Vương Tuyết Nghi

Chương Q.2 - Chương 49: Đại Lễ Sắc Phong (1)


Bạn đang đọc Vương Tuyết Nghi: Chương Q.2 – Chương 49: Đại Lễ Sắc Phong (1)

Ba ngày sau, tin tức Ngân Thủy quốc mới có thêm được một nữ thuần thú sư trẻ tuổi đã truyền khắp đại lục, kéo đến vô số thế lực rục rịch cảnh giác cùng nồng đậm ghen tỵ. Ngân Thủy quốc rốt cục ăn phải cái thứ *** chó má gì mà luôn may mắn như vậy? Thực tức chết bọn họ!
Kinh thành Ngân Thủy quốc vô cùng náo nhiệt, dân chúng cùng hoàng thất đều vui vẻ, tâm tình xúc động không thôi. Đất nước bọn họ là cỡ nào may mắn nha, đột nhiên xuất hiện một nữ thuần thú sư, càng đáng nói nữ thuần thú sư kia lại là một cái tiểu cô nương trẻ tuổi, còn là ý trung nhân của thái tử Bạch Lạc Hiên uy vũ của bọn họ! Thực quá kích thích đi! Đám nữ nhân chỉ dám tiếc hận, cũng không có dị nghị, ai da người ta là thuần thú sư đó, là nhân vật lớn cỡ nào đâu!
Trong hoàng cung, chúng cung nữ, thái dám bận rộn tấp nập, chuẩn bị cho đại lễ sắc phong chào đón Thủy Tam thuần sư của bọn họ…
Cách biệt với náo nhiệt bên ngoài, tại Thanh đình viện, bên trong lại yên tĩnh hơn đôi chút.
Ngắm mình trước gương, Vương Tuyết Nghi có chút bất đắc dĩ nhìn cung nữ đang bới tóc cho nàng, thật nặng nha!
“Tiểu Bạch! Phục sức Ngân Thủy quốc các ngươi không khỏi quá kiểu cách đi!”
“Đại lễ sắc phong, tất nhiên phải thế rồi, bình thường cũng không như vậy!” Tiểu Bạch nằm trên bàn trang điểm, rất nhân tính hóa dùng hai chân trước chống cằm, cụp tai, híp mắt cười hướng Vương Tuyết Nghi giải thích. Mấy ngày trước ở yến hội tối hôm đó, ngay thời khắc nhận được đạo ý thức kia, có ai biết nó vui sướng đến cỡ nào! Ay! Nữ vương tỷ tỷ đến Ngân Thủy quốc cũng không nói sớm cho nó biết, hại nó phải sầu não thêm mấy ngày.
Vương Tuyết Nghi mỉm cười liếc xéo Tiểu Bạch một cái, cũng không để ý nó nữa, đứng lên cho cung nữ mặc thêm y phục vào. Chúng cung nữ trong phòng chứng kiến một màn người cùng ma thú nói chuyện, âm thầm kinh hãi. Vốn dĩ ma thú không biết nói chuyện, cũng không thông minh nhân tính như vậy, việc này bình thường trên đại lục là cực kỳ cực kỳ hiếm lạ. Từng nghe nói qua, huyễn thú biết nói chuyện, còn là một con huyễn thú cùng một cái nữ thuần thú sư tôn quý nói chuyện! Thiên a! Bọn họ sống trên đời này quả thật không uổng mà! Nghĩ đến sau này thường xuyên có thể nhìn đến này cảnh tượng hiếm có, các nàng trong lòng nhưng là một hồi cảm giác vi diệu!
Nhìn thần sắc đám cung nữ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh tiếp tục công việc của mình, Vương Tuyết Nghi thầm khen, quả nhiên cung nữ trong cung có khác! Bọn họ kinh ngạc cũng phải, trước đây Tiểu Bạch luôn ẩn giấu ở trong không gian ma thú của Bạch Lạc Hiên, hắn chưa bao giờ để lộ ra mình khế ước cùng huyễn thú, nàng hiểu được, một khi để cho bên ngoài biết được bản thân hắn sở hữu huyễn thú, chính là đưa mình vào miệng cọp. Hiện tại, Bạch Lạc Hiên đã tháo bỏ khế ước với Tiểu bạch, hắn giao Tiểu Bạch cho nàng thật là một lựa chọn sáng suốt. Sẽ không ai dám đánh chủ ý đến ma thú bên cạnh thuần thú sư cả, kể cả đó có là huyễn thú hay là thần thú. Thật ra, Vương Tuyết Nghi nàng hoàn toàn có thể phá bỏ khế ước của Tiểu Bạch, tuy nhiên, giống như Hạ Lục Tào, Bạch Lạc Hiên sẽ bị phản hệ làm cho trọng thương. Mà nàng, vốn dĩ không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy…

