Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 52: Cãi Nhau
Chuyến bay kết thúc, TFBoys và 3 quản lí trở về khách sạn The Victoria. Thấy Tiên Dung có vẻ nặng nhọc với đống hành lí, Tuấn Khải chạy nhanh đến chỗ cô:
– Để anh giúp.
– Không cần đâu, em tự xách được._ Cô chẳng buồn nhìn anh.
– Đừng như vậy. Để anh giúp._ Anh cầm vali của cô lên một mạch mặc kệ cô đứng sau.
– Ya, anh làm gì đấy.
– Tiên Dung, tình hình là hết phòng rồi, em ở tạm một trong hai phòng này nhé._ Tân Minh từ đâu xuất hiện.
– Hả? Phòng nào hả anh?_ Tiên Dung trố mắt.
– Một là phòng TFBoys, hai là phòng của Văn Chính và Tân Vũ._ Tân Mình nhìn cô. Còn có thì đứng đó suy nghĩ: ” Quái lạ, cái khách sạn to thế này mà hết phòng sao? Mà ở với TFBoys còn đỡ, nhưng có Khải ở đó… Nhưng thế còn hơn là ở với hai ông kia. Tốt nhất là cũng phòng TFBoys.”
– Cho em ở vói TFBoys đi._ Cô gật đầu.
– Ừ phòng 677. Chìa khoá đây._ Tân Minh đưa chiều khoá cho Tiên Dung rồi vào thang máy.
– Alo, Khải hả? Anh giải quyết ổn thoả rồi._ Tân Minh cười thoả mãn.
– Cảm ơn anh nhé. Vụ này em sẽ bồi thường thoả đáng._ Khải bê hành lí vào phòng rồi cười tươi.
– Chú nhớ đấy.
– Em nhớ mà. Thôi bye anh._ Tuấn Khải tắt máy rồi nằm trườn ra giường.
” Rầm”_ cánh cửa mở ra không thương tiếc. Công mở cửa đó là do Vương Nguyên. Cậu đi thẳng vào giường, mặt hằm hằm lại.
– Chuyện gì vậy Nguyên? Sao trông em tức giận thế?_ Tuấn Khải ngồi dậy nhìn cậu.
– Không có gì._ Cậu nằm ra giường.
– Điêu, nhìn mặt kia mà kêu không có gì._ Khải cứ búng búng mặt cậu. – YA, ĐẠI CA BỎ RA ĐI. EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ MÀ. MÀ CÓ THÌ CŨNG CÓ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN ANH._ Vương hét lên rồi phi vào nhà vệ sinh.
– Ơ, sao lại hét lên thế._ Khải ngơ ra rồi đi ra chỗ nhà vệ sinh hét vào trong đó._ CHIỀU QUÁ HOÁ HƯ ĐẤY HẢ?
– ANH IM LẶNG HỘ EM CÁI._ Vương Nguyên hét to không kém.
– EM…
– Anh chịu đựng chút đi. cậu ấy đang có chuyện bực mình._ Thiên Tỉ vỗ vai Khải.
– Chuyện gì mà khiến nó bực đến mức độ này?_ Khải hỏi Tỉ.
– Em cũng không biết được._ Thiên Tỉ nhún vai.
– Oa, từ trước tới nay tôi chỉ thấy Tỉ- Nguyên cãi nhau chứ chưa bao giờ thấy Khải- Nguyên cãi nhau cả. Cái này mà đăng lên Weibo chắc có cả tỉ lượt view mất._ Tiên Dung đi từ ngoài đi vào.
– Tiên Dung, cậu sang đây làm gì?_ Thiên Tỉ hỏi cô.
– Phòng tôi ở đây mà._ Cô hất hàm
– Cài gì? Cậu ở đây á? Nhầm không?
– Không nhầm đâu. Anh Tân Minh bảo khách sạn hết phòng chỉ còn hai phòng còn lại là phòng của Văn Chính với phòng của các cậu. Tôi có điên đâu mà ở với 2 ông kia._ Tiên Dung ngồi trên giường thở. Thiên Tỉ nghe đến đây đã biết một tay Tuấn Khải dệt lên. Còn cô thì quá ngốc mới tin được điều này. Cái khách sạn to như cung điện thế này mà kêu hết phòng thì ai tin được. Ấy thế mà cô tin được thì Tỉ cũng bó tay.
– À, 1 trong 3 người sang kia ở đi, phòng kia chỉ có hai người thôi mà. Tôi chắc chắn là không qua đó rồi_ Tiên Dung chỉ chỉ. Lúc này Vương Nguyên mới bước ra.
– Cậu nhé?_ Tiên Dung chỉ Thiên Tỉ.
– No never._ Cậu xua tay.
– Anh?_ Cô chỉ Khải.
– Không.
– Ế nguyên. cậu đi nhé._ Tiên Dung cười.
– Ờ._ Vương Nguyên xách vali đi thẳng.
– Đấy hai người phải như cậu ấy kìa. Nói cái đi ngay. Chưa bao giờ tôi yêu Nguyên như lúc này._ Cô đứng cười.
– Ây Dung, tôi tưởng cậu đang buồn. Sao giờ cười tươi thế._ Thiên Tỉ bấm bấm điện thoại.
– Cho dù tôi buồn thì cũng có giải quyết được gì đâu._ Cô chỉ cười nhẹ. Còn Khải thì nhìn cô.
– Hai em thay quần áo đi rồi xuống ăn.
– Vâng._ cả hai đồng thanh. Khải chạy chạy ra chỗ Tỉ nói nhỏ.
– Em hay nhỉ, cô ấy đang vui thì nói cái đó làm gì lại để cô ấy buồn.
– Em nhỡ lời._ Thiên Tỉ nhìn anh.
– Lần sau nhớ để ý lời nói đấy. Thôi mau thay quần áo đi._ Khải đẩy Tỉ vào nhà tắm rồi ra phía Tiên Dung.
– Tiên…_ Khải chưa kịp nói thì điện thoại rung lên. Chẳng cần nhìn Dung cũng biết là của Tú Ly.
– Anh nghe điện thoại đi._ Nói xong cô đi ra ngoài ban công ngồi nghe nhạc.