Bạn đang đọc Wind and Ice – Chương 14
* Chương 14:
Nhà hàng Trần Thị.
Một trong những nhà hàng của công ty Trần Thị, là nơi nằm trên đường của trung tâm thành phố, thường xuyên tổ chức các bữa tiệc lớn.
Chiếc cửa kính khẽ xoay theo chiều khi có người bước vào. Bên trong là một không gian vô cùng sang trọng và xa hoa.
Ánh sáng rực rỡ được chiếu rọi từ những chiếc đèn chùm lớn trên trần. Tất cả bàn ghế, vật dùng của nhà hàng đều là hàng cao cấp, được bài trí hài hòa, cân đối. Chiếc thảm đỏ cùng màu với tấm trải bàn nhỏ nhắn tôn lên màu chủ đạo cho nhà hàng.
Một dãy bàn dài được xếp rất nhiều đồ ăn và rượu một cách khoa học, đẹp mắt.
Hướng lên phía đại sảnh của nhà hàng, một màn hình lớn với dòng chữ:
Chúc mừng sinh nhật- Trần Kiều Linh.
Khách đã đến khá đông.
.7h00
Hai chiếc siêu xe cùng một lúc dừng lại trước cửa nhà hàng, thu hút sự chú ý của khách mời trong đây. Ba người bước xuống, người con trai với mái tóc bạch kim nổi bật vòng ra sau và đẩy chiếc xe lăn xuống, bốn người với diện mạo thu hút tất cả mọi người. Không để mọi người bàn tán lâu, nhân viên nhanh chóng đến nhận khóa xe để họ vào.
Bước vào trong, bốn người tiến đến một bàn trống.
– Băng đâu anh?- Nhi thắc mắc nhìn anh, nếu không phải anh điện bảo nó cũng đi thì cô đã không đồng ý làm bạn gái của cái tên giả tri thức bên cạnh rồi. Nhưng giờ lại không thấy nó là sao?
– Không có.- Ken không vội trả lời Nhi mà quan sát một lượt rồi quay qua nói với Quân, hai người cũng thắc mắc sao vẫn chưa thấy bóng dáng nó. Hay nó… bùng rồi?
XIN HOAN NGHÊNH TẤT CẢ QUÝ VỊ ĐÃ ĐẾN DỰ BUỔI TIỆC NGÀY HÔM NAY
Tiếng MC vừa dứt thì lập tức thu hút được tất cả sự chú ý của mọi người, anh chàng tiếp tục giới thiệu vài điều.
Và sau đây là nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay, cô Trần Kiều Linh
Sau tiếng nói là một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Người con gái được gọi là nhân vật chính từ trong tấm màn đỏ bước ra. Mặc một bộ váy bó sát màu đỏ, tôn lên những đường cong của cơ thể, cộng với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ lưỡng, mái tóc đỏ rực tự nhiên khiến Kiều Linh trở nên nổi bật. Cô tự tin bước lên trên bục đứng trước mọi người có mặt ở đây. Nhưng chưa kịp phát biểu thì…
Kíttt…..
Một tiếng phanh lớn trước cổng nhà hàng, không thu hút hết mọi người nhưng nhân vật chính đứng đối diện với cửa thì hơi ngạc nhiên nhìn ra, khiến tất cả mọi người cùng nhất loại quay lại- không ngoại trừ bốn người kia.
Một người con trai với bộ quần áo đen khá bụi nhưng cũng không hề làm mất đi khí chất cao ngạo và vẻ tuyệt đẹp của người mặc.
Mọi người thất kinh, người con trai với khí chất bức người này chẳng ai khác chính là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Hàn Dương nổi tiếng trong và ngoài nước. Cũng chính là CEO sau này của tập đoàn. Nổi tiếng đẹp trai, lạnh lùng, một trong những thiên tài trẻ tuổi nhất, là mẫu người mà bao cô gái mơ ước đây.
Hắn vòng sang bên cạnh mở cách cửa còn lại. Một người con gái cũng với trang phục màu đen khá bụi và cá tính bước xuống, đội một chiếc mũ lưỡi trai, những viên đá sáng lấp lánh diệu kì khiến ọi người cùng ngạc nhiên và tò mò.
Hắn hơi khoác tay nó vào trong, mặc cho ánh nhìn tò mò không chỉ với hai người mà còn với trang phục mà hai người đang mặc, nó hơi… không liên quan thì phải.
Bước vào trong, hắn nhanh chóng nhận dạng người quen rồi kéo nó bước đến một bàn có bốn gương mặt thân quen.
Kiều Linh khó chịu nhìn nó rồi lên tiếng nói vài câu để chào hỏi và bắt đầu bữa tiệc.
Phía tụi nó, sau khi ngồi yên vị bên canh anh Quân, nó nhận được một loạt câu hỏi.
– Nhóc con, cái này là em đi trước đó hả?
– Này, sao cậu và Wind lại đi cùng nhau?
– Đúng rồi? Hẹn nhau hả?
– Em mặc hơi trội thì phải?
