Wrong Impression

Chương 22: Cậu ngủ một mình có sợ không


Đọc truyện Wrong Impression – Chương 22: Cậu ngủ một mình có sợ không

Edit: Dờ

Cố Lễ Châu nghĩ, nếu phải dùng một thứ trên thế giới này để hình dung Chung Vị Thời, vậy hẳn chính là gió.

Gió thoảng, gió mạnh, lốc xoáy, bão táp, vòi rồng….

Đủ mọi kiểu dáng, thay đổi trong chớp mắt.

Một giây trước còn cúi đầu ủ rũ, giây tiếp theo đã lại ngoác miệng chửi người.

“Tôi còn lâu mới xấu nhé, chỉ gầy thôi, sau đó lại ham chơi nên da đen hơn mấy đứa khác.” Chung Vị Thời vừa nói vừa đăng nhập vào Qzone.

Cố Lễ Châu ôm gối ngồi xuống.

Có mấy chục tấm ảnh trong album, đều là lấy điện thoại chụp lại từ ảnh thật, rất mờ.

Tấm thứ nhất là hai đứa trẻ đứng sóng vai, bên cạnh có hai bà lão tóc muối tiêu đang tươi cười hiền hậu, thoạt nhìn vẫn còn minh mẫn, còn có hai y tá trẻ đứng ở góc, tay bế hai đứa trẻ con.

Phía sau là một gốc hòe cổ thụ rất lớn.

Có điều nhìn kỹ thì phát hiện ra những đứa trẻ ấy đều thiếu hụt.

Có một đứa bé rất xinh đẹp nhưng tiếc thay chỉ còn một bên mắt, đứa ngoài cùng bên phải tươi cười rực rỡ, chỉ là thiếu một cánh tay……

“Đây là tôi.” Chung Vị Thời chỉ vào một trong hai đứa trẻ được y tá bế.

Cố Lễ Châu đánh giá khách quan, “Ừm, đúng là xấu thật.”

“Lúc đấy chưa trổ mã!” Chung Vị Thời lườm hắn một phát.

Cố Lễ Châu: “Lúc tôi còn bé vẫn đẹp trai như thường.”

Chung Vị Thời trợn mắt trắng, “Thôi dẹp, không có ảnh thì đừng xàm loz.”

“Tuổi còn nhỏ đừng có ăn nói bậy bạ.”

“Không có ảnh thì đừng xàm lồng.”

“…….”


Mấy tấm ảnh phía sau có thể nhìn thấy Chung Vị Thời dần lớn hơn, giá trị nhan sắc tăng lên rất nhiều, nhưng mà quá gầy, cánh tay tong teo như que củi, nhìn chẳng khác gì mấy con ma ốm.

Thế nhưng ai ngờ được hai mươi năm sau lại hoạt bát năng nổ như một quả đạn pháo.

“Mỗi lần có đứa mới vào viện phúc lợi là viện trưởng lại mang cả đám ra chụp ảnh lưu niệm, chỗ bà ấy có mấy cuốn album cơ.” Chung Vị Thời nói.

“Ê? Đây có phải Cường Tử không?” Cố Lễ Châu phóng to ảnh chụp, chỉ vào một thằng nhóc cạo đầu đinh.

“Đúng rồi, thế mà anh cũng nhận ra được.” Chung Vị Thời nói, “Tôi nhớ lúc 3-4 tuổi thì nó được đưa vào, chân phải của nó chỉ có ba ngón thôi.”

“Vậy à…….” Cố Lễ Châu nhíu mày.

Lúc xem ảnh chụp, lòng hắn nặng nề như đeo đá, không hề dễ chịu chút nào.

“Nhưng mà nó may mắn hơn tôi.” Chung Vị Thời nói tiếp: “Mẹ đẻ nó đón về.”

“Ồ?” Cố Lễ Châu giật mình, “Hối hận?”

“Không phải.” Chung Vị Thời lắc đầu, “Nghe nói năm ấy bố nó chơi cờ bạc nợ rất nhiều tiền, lại có khuynh hướng bạo lực nên mẹ không nuôi nó được nữa, bất đắc dĩ lắm mới phải đưa vào viện mồ côi. Sau đó bố nó đi tù, mẹ nó đón về, mấy năm trước mới theo tôi lên Dự Thành.”

Cố Lễ Châu thực sự không thể liên hệ hoàn cảnh gia đình như thế với một Cường Tử mà hắn quen.

Đồng thời cũng khó tưởng tượng nổi một thằng nhóc hoạt bát sôi nổi như Chung Vị Thời lại từng trải qua quá nhiều chuyện như vậy.

Có lẽ chính bởi vậy nên chúng mới trở thành những khóm cỏ dại, một chút mưa, chút nắng, cũng đủ để chúng dần lớn lên.

Dễ dàng thỏa mãn, cũng dễ cảm thấy vui vẻ.

“Anh nhận ra đâu là tôi không?” Chung Vị Thời hỏi.

“Đây đi.” Cố Lễ Châu chỉ vào một thằng nhóc ôm gấu bông.

