Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 48: Cậu Đừng Như Vậy, Có Được Không?
Vậy là Lục Tú Ly đã trở về… Giấc mơ bao đêm qua của cô đã trở thành sự thật… Một sự thật đau lòng, phải làm sao đây?
– Có nhớ em không, đại ca?_ Tú Ly cười rõ tươi.
– Sao…sao em lại…?_ Khải bất ngờ không nói thành lời.
– Chị Tú Ly… sao chị lại?_ Thiên Tỉ, Vương Nguyên đồng thanh.
– Mọi người sao vậy? Em về khiến mọi người không vui hay sao?_ Tú Ly ngơ ngác.
– Không phải…à…_ Khải bối rối.
– Aish, mọi người thật là… Mà tối nay chúng ta đi ăn liên hoan nhé?_ Tú Ly khoác vai ba người họ.
-…_ Tất cả im lặng.
– Im lặng là ok rồi. Ô, ai kia?_ Tú Ly chỉ về phía Tiên Dung. Từ nãy đến giờ cô vẫn im lặng. Im lặng bởi cô sự thật mà cô sợ đang diễn ra trước.
– Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện._ Tuấn Khải cầm tay Tú Ly. Cảnh tượng này thật giống với giấc mơ của cô.
– Ya, anh làm gì vậy? Chào cô, cô tên gì?_ Tú Ly hất tay Tuấn Khải rồi quay ra hỏi cô.
– Em…emlà Mạc Tiên Dung._ Cô cố cười.
– Hì, chị là Lục Tú Ly._ Mặc dù Tú Ly là người nổi tiếng nhưng chị không hề kiêu như cô nghĩ. Chị rất dễ gần khiến cho cô cảm thấy thoải mái. Chẳng trách Tuấn Khải lại thích chị.
– Vậy em làm gì ở đây?_ Chị tiếp tục hỏi.
– Em…_ Cô không nói thành lời.
– Là quản lí của anh._ Khải nói khiến Tú Ly đơ ra một lúc.
– Anh tim được quản lí từ khi nào vậy?_ Tú Ly cười nhạt.
– Mới. Bây giờ thì đi theo anh._ Anh lạnh nhạt kéo tay Tú Ly đi. hai người vừa ra khỏi phòng tập thì Tiên Dung ngồi sập xuống.
– Tiên Dung, cậu có sao không?_ Vương Nguyên lo lắng.
-…._ Cô lắc đầu.
– Này, đừng im lặng vậy chứ? Hay bây giờ bọn mình đi chơi?_ Thiên Tỉ nhìn cô. Cô lại lắc đầu, mặc kệ hai người kia dỗ dành cô vẫn cứ im lặng. Một lúc sau cô đứng dậy trở về phòng làm việc.
***********
– Này, bỏ em ra._ Tú Ly kêu oai oái.
– Chuyện này là thế nào? Em nói chia tay rồi tự dưng quay về đây tỏ ra thân mật với anh để làm gì? Chẳng phải em đang rất nổi tiếng hay sao? Sao lại quay lại đây?_ tuấn Khải gắt lên.
– Sao anh lại gắt với em? Em làm gì sai sao?_ Mắt Tú Ly rưng rưng. Tuấn Khải sợ đối diện với nước mắt của cô bèn quay đi chỗ khác.
– Nhìn em._ Tú Ly gằn lên. Tuấn Khải vẫn không có ý định quay lại.
– Thế anh có biết tại sao em nói chia tay với anh không?_ Một giọt nước mắt chảy xuống. Lúc này Tuấn Khải mới quay lại.
– Là vì anh đấy._ Cô bắt đầu khóc.
– Vì anh?
– PHẢI. 3 năm trước giám đốc phát hiện ra chuyện chúng ta hẹn hò liền cho người gọi em lên nói là em không đủ tư cách để yêu anh. Vì thế em mới nói chia tay với anh rồi sang Mĩ tạo dựng sự nghiệp, mong sao có thể xứng tầm với anh. Ấy vậy mà vừa về đây anh đã cằn nhằn này nọ là vì sao chứ? Không lẽ là vì cô quản lí mới sao?_ Tú Ly gắt lên.
– Anh xin lỗi, tất cả là tại anh._ Nói xong anh ôm cô vào lòng, một cái ôm thật chặt thể hiện nỗi nhớ suốt 3 năm nay. Cô cũng quàng tay ôm lấy anh rồi khóc nức nở. Hai người cứ ôm nhau thân mật mà không hề biết rằng có một người đang nhìn họ. Người ấy đang rất đau, và rồi nước mắt cũng chảy trên khuôn mặt cô ấy.
*** Tối***
– Tuấn Khải, an gặp Tiên Dung chưa?_ Vương Nguyên nhìn anh khá nghiêm túc.
– Chưa._ Anh lắc đầu.
– Chuyện đến nước này rồi, anh mau giải quyết đi._ Thiên Tỉ khoanh hai tay trước ngực.
– Ừ. bây giờ anh xuống gặp cô ấy._ Tuấn Khải vừa bước tới cửa tì Tú Ly chạy đến.
– Tối nay cho em ăn rình ở đây nha._ Cô cười tươi.
– Chị ăn ở đây á?_ Vương Nguyên, Thiên Tỉ đồng thanh.
– Không được sao? mà chiều nay mọi người đều đồng ý tối nay ăn liên hoan rồi còn gì._ Cô phủi tay.
– Lại thêm xuất nữa à?_ Văn Chính từ đâu chui ra.
– Lâu lắm mới gặp anh._ Cô nhìn Văn Chính và Tân Vũ cười tươi.
– Ừ._ hai người cỉ lặng lẽ gật đầu.
– mà ai đây?_ Vương Nguyên chỉ người đằng sau cô.
– Vệ sĩ của chị, Huỳnh Uy Phong._ Cô giới thiệu.
– Kinh ghê, dao này còn có cả vệ sĩ cơ._ Văn Chính nhìn cô.
– Hì, mà mọi người vào ăn cơm thôi._ Cô gọi mọi người.
– Còn thiếu mà._ Thiên Tỉ đứng dậy.
– Ai?_ Cô tò mò.
– Mọi người vào trước đi, em đi gọi cô ấy._ Thiên Tỉ chạy xuống nhà dưới gọi Tiên Dung. Nhưng vừa bước đến cửa anh đã thấy cô đứng đó, đôi mắt mênh mông hơn bao giờ hết.
– Vào ăn đi._ Anh nhìn cô có chút lo lắng.
– Thôi, tôi…_ Cô chưa kịp nói xong thì Thiên Tỉ chặn họng
– Vào thôi, cậu đừng như vậy, có được không?_ Anh xoa xoa đầu cô giống y Tuấn Khải đã từng làm.