Nó lườm cả bốn, hỏi vậy có cho tiền nó cũng không muốn tốn calo. Nó từ tốn trả lời.
– Lạc, gặp, đi nhờ.
Hai anh là người khá quen với phong cách này nên tạm tha cho nó và chuyển ánh nhìn sang hắn. Hơi nhột, hắn nhún vai như chuyện đó là bình thường. Khiến những người ngồi đây nhìn hắn bằng con mắt khác, có phải có ý gì với nó rồi không?
Mọi người đang nói chuyện thì hân hạnh được sự tiếp đón của nhân vật chính.
– Chào mọi người, cảm ơn đã đến dự sinh nhật của tôi ngày hôm nay.- Kiều Linh lịch sự chào hỏi.
– Chúc mừng sinh nhật.- Nhi và Tuấn đồng thanh rồi quay qua nhìn nhau đầy ẩn ý, hai anh cũng chỉ gật đầu cho có lệ. Nó coi như không, chăm chú nhìn vào li rượu sóng sánh trên bàn, hắn cũng thích thú nhìn nó. Để lại ánh mắt khó chịu của Kiều Linh khi bị hắn bơ và hơi thù ghét nó thì phải.
– Bạn ghét tôi lắm sao?- Kiều Linh nhỏ nhẹ hướng ánh nhìn sang nó mà hỏi, tuy nhiên lại thu hút được không ít khách mời chú ý đến câu chuyện này.
Nó nghiêng đầu có ý hỏi tại sao, càng làm cho Kiều Linh đắc ý, cô nghĩ biểu hiện này của nó sẽ khiến mọi người càng nghĩ nó kiêu căng không trả lời cô.
– Đây là bữa tiệc lớn, bạn nghĩ sao khi ăn mặc như thế này?
Đồng loạt mọi người cùng quay qua nhìn nó thắc mắc, cũng đã có xen lẫn một vài ánh mắt khinh thường trên trang phục của nó. Tụi nó thì vẫn chú tâm vào nhìn nhau, không phải là nên trả lời thế nào, mà là nên ăn gì trước.
– Có chuyện gì thế?- Ông Hàn Minh cùng vợ và hai cặp vợ chồng nữa tiến đến phía bàn của tụi nó.
– Ba, mẹ. Cháu chào các bác.- Kiều Linh lễ phép chào lần lượt.
Tụi nó cùng hướng ánh mắt lên nhìn, chỉ cúi đầu coi như có lời chào. Tuấn Và Nhi cũng quen biết họ thì phải.
– Ba, mẹ.
Thì ra là phụ huynh của Tuấn và Kiều Linh, nó đưa ánh nhìn sang người đàn ông vừa lên tiếng hỏi, rồi lại nhìn hắn, có lẽ đây là vị phụ huynh của hắn thì phải. Nhưng với thái độ này thì…
– Ba, mẹ, đây là những người bạn mới mà con kể.- Tuấn giới thiệu tụi nó cho ba mẹ cậu với vẻ mặt tự hào.- Đây là Băng, đây là hai anh của cô ấy, Quân và Ken.
Vợ chồng ông Hoàng cùng đưa ánh mắt mỉm cười về phía tụi nó. Họ rất thân thiện thì phải?
– Chào các cháu, chúng ta là bố mẹ của Tuấn, thằng bé rất trẻ con phải không? Thế nên mới yêu cầu nó…
– A, đây, Nhi yêu quý của bố mẹ- cô ấy là bạn gái con.- Tuấn tự tin giới thiệu Nhi, nhưng hơi thừa thì phải.
– Nhi thì ta còn lạ gì, nhưng… hai đứa đang quen nhau hả?- Mẹ Tuấn mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ trước mặt mình, mà rất quý chúng a, vừa nhìn đã thích rồi.
Nhi bối rối nhìn hai bác, cố nở nụ cười tươi nhất.
– Dạ…
Tay cô nàng không quên bấu vào eo Tuấn một cái đau điếng khiến cậu nhăn mặt.
– Ta nhìn cháu rất quen.- Ba Tuấn nhìn tụi nó và hướng sang hỏi Ken, không quen sao được, anh đã thay cậu tiếp quản công ty, ít nhiều cũng gặp những vị này khi đi gặp đối tác kí hợp đồng. Chỉ là anh đang nghĩ, có nên nói luôn hay không. Cuối cùng, anh nở một nụ cười vô tội.
– Cháu cũng không rõ đã gặp bác hay chưa.
– Phong, sao im lặng vậy?- Ông Trần hướng hắn hỏi.
– Không có gì.- Hắn khách sáo trả lời, bản thân cũng không muốn thân thiết với ông ta.
– Vừa có chuyện gì vậy?- Ông lên tiếng hỏi, ông muốn biết những người này là ai, đặc biệt là người đã đi vào đây cùng con ông.
– A, cũng không có gì đâu bác, chỉ là cô ấy đi dự tiệc mà ăn mặc thế này, e là…- K.Linh nhìn nó ái ngại.
Nó cũng không ngại mà ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào những người trước mặt. Họ hơi giật mình, ánh mắt này, khiến họ không thoát ra được.
