Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 15: Trùng Khánh! Tôi Tới Đây
Máy bay vừa cất cánh được 30’thì cô cảm thấy chóng mặt, khó chịu, lại còn còn buồn nôn nữa. Bây giờ cô muốn vào nhà vệ sinh ngay nhưng chân tay cô cứ mềm nhũn như cọng bún thiu, không có chút sức lực nào cả. Thấy Tiên Dung có vẻ không ổn Tuấn Khải vội quay ra:
– Tiểu Dung em sao vậy?
– Chóng…. mặt… quá_ Cô nói trong sự mệt mỏi.
– Chắc là say máy bay rồi._ Khải lẩm bẩm rồi đưa cho cô cái túi.
– Nôn đi, sẽ thoải mái hơn đây._ Anh vỗ vỗ lưng cô.
“ Ọe, Ọe” Cô cứ thế nôn vào túi, cảm giác đúng là đỡ hơn thật, thoải mái hơn rất nhiều. Sau một hồi vật vã, cô lại ngẩng đầu lên ngủ. Tuấn Khải nhìn cô nôn cũng thấy kinh kinh, nhưng không thể trách cô được, bởi cô đang say mà. Nhìn cô ngủ ngon lành, anh chỉ biết cười tủm. Bỗng chốc cái đầu cô rơi trong không trung nhanh chóng anh lấy tay đỡ lấy đặt lên vai mình rồi véo nhẹ mũi cô:
– Làm quản lí để chăm sóc anh thế mà lại để anh chăm sóc, đúng là ngốc mà._ Anh cười nhẹ rồi dựa đàu mình lên đầu cô.
1 tiếng sau
– Aida, ngủ ngon quá._ Tiên Dung vươn vai quên không để ý người bên cạnh khiến anh suýt ngã.
– Tiểu Dung, em làm cái gì vậy ?_ Khải xoa xoa cổ.
– Ơ, em xin lỗi._ Cô chắp hai tay vào nhau
– Hết say rồi sao ?_ Anh hỏi cô.
– Cũng đỡ mệt rồi._ Cô cười.
{ Còn 10’ nữa là chúng tôi hạ cánh…} ( Xin lỗi mình không thuộc câu này, hì)
– Sắp hạ cánh rồi đấy._ Khải nhìn cô.
– Ừm._ Cô vừa nói vừa ăn bim bim.
– Em muốn chết hay sao mà ăn vậy._ Khải giật lấy gói bim của cô.
– Ơ, em đói thì phải ăn chứ._ Dung cành cổ cãi.
– Ăn lắm vào rồi lại say.
– Nhưng em đỡ rồi._ Dung nhìn gói bim bim có chút luyến tiếc.
– Anh tịch thu cái này, tí xuống máy bay anh trả._ Nói xong anh đút vào balo của mình. Tiên Dung chỉ biết khoanh tay nhìn anh.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, sau khi nhanh chóng làm thủ tục anh Tân Minh thông báo với mọi người:
– Bây giờ chúng ta sẽ về khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai bắt đầu làm việc._ Mọi người hào hứng lên xe đến khách sạn.
Thoắt cái đã đến khách sạn, anh Tân Minh cùng một số người ra quầy làm thủ tục, sau đó quay lại thông báo những người cùng phòng với nhau:
– TFBoys sẽ ở chung một phòng 1028.
…..
– Mạc Tiên Dung ở cũng biên kịch Trương Bảo Châu và Trình Y Vân phòng 1027. Bây giờ mời mọi người lên phòng nghỉ ngơi, 11h tập trung trước sảnh để ăn trưa.
Sau lời thông báo của anh Tân Minh, mọi người ai nấy đều về phòng. Cô cùng hai cô nàng kia vào phòng 1027. Nhìn bảng phòng đối diện thì thấy số “1028”, chẳng phải là phòng TFBoys sao. Trời ông trời đúng là phù hộ cho cô, ở đối diện với phòng TFBoys. Thích quá. Bước vào phòng của mình cô thấy nó khá rộng rãi, thoáng mát, còn có cả ban công nữa.
– Chị trông em lạ lắm? Em mới vào à._ Chị Bảo Châu lên tiếng hỏi cô.
– Dạ? À em mới vào hôm qua, đang trong thời gian thử việc ạ._ Cô vừa kéo hành lí vừa nói.
– Thế em làm gì?_ Chị Y Vân hỏi.
– Dạ, em làm quản lí của Vương Tuấn Khải._ Tiên Dung cười.
– Hả? Quản lí?_ Hai cô nàng cùng nhìn cô ngạc nhiên.
– Vâng, sao hả chị?_ Dung tò mò vì thái độ của hai chị.