Chung Vị Thời: “Giỏi thật, vậy cũng nhận ra.”

Cố Lễ Châu: “Thực sự quá xấu.”

Chung Vị Thời “đệt” một tiếng, vỗ đùi cái bép, “Không xem nữa!”

Cố Lễ Châu cười, túm lấy cổ tay cậu, “Đừng mà, để tôi xem một chút nữa, tôi cảm thấy cậu càng lớn càng đẹp trai.”


“Tôi cũng nghĩ thế.” Chung Vị Thời cười, xoa xoa mũi, chìa điện thoại ra, “Tiếc là không may mắn, nếu trước đây đẹp trai hơn thì đã có người nhận nuôi, chưa biết chừng bây giờ chuẩn bị thừa kế tài sản bạc tỷ của gia tộc.”

“Cậu mơ đẹp quá đấy.” Cố Lễ Châu lật vài trang, phát hiện ra càng về sau càng ít người, y tá cũng chỉ còn lại hai bà lão.

Tấm ảnh cuối cùng, một bà lão mang khuôn mặt già nua ngồi trên xe lăn, nụ cười mang theo chút mỏi mệt.

Chung Vị Thời chỉ vào bà lão ngồi xe lăn: “Đây là viện trưởng viện phúc lợi, lúc ấy bà ấy gần 90 rồi, chính bà ấy cũng cần người chăm sóc.”

Những tấm ảnh này giống như chìa khóa mở ra ký ức thơ ấu, mỗi tấm đều chứa đựng một câu chuyện.

Cố Lễ Châu nghe Chung Vị Thời thao thao bất tuyệt kể lại chuyện quá khứ, có chua có ngọt, có khổ có vui.

“Có lẽ không được nhận nuôi mới là may mắn của cậu. Cuộc đời của cậu sẽ có vô vàn biến số.” Cố Lễ Châu thoát khỏi Qzone, trả điện thoại cho Chung Vị Thời.

“Ầy…” Chung Vị Thời ngồi phịch xuống sofa, “Nói như thế cũng không sai, nhưng mà tôi vẫn nghĩ tôi quá xui xẻo rồi, chẳng khi nào nhận được vai diễn tử tế.”

“Muốn nổi tiếng đến vậy sao?” Cố Lễ Châu hỏi.

“Phí lời, làm diễn viên ai mà không muốn nổi tiếng.” Chung Vị Thời ngửa người nhìn trần nhà.

Vốn dĩ Cố Lễ Châu nghĩ rằng sẽ nghe được một lý do nông cạn và thực dụng từ cậu — Kiếm tiền.

Nhưng mà câu trả lời này hơi ngoài dự đoán của hắn.

“Tôi muốn biết, liệu bọn họ có hối hận vì đã vứt bỏ tôi hay không.”

Cố Lễ Châu im lặng một lát mới nhận ra “bọn họ” là chỉ cha mẹ thân sinh của cậu, chứ không phải những người đã không nhận nuôi cậu.

Quạt điện thổi tung vài lọn tóc trước trán Chung Vị Thời.

Cố Lễ Châu nhớ lại một tin tức về tâm lý học mà trước kia hắn từng xem, bàn về mối liên hệ mật thiết giữa sự phát triển tâm lý và trải nghiệm thời thơ ấu.

Một đứa trẻ bị vứt bỏ rất khó có được cảm giác an toàn, nỗi sợ hãi và áp lực trong thời gian dài ấy dù nhiều dù ít sẽ tác động đến nhân cách của đứa trẻ.

Biến đau thương thành sức mạnh là chuyện tốt, nhưng nếu quá đà thì không chắc.


Cố Lễ Châu vỗ vai cậu, “Cậu nên sống vì bản thân.”

Chung Vị Thời ngẩn ngơ, quay lại nhìn hắn.

Thực ra, Chung Vị Thời đã từng nói lý do muốn nổi tiếng này với rất nhiều bạn bè, tất cả đều phụ họa: “Nhất định phải kiếm thật nhiều tiền cho họ sáng mắt ra, làm bọn họ hối hận xanh ruột.”

Hôm nay là lần đầu tiên có người nói với cậu “nên sống vì bản thân”.

Chung Vị Thời móc cái lỗ trên ống quần, tâm trạng hơi phức tạp, “Tôi thực sự rất thích đóng phim, cho dù không tìm được họ thì tôi cũng không hối hận đã bước chân vào giới này.”

Cố Lễ Châu “ừ” một tiếng, “Tôi nhận ra mà.”

Chung Vị Thời dựng thẳng ngón trỏ, “Tôi từng đặt ra mục tiêu cho mình, nếu trước 28 tuổi không nhận được vai diễn tử tế nào thì sẽ bỏ cuộc, tìm một công việc khác có thể nuôi sống bản thân.”

“Vì sao là 28 mà không phải 30?” Cố Lễ Châu hỏi.

