố Lễ Châu nhìn xung quanh, đánh giá căn nhà cũ của mình.

Chủ nhà này mua lại với mục đích cho thuê, chỉ sơn lại tường rất đơn giản, sắm thêm một ít đồ gia dụng, về cơ bản là không thay đổi gì nhiều, chỉ có vị trí nội thất hơi khác.

Bàn ghế đều là đồ trước đây nhà hắn dùng, cả sofa cũng vậy.

Nội thất gỗ đặc rất bền, vài chục năm rồi mà cũng chỉ bị mòn đôi chút, chỗ tay vịn vẫn còn vết tàn thuốc cháy của ông nội.

Thời gian như đảo ngược về mùa hè của hơn hai mươi năm về trước.

“Ôi chao ông già này, ông nhặt con mèo nhỏ này ở đâu thế?”

“Nhặt ở xưởng về đấy, con mèo cái nhà lão Lý đẻ một ổ mèo con, màu lông đẹp lắm. Chu Chu, mau ra đây xem ông nội mang đồ gì về cho con này!”

“Mèo con!”

“Thích không?”

“Thích ạ!”

Mèo con hít ngửi tới lui trên nền nhà, đi mấy bước trên đất bằng mà vẫn ngã.

“Sao tự dưng lại nuôi mèo?”

“Chu Chu ở nhà cuối tuần buồn chán, nuôi con mèo cho nó bầu bạn cũng được mà.”

………..

“Tiểu Chu, ăn nhiều một chút cho lớn, con nhìn thằng nhóc nhà họ Tào bên cạnh đấy, không thích ăn cơm, chỉ uống nước ngọt cho nên mới gầy như cái gậy trúc, con ăn nhiều rau vào.”

“Con không thích cao, con muốn ăn thịt kho.”


“Ăn rau rồi ăn thịt sau.”

“Ông nội cũng không ăn rau mà! Ông ăn hai miếng thịt rồi!”

“Ha ha ha…. Thằng nhãi con.”

Một thằng nhóc con cao hơn một mét ôm lấy chú mèo con rồi cuộn mình nằm trên sofa, bà nội cầm phe phẩy chiếc quạt hương bồ ru nó ngủ suốt buổi chiều.

Dáng vẻ tươi cười của hai ông bà dường như vẫn hiển hiện trước mắt hắn, Cố Lễ Châu mỉm cười, lại thấy sống mũi hơi cay.

Cười là bởi bọn họ đã bao bọc hắn bằng tình yêu thương, còn buồn vì họ ra đi không được an tường.

Ông nội bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bà nội đau buồn thành bệnh, cũng theo ông mà đi.

Ngày ông đi, hắn còn đang học ở trường, không được gặp mặt họ lần cuối là điều Cố Lễ Châu tiếc nuối cả đời.

Chung Vị Thời lén hé cửa ra nhìn, thấy Cố Lễ Châu vươn vai rồi ngả xuống sofa.

Động tác trơ tráo này sao mà trôi chảy thế!

Tới khi cậu tắm xong đi ra ngoài, Cố Lễ Châu vẫn nằm trên sofa với tư thế ấy, ôm một chiếc gối vào trong ngực.

Lão già 32 tuổi kết hợp với chiếc gối in hình con chó chibi, cảnh tượng vừa sai trái vừa đáng yêu.

Điều hòa phòng khách đã hỏng, chiếc quạt điện quay đi quay lại, thổi chiếc áo phông của hắn hơi phồng lên, để lộ một mảng lưng, tư thế nằm nghiêng khiến xương quai xanh hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cố Lễ Châu xịt keo tóc, lúc nằm xuống vẫn duy trì được tạo hình đẹp trai.

Trong mắt Chung Vị Thời, tên này đỏm dáng chết đi được.

Thực ra cậu không muốn đánh thức Cố Lễ Châu, nhưng thấy đôi chân dài của hắn không có chỗ để, tủi tủi co ro trông hơi tội nghiệp.

Sofa không chứa nổi tên này, nếu ngủ với tư thế này thì sáng mai sẽ bị vẹo cột sống chuột rút chân.

Cho ở nhờ một đêm cũng không sao, huống hồ hắn còn trả tiền nhà giúp cậu, cho hắn vào ở luôn cũng được. Chẳng biết vì sao Cố Lễ Châu lại phải bịa một cái cớ sứt sẹo như vậy.