– Cô là con của tập đoàn nào?- Vợ ông Hàn Minh (hiện tại) lên tiếng, ngay lập tức, ánh mắt của tất cả tụi nó hướng tới bà. Thật… không suy nghĩ khi nói hay sao?
Mọi người cũng tò mò nhìn nó mong chờ một câu trả lời.
Ánh mắt nó nhìn thẳng vào bà khiến bà hơi hoảng và bước lùi lại một bước, nụ cười lạnh ẩn hiện dưới chiếc mũ, những viên đá sáng lấp lánh lạ thường càng khiến nó thêm bí ẩn.
Một bất ngờ…
– Là người con gái quan trọng của tôi.- Hắn chưa kịp lên tiếng thì ngay cửa ra vào đã vang lên tiếng nói có lạnh lùng nhưng lại mang tia ấm áp khi nhắc đến nó của một người.
Một chàng trai với bộ vest màu đen sang trọng, tôn lên những đường nét đẹp đẽ của anh. Khó có thể chỉ ra được nhược điểm của chàng trai. Khí chất lạnh lùng, cao ngạo khiến người khác phải kiêng nể, khuôn mặt với ngũ quan đẹp đẽ, mê người. Riêng chiếc kính đen bản to càng khiến mọi người tò mò về anh. Tất cả cùng nhanh chóng chú ý vào người đang tiến đến chiếc bàn đang xảy ra cuộc nói chuyện gay go. Và người lên tiếng cho cô gái bí ẩn kia là chàng trai này.
Hình như mọi người đều đang rất bất ngờ về sự có mặt của người này, tất cả như đang nín thở. Người con trai nhẹ đưa bàn tay lên tháo chiếc kính xuống khi đã đứng đối diện với tụi nó.
Ầm… mọi người như vỡ òa, họ không khỏi cảm thán, cái người này, không ai khác chính là Chủ tịch tập đoàn Hà Thiên hùng mạnh nổi tiếng trong và ngoài nước.
Xuất hiện trong thị trường chưa lâu, nhưng Hà Thiên nhanh chóng đón nhận được sự cảm thán vô cùng của các doanh nhân trong nước. Họ được biết Hà Thiên của là từ một công ty mẹ ở Mỹ, được phát triển ở chưa lâu nhưng lại có ảnh hưởng lớn tới nền kinh tế và tới các doanh nhân .
Quản lí rất nhiều chuỗi nhà hàng, công ty trên nhiều lĩnh vực, không chỉ thế, Hà Thiên còn nổi tiếng bởi Chủ tịch là một người còn rất trẻ tuổi, chỉ trên dưới 30, là người đầu tư lớn cho ngôi trường nổi tiếng cả nước, trường THPT Dream High. Và cái người được ca ngợi nãy giờ không ai khác, chính là anh- Hà Thiên Vũ.
– Cậu…- Băng Nhi bất ngờ thốt lên, người này… chẳng phải người trong ảnh hôm qua cô xem của Băng hay sao? Tuy người trong ảnh trẻ hơn rất nhiều nhưng lại cùng người này rất giống nhau. Hơn nữa, câu nói vừa rồi khiến cô chắc chắn rằng, đây là người cậu của 3 tụi nó.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn cô bé dễ thương vừa thốt ra câu nói đó. Thiên Vũ cũng nhìn về phía cô, anh bước chân lại phía cô và mấy đứa cháu đáng yêu đang nhìn anh bằng con mắt khinh thường như muốn nói: Đang ra oai ở đây sao? vậy.
– Không chào sao?
3 người tụi nó hếch mặt, tự nhiên biến mất chỉ để lại một núi công việc đã tích trữ từ lâu, bây giờ đột nhiên xuất hiện với vai trò anh hùng cứu mĩ nhân, hỏi coi sao cho được?
– Hứ.- Cả ba đứa cháu cùng nguýt dài với Thiên Vũ rồi ngoảnh mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn anh làm anh phải phì cười.
-Cậu quen người này sao?= Tuấn quay sang thì thầm to nhỏ với Nhi. Hai người bắt đầu buôn dưa.
– Không quen, nhớ bức ảnh hôm qua chứ? Đó là người chụp chung với anh Quân và Băng
– Ồ…- Gật gù như đã hiểu, Tuấn lại chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, thầm đoán cũng chỉ tầm 30 tuổi, nhưng sao lại tài giỏi đến thế?
Đâu đó ngay bàn ăn có một người với khuôn mặt lạnh lùng cố hữu như không quan tâm đến xung quanh nhưng trong lòng lại thầm thở phào.
Chỉ là chú!
Mọi người cùng ngạc nhiên trước thái độ của ba thanh niên ở đây, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng băng khốc này lại phì cười trước thái độ coi thường anh của ba người kia. Thật khiến người khác bất ngờ mà.
– Vừa rồi, có ai đó ý kiến với cô bé?- Thiên Vũ lạnh lùng lên tiếng rồi tiến về phía nó mà đứng cạnh.