“30 tuổi thì già quá rồi, không dễ tìm việc.” Chung Vị Thời vừa thốt ra thì chợt ý thức được điều gì đó, điên cuồng vớt vát đường sống, tiếc là miệng không theo kịp tốc độ suy nghĩ: “Tôi tôi tôi…. tôi không có ý chê anh già đâu! Kiểu, kiểu, kiểu…. anh hiểu ý tôi mà? Tức là trong vòng giải trí thì 30 tuổi tính là….À không không không đúng, ầy……”

Cố Lễ Châu hừ lạnh.

“Nói thế nào đây, 30 tuổi cũng có sức hấp dẫn của 30 tuổi, giống như anh vậy. Người ta bảo đàn ông 40 như một nhành hoa, vậy thì anh chính là một nụ hoa rồi còn gì!”

“Ờ.”

“Được rồi, “Chung Vị Thời dẩu mỏ, “Tôi lùi mục tiêu về 30 tuổi là được chứ gì!”

“40 mới nở hoa cơ mà?”

“………..”

Hai người tán gẫu đề tài này rất lâu, Chung Vị Thời sực nhớ ra chuyện tiền thuê nhà, cậu lập tức gọi cho Cường Tử định vay tiền.

Cố Lễ Châu ngăn lại, “Tôi nộp giúp cậu rồi.”

Chung Vị Thời sợ hãi, suýt thì nhảy dựng lên, “Tốt vậy sao? Anh không sợ tôi chạy mất à?”

“Chạy thì chạy đi,” Cố Lễ Châu nhún vai, “Coi như tiêu tiền thử lòng người.”

Chung Vị Thời nghe vậy thì lòng hơi khó chịu, “Tôi không chạy đâu. Ít nhất trước khi trả nợ xong thì không chạy.”

Cố Lễ Châu cong môi cười, “Hai tháng tiền nhà cộng tiền điện nước, tổng cộng 4560 tệ. Trừ số lẻ cho cậu, trả tôi 4500 là được rồi.”

Chung Vị Thời búng tay, chổng mông cúi xuống kéo một cái hộp sắt dưới sàn ra, bên trong đầy ắp những đồng 5 hào, nặng như đá tảng.

“Trong này chắc là có khoảng 500, anh cầm về đếm đi, thiếu bao nhiêu bù sau.” Nói xong lại lấy bốn cái quần lót từ trong ba lô ra, “Đây, hàng nhập khẩu, dù gì cũng là huynh đệ với nhau, tính giá rẻ cho anh, 1000 tệ một cái.”


Cố Lễ Châu nghiến răng, “Cậu có còn là người không?”

Chung Vị Thời nhe răng cười, “Anh là đại gia mà?”

Hơn 10 giờ tối, Tào Trí Hằng nhắn tin: Ông ở đâu?

[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: 301, bạn gái về chưa?

[Tào Trí Hằng]: À đêm nay bạn gái tôi ở lại, tôi chuẩn bị sang phòng ông ngủ đây.

[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: Đã ở qua đêm mà còn chia phòng? Ông có được không đấy?

[Tào Trí Hằng]: Ông biết quái gì! Đã cưới nhau đâu mà làm chuyện đó, đừng có làm tổn hại đến hình tượng người đàn ông truyền thống của tôi. Vả lại, yêu đương phải có cảm giác nghi thức, đến đêm tân hôn, tôi mới tặng đi bộ nhiễm sắc thể quý giá nhất của mình.

“…….”

Cố Lễ Châu hơi sợ cái lối suy nghĩ khuôn mẫu của Tào Trí Hằng.

Người ta vào ở nhà mình rồi, còn phân phòng ngủ!?

Thằng chó này làm sao mà quen bạn gái được vậy!?

[Tào Trí Hằng]: Hâm mộ cũng vô dụng! Không ghét bỏ tôi thì qua đây ngủ chung, nếu chê bai thì đi mà thương lượng với em trai nhà bên, chen chúc một chút đi.

Chung Vị Thời đang đếm tiền xu, Cố Lễ Châu đỡ trán, không biết nên trả lời thế nào.

Tào Trí Hằng ngáy như máy cày, cách nhau vách tường mà còn nghe rõ mồn một, nằm chung thì còn lâu mới ngủ nổi.

Về phần thằng nhóc này……

“288, 290, 292, 294,……”

“À thì…….”

“Hứm? 296, 298,……”

Cố Lễ Châu nhìn cậu, dùng dằng hồi lâu, “Buổi tối cậu ngủ một mình có sợ không?”

“Hả?” Chung Vị Thời quay ra nhìn hắn, “Sợ cái gì? ——Trời má! Vừa xong tôi đếm đến đâu rồi!?”

Cố Lễ Châu đưa một tay chụp bả vai Chung Vị Thời, một tay đẩy đống tiền xu ra, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ chết, cẩn thận dò hỏi: “Chẳng lẽ cậu không biết rằng trước kia căn nhà này có ma?”

“Cái gì!?” Ngón tay Chung Vị Thời cứng đờ, mắt trợn tròn lên.

“Hóa ra chủ thuê chưa nói cho cậu biết sao……” Cố Lễ Châu xót xa cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.