Đã đến giờ cử hành nghi lễ, ngoài sân, từng đoàn người từ quân lính, cẩm y vệ cho đến quan viên, các vị đại thần triều đình, hoàng thượng, hoàng hậu cùng vương tôn quý tử đã có mặt, yên vị tại vị trí của mình.
Hoàng cung rộng lớn, bầu trời trong xanh quang đãng, trên không trung xa xa có binh lính cưỡi ma thú bay qua, bầu không khí trang nghiêm hùng hồn vô cùng.
Lúc này, một đoàn người đi đến, dẫn đầu là một nữ nhân thanh tú phục sức màu xanh rực rỡ, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, phong thái mây trôi nước chảy, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, ung dung tự tại, nàng không có dung mạo đẹp tựa hoa, nhưng khí chất kia, hoàn toàn áp đảo, tăng thêm của nàng ba phần diễm lệ chói mắt.
Nữ nhân này, chính là nhân vật chính hôm nay, thuần thú sư của Ngân Thủy quốc bọn họ, Thủy Tam thuần sư – Vương Tuyết nghi.
Nhìn thấy nàng đến, mọi người đồng loạt đứng lên, dáng vẻ nghiêm chỉnh tỏ ra vô vùng tôn kính. Hoàng thượng cũng đứng lên, bước vài bước về phía nàng, giọng nói trầm ổn nghiêm nghị cất lên: “Vương Tuyết Nghi! Chào mừng gia nhập Ngân Thủy quốc chúng ta, ngươi, có nguyện ý một lòng trung thành, cống hiến tài năng cho quốc gia hay không?”
Vương Tuyết Nghi trong mắt mang ý cười, chậm rãi đưa một ngón tay lên miệng khẽ cắn, rất nhanh liền thấy được giọt máu tươi đỏ thẫm xuất hiện, nàng chỉ tay lên trời, nhìn hoàng thượng mở miệng nói: “Vương Tuyết Nghi ta thề, sẽ đưa Ngân Thủy quốc đi lên, thống nhất đại lục.”
ẦM ẦM ẦM…
Ba đạo sét đột ngột đánh xuống, bầu trời nhấp nháy sáng lên, rồi nhanh chóng vụt tắt, giống như trước đó chưa từng phát sinh cái gì. Toàn trường há hốc mồm, mở lớn mắt nhìn trời: Bình thường thề không phải chỉ có một đạo sét đánh xuống thôi không phải sao? Nhưng nàng ta vừa thề, lại tới ba đạo sét?
Tại Nguyệt Linh đại lục, mỗi khi có người thề nguyền, tự lấy máu của mình, chỉ tay lên trời, thiên địa pháp tắc sẽ chứng giám, không thể nuốt lại, một khi làm trái lời thề, sẽ bị truy cứu trách nhiệm, có thể bị thiên diệt.

