Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 16: Đến Nhà Vương Nguyên.
– Vâng, sao hả chị?_ Tiên Dung tò mò vì thái độ của hai chị.
– À tại từ trước đến nay Khải chưa bao giờ để con gái làm quản lí cả. Liệu em với cậu ấy có…_ Chị Bảo Châu nhìn cô cười cười.
– Ấy, chị… chị có ý gì vậy?_ Cô cố lảng tránh ánh mắt của Bảo Châu.
– Sao lại đỏ mất thế? Khai mau, cô em_ Y Vân từ đâu chạy đến nhìn cô.
– Đỏ đâu… chị cứ đùa… Thôi em ngủ trước nhá, đi máy bay mệt quá. Hì_ Cô chạy vào nhà tắm rồi chạy ra ôm cái giường thân yêu.
“ Tinh Tinh”_ Điện thoại cô rung lên. Là Tuấn Khải nhắn:
{ Ăn trưa xong cùng bọn anh đến một chỗ.}
{ Đi đâu vậy?}
{ Đi rồi biết. Thế nhá}. Vừa kết thúc màn nói chuyện thì chị Bảo Châu gọi cô:
– Tiểu Dung, đi ăn thôi.
– Vâng ạ._ Cô nhanh chóng xuống tầng 1 tập trung cùng mọi người. Bước vào phòng ăn cô choáng ngợp bởi khung cảnh và mùi vị của thức ăn. Ở đây có rất nhiều đồ ăn, trong đó có rất nhiều món cô thích. Cô chẳng chú ý gì đến hình tượng cả, cứ thấy cái gì ngon là gắp vào đĩa.
-E hèm, con gái nên cẩn trọng hình tượng một chút._ Tuấn Khải đứng sau cười.
– Đại ca, anh làm cái gì vậy? Cả buổi cô ấy có cái gì trong bụng đâu, phải để cô ấy ăn chứ. Tiên Dung không phải ngại đâu, cứ ăn đi._ Vương Nguyên chen vào.
– Hờ hờ, mình biết rồi._ Nói xong cô cầm đĩa thức ăn đầy ắp trở về bàn.
– Mình ngồi đây được chứ?_ Thiên Tỉ nhìn cô.
– Tất nhiên._ Cô cười.
– Thế tụi này ngồi được chứ?_ Vương Nguyên và Tuấn Khải nháy mắt.
– Chỗ này là chỗ công ai ngồi cũng được._ Chẳng bận tâm là ai nói cô cứ thế nhồm nhoàm ăn chỗ thức ăn kia.
– Ăn từ từ thôi không nghẹn._ Khải vỗ vỗ lưng cô.
– Em biết rồi. Này anh đừng thân thiết với em quá, kẻo người ta nghi ngờ._ Cô nói nhỏ đủ cho bốn người nghe.
– Ừ, hiểu rồi. Nhớ anh dặn cái gì chưa?_ Khải từ tốn ăn.
– Anh dặn cái gì?_ Cô hỏi.
– Đồ ngốc, sao em mau quên vậy? Tí nữa đi chơi cùng bọn anh._ Tuấn Khải nhìn cô trách móc.
– Ừ biết rồi._ Sau khi đánh chén no nê, cô cùng TFBoys đến nhà của Vương Nguyên. Nhà anh không quá to nhưng cũng không quá nhỏ. Nói chung là bình thường.
– Mẹ ơi con về rồi. Chụt chụt, con nhớ mẹ lắm, hihi._ Vương Nguyên chạy đến ôm mẹ vào lòng rồi hôn như con nít.
– Cái thằng này lớn rồi mà còn… Ô Tuấn Khải, Thiên Tỉ cũng đến à ? Còn cô bé này… ?_ Bà Vương nhìn cô có chút thắc mắc.
– Chúng cháu chào bác ạ._ Cả ba đồng thanh.
– Mẹ đây là bạn gái con._ Vương Nguyên chạy đến khoác vai cô.
– Bạn gái ?_ Bà ngạc nhiên.
– Nguyên đùa ít thôi. Dạ giới thiệu với bác đây là quản lí mới của con._ Khải lên tiếng.
– Chào bác, con là Mạc Tiên Dung ạ._ Cô niềm nở.
– Chào con, trông con xinh xắn quá._ Bà nhìn cô có vẻ ưng ưng._ Thế máy đứa ăn gì chưa ?
– Bọn con ăn ở khách sạn rồi mẹ ạ. Ơ bố đâu mẹ ?_ Vương Nguyên ngồi bóp vai bà.
– Bố đi ăn tiệc với bác Trịnh rồi. Thôi chắc mấy đứa mệt rồi mau đi nghỉ đi._ Bà đứng dậy._ Mẹ cũng phải ngủ đây._ Nói xong bà đi vào phòng mặc cho bốn người họ phá phách.
– Không biết lần này ai là diễn viên của bọn mình nhỉ ?_ Nguyên vừa xem TV vừa nói.
– Thấy bảo hình như là… Âu Dương Na Na._ Thiên Tỉ chèn vô.
– Na Na?_ Khải bất ngờ, còn Tiên Dung vẫn ngồi xem TV giả vờ không chú ý.