Wind and Ice

Chương 15


Bạn đang đọc Wind and Ice – Chương 15

* Chương 15:
– Vừa rồi, có ai đó ý kiến với cô bé?
Không khí trong nhà hàng bỗng bao trùm bởi sự im lặng nghẹt thở. Đây là đang lên tiếng bảo vệ cô bé sao?
Nhận thấy không khí hơi căng thẳng, ông Trần lên tiếng chào hỏi:
– Chào cậu, rất vui khi đã đến dự sinh nhật của con gái tôi.
– Đừng khách sáo.- Anh nở một nụ cười nhạt, mọi người chưa kịp thở phào thì anh hướng Kiều Linh mà lên tiếng tiếp.- Cô bé… có ý kiến với cô gái này?
Kiều Linh hơi bối rối, đưa mắt nhìn xung quanh, cô lấy lại tự tin:
– Trang phục của cô ấy.
– Có sao?- Thiên Vũ nghiêng đầu hỏi lại.
Mọi người có mặt đều nín thở xem màn biểu diễn này.
– Nó thật lố bịch trong một buổi tiệc sang trọng như thế này.
– Giống cậu ta sao?- Anh nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Mọi người cùng nhất loạt thất kinh, như vậy chẳng khác nào cô thiên kim nhà họ Trần này đang ám chỉ cậu CEO tương lai của Hàn Dương sao? Trong ánh nhìn như xoáy sâu người khác của đôi mắt hổ phách lạnh lùng đã xuất hiện vài tia hứng thú dành cho người đàn ông tên Hà Thiên Vũ kia.
Thật biết cách dẫn người khác vào chỗ bế tắc mà.
Kiều Linh á khẩu nhìn người đàn ông trước mặt rồi nhìn sang ông Trần cầu cứu.
Như biết được con gái đang hoảng loạn, ông Trần đỡ lời:

– Không… không hề, chỉ là sự hiểu nhầm, hiểu nhầm phải không?- Ông hướng ánh mắt sang người con gái với chiếc mũ lưỡi trai đen tuyền. Những viên đá vẫn phát sáng kì diệu.
– Tôi lại không nghĩ vậy.- Ken thích thú góp vui, anh còn có một món quà chưa gửi tặng đến họ nha.
– Sao?
Ken không nói gì mà ra hiệu ọi người cùng nhìn lên đại sảnh, nơi có một màn hình máy chiếu đang chờ được phát.
Như một thức phim quay chậm, mọi hành động cố ý mưu sát của cô tiểu thư nhà họ Trần được quay lại một cách rõ nét và đang phát trên đây. Tất nhiên đã lược bỏ một vài hành động chống trả của cô gái với chiếc mũ lưỡi trai đen tuyền để cho các tình tiết thêm hấp dẫn.
Mọi người cùng đưa ánh nhìn ngạc nhiên sang người con gái với bộ váy đỏ bó nổi bật cũng đang thất kinh trước màn hình máy chiếu để tìm câu trả lời.
Không ít những lời bàn tán và những ánh mắt theo hướng tiêu cực đang được chiếu về phía Kiều Linh. Cô nàng cũng đang ngạc nhiên không kém trước những hình ảnh trên đây. Không gì khác, đó là những hình ảnh của cô và nó khi ở hồ bơi, nhưng sự việc không hề theo hướng như mọi người nghĩ khi xem xong cuộn băng này. Rõ ràng người cuối cùng thảm hại nhất là cô, nhưng nhìn những gì trên đây thì người bị hại rõ ràng là người con gái với chiếc mũ lưỡi trai đen tuyền kia. Thật không đúng với những gì cô phải chịu ngày hôm đó. Bởi ai đó đã lược đi đoạn cô bị kéo xuống.
Một vài ánh mắt không ngờ khiến Kiều Linh cảm thấy oan uổng vô cùng, rõ ràng…
– Không, không phải như vậy…- Ra sức lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện một vài giọt nước mắt, làm nhòe đi lớp trang điểm đậm kia.
– Chuyện này là sao?- Thiên Vũ tức giận hỏi Kiều Linh, đôi mắt sắc lạnh không quên liếc qua ông Trần. Thật tức giận mà, người cháu anh yêu quý, bảo bọc lại ngang nhiên bị người khác đẩy xuống hồ nước trong tiết trời lạnh như vậy, hỏi để yên sao được?
Cũng vì quá thương nó mà Thiên Vũ đã bị những đứa trẻ này lừa một cách ngoạn mục mà quên rằng cháu mình là ai. Và tại sao đoạn băng lại ngừng lại một cách chuẩn xác như vậy.
Thật hồ đồ mà.
Tụi nó thích thú ngồi nhìn nhau trong ánh mắt tràn ngập ý cười, thực vui mà.
– Kiều Linh… con…- Ông Trần tức giận nhìn con gái, rồi cố gắng ghìm cơn giận để nói chuyện với anh.- Thật xin lỗi, tôi sẽ dạy bảo lại cháu, sẽ không để xảy ra một lần nữa.
Ông nhìn sắc mắt của mọi người, biết hôm nay không thể làm lớn chuyện, ông nghiêm nghị quay sang con:
– Mau xin lỗi cô bé đi.
Kiều Linh ấm ức nhìn ba, rõ ràng người cần được xin lỗi là cô. Nhưng cũng may cô đã kịp kiềm chế cái tính tiểu thư mà làm theo lời ba.
– Xin… lỗi.
– Tôi không mong chuyện này sảy ra một lần nữa, Tất nhiên, ông nên dạy lại cô tểu thư của mình trước khi muốn hợp tác với công ty chúng tôi.- Thiên Vũ không hài lòng nhìn Kiều Linh, lanh lùng lên tiếng.
– Được, thật xin lỗi.- Cũng không phải quá thắc mắc khi chủ tịch của Trần Thị phải khiêm nhường trước một CEO trẻ tuổi. Bởi trên thương trường, nếu muốn tồn tại, nên kết bạn nhiều hơn là có hiềm khích với tập đoàn khác mà mình có cơ hội hợp tác sau này.
Đương nhiên Trần Tổng cũng hiểu đạo lí này.
– Có lẽ chúng tôi xin phép về trước- Ông Hoàng lên tiếng khi thấy người vợ mình đã có dấu hiệu buồn ngủ. Thấy vậy tụi nó cũng nhao nhao.
– Cháu cũng phải đưa Nhi về trước, xin phép.- Nói rồi Tuấn kéo tay Nhi, vẫy tay với hắn và tụi nó. Hiểu ý, hắn cũng bất đắc dĩ lên tiếng.
– Xin phép.- Rồi cũng không ngần ngại kéo nó đi.
Tất nhiên theo sau đó là người anh lanh chanh kia rồi.
Mọi người cũng dần ra về.