Chung Vị Thời đi qua chọt cánh tay hắn, lòng thầm nhủ có lẽ tên này sẽ giả chết cho xem.

Quả nhiên, phản ứng của Cố Lễ Châu không phụ lòng mong đợi của cậu, hắn thậm chí còn giả vờ giả vịt ngáy khò khè.

Âm thanh tự nhiên không giả tạo, hơn nữa còn có nhịp điệu.


“Này, anh đại gia.” Chung Vị Thời cong ngón tay búng lên trán Cố Lễ Châu, “Dậy đê, trăng chiếu đến mông rồi.”

Cố Lễ Châu khẽ nhíu mày, lập tức trở mình đưa lưng về phía cậu, trán vùi vào sofa, ậm ừ một tiếng.

Đại ý là tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi.

Loại hành vi mặt dày cỡ này, Chung Vị Thời tự nhận không sánh nổi.

Cậu đẩy vai Cố Lễ Châu, khẽ nói: “Anh không tắm à? Đại gia các anh sống xuề xòa thế?”

Cố Lễ Châu khẽ động đậy lông mi rồi không nhúc nhích nữa.

Chung Vị Thời xoay người thổi hơi vào tai hắn, “Này, có nghe thấy không? Anh đang nằm ở chỗ ma nữ treo cổ đấy, anh không thấy vai nặng xuống à?”

Ghé sát vào có thể ngửi được mùi thuốc lá như có như không trên người hắn.

Cơn thèm thuốc lá của Chung Vị Thời bị khơi lên.

“Lúc ở trong phòng tắm tôi nghe thấy mấy âm thanh kỳ lạ, hơi đáng sợ……” Chung Vị Thời chống hai tay lên đầu gối, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Hay là hoàng thượng dời xa giá đến phòng tôi nhé?”

Cố Lễ Châu thầm reo “yesss” trong lòng, nhưng sợ tỉnh lại ngay thì hơi giả, đành rì rầm một chút rồi mới mở mắt tỏ vẻ “ủa sao cậu lại ở đây”: “Cậu tắm xong rồi à?”

“Ờ.” Chung Vị Thời gật đầu, “Tắm xong rồi, anh về được chưa?”

WTF!?

Vừa rồi cậu đâu có nói thế!

Cố Lễ Châu thầm rít gào.

“Hửm?” Chung Vị Thời nhướn mày, đắc ý nhìn hắn.

Cố Lễ Châu hắng giọng, móc móc lỗ tai, “Vừa rồi tôi nghe thấy cái gì mà… dời xa giá? Tôi nghe không rõ, tôi ngủ quên mất.”

Chung Vị Thời bật cười, lười bóc trần, “Tắm đi, rồi vào phòng tôi mà tiếp tục trung hòa âm dương, phòng tôi nhiều âm khí, lúc nào cũng nghe thấy tiếng ngọc trai rớt xuống đất.”

“Ồ! Phải không?” Cố Lễ Châu ngồi dậy, “Không ngờ cậu nhát gan đến thế, nếu đã vậy thì tôi đành phải cố gắng phân tích giúp cậu thôi.”

Chung Vị Thời: “………”

Cố Lễ Châu nói là đi về lấy quần áo, Chung Vị Thời đợi mười phút cũng không thấy hắn, lòng tò mò nổi lên, thò đầu ra ngoài ngó thử thì thấy con hàng kia đang ngồi trước cửa phòng 303 với tư thế quái quỷ.

Không mang chìa khóa?

“Anh làm gì……..” Chữ “đấy” còn chưa kịp thốt ra thì Chung Vị Thời đã bị người ta kéo vào ngực xoay nửa vòng, một tay ngăn trước ngực cậu, một tay bưng kín miệng cậu.

Cậu đưa tay đẩy ra, không đẩy được.

“Suỵt!——” Giọng nói và hơi thở của Cố Lễ Châu đồng thời ập vào tai cậu.

Chung Vị Thời cảm thấy hơi thở ấy thật nóng, đầu ngón tay cũng nóng, người hắn cũng rất nóng, làn da chạm vào nhau sinh ra cảm giác khô nóng dính nhớp rất dữ dội.