Hoàng thượng, Bạch Lạc hiên đồng thời nhíu mày, cũng đồng dạng không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đã thề, nếu thuần sư không làm được, hậu quả là tự biết có phải hay không?” Kiềm nén nghi hoặc trong lòng, hoàng thượng lại tươi cười hướng Vương Tuyết Nghi nói chuyện, giọng nói lên cao xuống thấp nhấn mạnh chỗ trọng tâm, cả hai đều hiểu ý nhau!
“Hoàng thượng yên tâm, Tuyết Nghi hiện tại chỉ có một con đường mà thôi!” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng mà tràn ngập tự tin, không khỏi khiến cho người ta không từ chủ mà tin phục.
Nhận được câu trả lời hài lòng, hoàng thượng cười ha hả: “Được rồi. Lễ sắc phong nên bắt đầu đi thôi! Thuần sư, mời ngồi!”
Tiếp theo, là một màn thể hiện vũ kỹ đầy đặc sắc của Bạch Thủy Nhan, nàng hôm nay ăn vận trang điểm đặc biệt xinh đẹp, thành công thu hút nhận được sự ca tụng tán dương của mọi người. Nàng vô cùng hài lòng, âm thầm nở một nụ cười đầy đắc ý.
Sau khi ca vũ kết thúc, đến lượt nghi thức chứng thực thuần thú sư bắt đầu. Một hồi trống hùng hậu vang lên, vang vọng cả cung đình, ba đoàn xe kéo to tướng chậm rãi kéo đến, dừng lại giữa sân. Sau đó được di chuyển lên trên “thú đài” – nơi thuần thú sư tiến hành thu phục ma thú, xung quanh được đặt cấm chế mạnh mẽ ngăn cách với bên ngoài, tránh thương tổn. Tấm màn trên lồng được xốc lên, lộ rõ bên trong ba con mãnh thú to lớn.
Này vừa nhìn, liền kéo đến mọi người không khỏi một trận ồ lên, ba con ma thú lần lượt cảnh giới thú Sư, thú Đại, thú Tông, cỡ nào mạnh mẽ cấp bậc đâu!
Mọi người không khỏi xôn xao cảm thán, thái tử Bạch Lạc Hiên thật sự tài giỏi, ma thú bắt được trong rừng Nguyệt Lâm quả thật không phải tầm thường!
Nhìn thấy nhiều nhân loại xung quanh như vậy, chúng đột ngột trở nên đầy cảnh giác cùng dữ tợn, linh khí nồng hậu phát ra, như muốn phá tan lồng nhốt. Nhưng là, này lồng nhốt cũng không phải bình thường, có cấm chế mạnh mẽ đem bọn chúng yên ổn nhốt tại bên trong, từng vết thương nhỏ cũng theo đó phản hệ lại trên người chúng, phát ra vài tiếng gầm rên giận dữ cùng sợ hãi.

Vương Tuyết Nghi chân mày nhíu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn này ma thú bị nhốt trong lồng sắt. Ma thú của nàng, kiêu ngạo như vậy, mạnh mẽ như vậy, lại phải chịu bị bắt nhốt nhục nhã thống khổ trong cái lồng nhỏ hẹp, vũ nhục này, nàng muốn bắt bọn họ phải trả hết thảy. Bạch Lạc Hiên, ngươi chờ…
Như nhận thấy ánh mắt âm u nhìn về phía mình, Bạch Lạc hiên theo trực giác nhìn lại, nhìn thấy lại là khuôn mặt điềm nhiên của Vương Tuyết Nghi, nàng cười với hắn một cái, như hoa nở giữa mùa xuân, thành công đánh tan mọi nghi ngờ trong lòng hắn.
“Nghi lễ chứng thực thuần thú sư bắt đầu. Với cả sự tôn kính của chúng ta, xin mời Thủy Tam thuần sư tiến về phía trước, tiến hành thu phục tam thú!” Giọng nói lãnh lót của một tên thái giám vang lên, tiếp nối là một hồi trống vang dài, có nhịp điệu, từng nhịp từng nhịp giống như đập vào tim nàng.
Trước ánh nhìn của bao người, Vương Tuyết Nghi ngạo nghễ mà ung dung chậm rãi tiến về phía “thú đài”, bước chân nhẹ nhàng dừng lại trước ba lồng nhốt.
Ngay lập tức, cấm chế xung quanh “thú đài” được khởi động, một vòng tròn linh khí mạnh mẽ đem “thú đài” bao phủ lấy. Bên trong chỉ còn lại nàng, ma thú, cùng hai cường giả nhân Tôn cao quý được điều ra hòng bảo vệ thuần thú sư. Cần đến cả cường giả nhân Tôn bảo vệ, chứng tỏ bọn họ là cỡ nào coi trọng cái này vô cùng hiếm có cùng lợi hại một vị thuần thú sư đâu!
Tiếp đó, cấm chế trên lồng nhốt của một con ma thú cảnh giới thú Đại được cởi bỏ.
Nhận thấy áp chế không còn, ma thú lập tức bùng phát lực lượng đem lồng nhốt phá tung, nhảy ra ngoài. Nó là một con báo chưa trưởng thành lông màu vàng có đốm đen, dưới mỗi chân có ba cái sừng nhọn mọc ngược ra sau, đuôi dài được điểm một nhúm lông đen ở đỉnh, nhìn qua rất có uy hiếp, nhưng trong mắt Vương Tuyết Nghi, nó lại là một con báo con thật dễ thương, thật khả ái biết bao!
Ma thú vừa ra, bởi vì trước đó chịu ngược đãi cùng áp chế, mang theo tâm lý cảnh giác nguy hiểm cùng phản kháng, nó cụp đuôi chậm rãi đi qua đi lại, gầm gừ nhìn chằm chằm Vương Tuyết Nghi, có thể tấn công bất cứ khi nào.
Bên ngoài “thú đài”, mọi người đều hồi hộp chờ xem bản lĩnh của Vương Tuyết nghi, chỉ có Bạch Thủy Nhan hai mắt không che giấu kích động cùng mong chờ nhìn không nháy mắt, chỉ sợ bỏ sót chi tiết thú vị nào.
Trước mặt mọi người đang chuyên chú nhìn chằm chằm, Vương Tuyết Nghi vẫn không có bất cứ cử động nào, kéo đến bọn họ bắt đầu nghi hoặc. Tiếp đó, cả người lẫn ma thú cũng không có hành động, triệt để khiến mọi người nghi hoặc, nhỏ tiếng nghị luận. Dù sao, bọn họ cũng chưa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của nàng, trong lòng liền có nghi ngờ.