Gia đình Trần Thị đưa ánh nhìn bực tức về phía con gái rồi cũng về biệt thự.
Một ánh mắt căm tức vô bờ của người con gái với trang phục nổi bật, lớp trang điểm đã nhòe đi tự bao giờ.

– Ha ha ha… thật buồn cười mà.- Giờ đây, có ba người đang ra sức cười, cười đến chảy nước mắt.
– Mấy đứa này, cậu còn chưa hỏi tội, cười gì chứ?
Hiện tại có 4 chiếc xe đang đỗ ngay trước cổng của một ngôi biệt thự lớn. Người đàn ông với ngũ quan đẹp đẽ, trững trạc nhìn những đứa cháu với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
– Nào, thôi. Trước tiên giới thiệu cho cậu những người bạn mới này đã nào.
Ken ngừng cười, anh nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc.
– Báo cáo, đây là Phong, Tuấn, bạn cùng trong tổ chức. Cô bé dễ xương này là Băng Nhi, người đã nhỡ mồm gọi cậu trong bữa tiệc.- Nói xong, ken lại nhìn Nhi thắc mắc- Sao em biết đó là cậu anh?
Nhi còn đang ngại vì chữ dễ xương thì lí nhí trả lời:
– Hôm qua em có xem ảnh của Băng.
– À, rồi xong, còn cậu, sao đột nhiên xuất hiện như một vị anh hùng vậy?
– Cháu ở đâu cậu ở đấy mà.- Thiên Vũ nháy mắt tinh nghịch với những đứa cháu dễ thương này, khiến cho ba người tụi hắn thấy vô cùng quý người đàn ông này. Thật vui tính mà, khiến người khác ngưỡng một quá đi.
Băng Nhi rụt rè đề nghị:
– Tụi cháu… có thể gọi cậu là cậu như các anh ý chứ?
Thiên Vũ phá lên cười, bồi một câu khiến cô nàng đỏ mặt vì… hố:
– Cháu đã gọi là cậu từ khi chưa hỏi rồi.
Như thiếu gì đó, Thiên Vũ nghiêm nghị:- Mà vừa rồi cười gì đó?
Sáu đứa cháu cùng đưa ánh mắt vô tội nhìn người cậu trước mặt, Ken dũng cảm lên tiếng:

– Cậu, cậu nghĩ Băng nhà mình ngây thơ như trong đoạn băng? Cậu không cần lo lắng vậy đâu.
– Mấy đứa đã làm gì?
– Cắt đoạn cháu cho người bạn xuống bơi cùng.- Nó lên tiếng giải đáp thắc mắc cho cậu, giờ thì không phải mình Ken cười, người cậu cũng tỏ ra vô cùng…
– Ha ha ha… không uổng là cháu ta. Làm rất hay.
Trước màn tự hào của cậu, mấy đứa cháu cùng đưa ánh mắt nhìn anh như muốn nói:
Cháu không quen cậu
Và bên cạnh đó là những ánh nhìn ái ngại của mọi người xung quanh. Đứng trước cửa nhà, không vào, cười như một người trốn trại. Họ cùng có chung một ý nghĩ:
Đẹp mà khùng
Ken lắc đầu tỏ vẻ đồng cảm, anh quay qua hắn và Tuấn:
– Mấy đứa về đi, muộn rồi. Mai gặp nhé.
– Bye anh.
Khi hai chiếc xe đã dời đi, Ken anh hùng nhắc nhở:
– Cậu đã đủ nổi tiếng rồi, không cần thế đâu.
Ba đứa cháu hùng dũng bước vào nhà, để lại người cậu và hai chiếc xe sang trọng bơ vơ ngoài cổng.
Cuộc sống của họ, thú vị thật. Nhưng có thật được như vậy mãi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.