Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 53: Everyday I Love You
Anh liếc nhìn cái điện thoại rồi tắt ” phụt” đi rồi bước ra ngoài hành lang, rút cái tai nge của cô ra.
– Ra ngoài để gió vào, cảm lạnh chết._ Anh xoa xoa đầu cô.
– Chết cũng được. Anh không nghe điện thoại sao?_ Cô bĩu môi.
– Không._ Anh cười rồi lấy một cái tai nghe đút vào tai mình.
– Everyday I love you? Bài này lâu rồi mà, phải hai mấy năm rồi._ Anh hỏi cô.
– Nhưng nó hay mà._ Cô cười.
– Ừ_ Anh lặng lẽ nghe nhạc rồi quay sang nhìn cô.
“Cos I believe that destiny
Is out of our control (dont you know that I do)
And youll never live until you love
With all your heart and soul
Its a touch when I feel bad
Its a smile when I get mad
All the little things I am
Everyday I love you”
Anh nhắm mắt lại, ngân nga theo câu hát một cách say mê. Điều đó đã tạo ra sự chú ý từ cô. Cô nhìn anh hát mà lòng cảm thấy ấm áp. Giọng anh vừa ấm vừa cao khiến cô như “say” vào cả bài hát lẫn giọng hát. Bất giạc cô mở miệng hoà theo cảm xúc mình. ” Everyday i love you”.
– Anh yêu em._ Anh ghé vào tai cô nói nhỏ.
– Thật sao?_ Cô cười nhạt.
– Thật. Em tin chứ?_ Anh hỏi.
– Ừm…Em tin._ Dù mọi chuyện xảy ra trước mắt là thật nhưng cô vẫn tin anh bởi từ trước đến nay Khải ca chưa bao giờ nói dối.
– E hèm… Tiên Dung, cậu mau đi tắm đi._ Thiên Tỉ đi từ phòng tắm đi ra khiến cô và Khải có chút bối rồi.
-Ừ._ Cô chạy vội vào lấy quần áo.
**************
” Reng reng reng”_Điên thoại của Vương Nguyên vang lên từng hồi. Anh nhanh chóng đưa chiếc điện thoại lên nhìn tên. Nhưng vừa nhìn vào màn hình anh đã quẳng cái điện thoại sang một bên.
– Sao không nghe máy đi, ồn ào quá à._ Văn Chính càu nhàu.
– em không thích._ Vương Nguyên trả lời cộc lốc.
– Sao lại không?_ Tân Vũ hỏi.
– tại không thíc thôi.
Cứ thế điện thoại vang lên cả chục lần nhưng anh vẫn không thèm nghe máy. Và rồi một tin nhắn được gửi đến:” Ya, tên chết bầm kia. Sao lại không nghe điện thoại của tôi? Xảy ra chuyện gì à?”. Đọc xong tin nhắn anh ” xì” một tiếng rồi đi ra ngoài. Văn Chính và Tân Vũ nhanh chóng chạy đến đưa cái điện thoại lên.
– Ối, con nào đây? Người yêu Nguyên à?_ Văn Chính hét to.
– Vặn nhỏ volume hộ cái._ Tân Vũ bịp miệng Văn Chính.
– Ờm, só rì. mà đứa nào đây?
– Ông hỏi tôi thì thôi biết hỏi ai.
– Chuyện lạ à nha._ Văn Chính đang nói thì điện thoại reo lên.
– Alo?_ văn Chính bắt máy.
– Alo? Cái cầm máy của Vương Nguyên vậy?_ Một giọng nữa vang lên.
– Cô là ai?
– Tôi là ai không quan trọng. Các anh là ai mà cầm máy Vương Nguyên? Á, hay định bắt cóc tống tiền._ Vân Du hét lên.
– Cô điên vừa. Tôi là quản lí của Vương Nguyên._ Văn Chính tức sôi máu lên.
– Ơ, vậy à. Xin lỗi nha. Cho tôi hỏi, sao Vương Nguyên không nghe máy.
– Tôi cũng biết được. Từ…_ Văn Chính đang nói thì…
– CÁC ANH LÀM GÌ ĐẤY? SAO LẠI NGHE ĐIỆN THOẠI CỦA EM._ Vương Nguyên hét ầm lên.
– Ơ xin lỗi nha… này, trả chú._ Văn Chính nhét cái điện thoại vào tay Vương Nguyên rồi chạy đi mất.
– Alo?_ Vương Nguyên đưa điện thoại lên nghe.
– Vương Nguyên hả? Anh đến nơi rồi hả? Sao không gọi cho tôi?_ Vân Du hỏi một loạt.
– Cô là cái quái gì mà tôi phải gọi cho cô._ Vương Nguyên lạnh lùng. 3s sau cô mới trả lời lại.
– Ừ, ĐÚNG RỒI. TÔI CHẲNG LÀ CÁI GÌ CẢ MÀ ANH CŨNG CHẲNG LÀ CÁI GÌ CỦA TÔI, SAO TÔI PHẢI GỌI CHO ANH NHỈ._ Du hét lên.
– TÔI MƯỢN CÔ GỌI CHẮC. ĐẤY LÀ CÔ TỰ GỌI CHO TÔI._ Vương Nguyên cũng hét lên.
– VẬY THÌ TỪ NAY TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ GỌI CHO ANH NỮA. KỂ CẢ GẶP MẶT CŨNG KHÔNG._ Nói xong cô tắt máy luôn chẳng để Vương Nguyên nói gì.
– TÔI CẦN CHẮC. AISH…_ Vương Nguyên vất cái điện thoại lên giường rồi đá lung tung mọi thứ.
– BỰC QUÁ À………