“Chuyện gì vậy? Không phải là sợ tới mức chết đứng đó chứ?”
“Làm sao nàng ta còn chưa triển khai pháp chú đâu?”
“Ma thú đã được hai cao thủ nhân Tôn áp chế tu vi rồi không phải sao? Nếu là thuần thú sư chắc chắn sẽ dễ dàng thu phục không phải sao?”
“…”
Bạch Lạc Hiên cũng bắt đầu lo lắng đứng lên, xảy ra vấn đề gì?
Trong lúc mọi người bắt đầu xôn xao nghi vấn, một đạo giọng nói khiến tất cả lập tức im lặng: “Ngươi tưởng bản thân đạt tới trình độ thu phục ma thú không cần đọc tới chú ngữ sao?” Ngay lập tức, tất cả quan viên binh lính, trừ hoàng thượng cùng vương tôn quý tộc, còn lại đều cúi đầu, tay chắp lại, vô cùng cung kính mang theo sợ hãi trong lòng đồng thanh hô to: “Nghênh đón Đoàn Y thuần sư!”
Vương Tuyết Nghi ghé mắt nhìn sang, là một trung niên nam tử râu quai nón, thân mặc áo bào cao sang màu tím, tóc cột cao được cố định bởi một cây trâm ngọc cùng màu, trên vai ngồi một con chồn lửa có bộ lông màu cam, ánh mắt cùng chủ nhân nó giống nhau xếch lên đầy kiêu ngạo. Bàn tay của hắn không ngừng nắm lấy đuôi chồn vuốt a vuốt. Trong đầu Vương Tuyết Nghi lập tức liên tưởng đến một tên đạo sư ẻo lã.
“Đoàn Y thuần sư, khanh không phải ghét náo nhiệt sao, hôm nay ngọn gió nào thổi đến đây vậy?” Hoàng thượng mặt mang tươi cười chào đón vị khách không mời mà đến này. Hắn là thuần thú sư lâu năm của Ngân Thủy quốc, kiêu ngạo vô cùng, hoàng thượng cũng phải nhân nhượng ba phần, nếu không phải hắn là thuần thú sư, hoàng thượng đã sớm chém ba họ nhà hắn rồi.
“Thần đến nhìn một chút, nha đầu này như thế nào thu phục ma thú đây?” Đoàn Y khẽ cúi đầu hướng hoàng thượng chào lấy lệ một cái, vô cùng không kiêng kỵ nói, vô cùng tự nhiên ngồi xuống nhìn về Vương Tuyết Nghi, hếch mũi híp mắt khinh thường.
Đủ nghênh ngang, đủ kiêu ngạo! Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thán, thuần thú sư quả nhiên là chức nghiệp tốt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.