“Ưm ưm ưm! (Bỏ tôi ra)”


“Cậu đừng lên tiếng.”

Chung Vị Thời gật đầu, nhìn theo hướng mắt hắn, vừa đúng thấy được sofa phòng khách.

Màn hình TV trong phòng khách lúc sáng lúc tối, bao trùm lấy hình bóng lờ mờ của hai người, đôi tình nhân lâu ngày không gặp kia giờ đây đang ôm lấy nhau, thực hiện một loại vận động nhẹ nhàng kiểu Pháp mà nhi đồng không nên thấy.

Chung Vị Thời “eww” một tiếng, ghét bỏ nói: “Anh thật là biến thái, nhìn lén người ta hôn nhau.”

Cố Lễ Châu hạ thấp giọng, “Cậu nghĩ tôi thích nhìn lắm đấy, tôi ngại đi vào quấy rầy bọn họ.”

Chung Vị Thời còn lâu mới tin, “Thế anh còn đứng xem làm gì.”

“Tôi đang đợi một cơ hội mở cửa mà không bị khó xử.” Cố Lễ Châu nghiêm túc giải thích, “Tôi cứ nghĩ hai người đó sẽ kết thúc nhanh thôi, nào ngờ lại lâu đến thế.”

Hai cái đầu ghé vào hai bên cửa sổ, như là hai con mèo chuẩn bị trộm cá, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.

Chung Vị Thời ngồi xổm tê cả chân, nhỏ giọng than vãn: “Tôi không hiểu, vì sao mấy cặp yêu nhau cứ thích ăn nước bọt của nhau thế? Hôn cả buổi mà miệng không bùng cháy luôn à.”

“……….” Cố Lễ Châu không biết nên nói gì cho phải, một chuyện lãng mạn biết bao mà vào mồm cậu thì lại thành ra kỳ quái.

Tào Trí Hằng hôn hôn mãi rồi đè người xuống sofa gặm cổ, Chung Vị Thời như phát hiện ra lục địa mới, hai mắt trừng lên muốn rớt tròng, chỉ muốn dúi đầu vào xem cho rõ, miệng còn không ngừng “uầy uầy uầy”.

Cố Lễ Châu lập tức che mắt và miệng cậu lại, “Đi về đi về đi về, trẻ nhỏ không được nhìn.”

Chung Vị Thời đẩy tay hắn ra, “Tôi thành niên rồi!”

“Thành niên rồi cũng không được nhìn.” Cố Lễ Châu muốn lôi cậu về lại nhận ra không lôi được, hai tay vòng qua nách Chung Vị Thời, kéo cậu về 301 như lôi xác chết.

“Sao anh vô lý thế.” Chung Vị Thời chống nạnh, “Chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.”

“Thế giới của người trưởng thành, thằng nhãi con nhà cậu nhìn gì mà nhìn.” Cố Lễ Châu buông tay ra, “Mấy cái quần lót nhập khẩu của cậu đâu, lấy ra tôi xem.”

Chung Vị Thời ném cả bọc to cho hắn, “1000 tệ một cái.”

“Cậu bảo tặng tôi cơ mà?”

“Lúc đấy là quan hệ bạn bè, bây giờ là chủ nợ và con nợ, không giống nhau.” Chung Vị Thời nói.

“Vậy tôi thuê một ngày, theo tiêu chuẩn một chiếc quần lót mặc 3 năm, mỗi ngày 1 tệ.” Cố Lễ Châu lấy tờ tiền trong túi quần ra đập lên bàn, tư thế vô cùng hào sảng, “5 tệ, không cần trả lại.”

Chung Vị Thời cười đứt ruột, “Cmn ai mà mặc 3 năm một cái quần lót? Sao anh không tính theo tiêu chuẩn 30 năm luôn đi? Chú Tào nói không sai, anh đúng là một lão súc vật!”

Cố Lễ Châu tạt gáy cậu, “Nhóc súc vật!”

Vài phút sau, Cố Lễ Châu nghe thấy cậu kêu la ở trong phòng, “Anh định mặc quần áo của tôi à?”

“Cần trả tiền không?” Cố Lễ Châu hỏi xong thì nghe người trong phòng cười.

“Cho phép anh thuê một ngày!”

Cố Lễ Châu cười, đi vào phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.