Vương Tuyết Nghi

Chương Q.2 - Chương 48: Điều Kiện


Bạn đang đọc Vương Tuyết Nghi: Chương Q.2 – Chương 48: Điều Kiện

Trong lúc mọi người đang hồi hộp chờ Bạch Lạc Hiên xác nhận, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Nàng vốn đã ở đây rồi.”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người liền sửng sốt, hai mắt lập tức sáng lên, theo bản năng dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm bảo vật.
Bạch Thủy Hàn cùng nhị hoàng tử nghe Bạch Lạc Hiên nói vậy, hai hàng chân mày nhíu lại, mắt thâm trầm nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm. Không phải người của bọn họ về báo lại, nữ thuần thú sư kia không rõ thế nào đột nhiên biến mất sao? Còn có Bạch Lạc Hiên hắn cố ý phong tỏa tin tức về nàng, bên ngoài không ai biết đến sao? Như thế nào hiện tại lời nói của hắn lại bất đồng như vậy?
Bạch Thủy Nhan tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung ác nhìn Vương Tuyết Nghi, trong lòng có dự cảm không tốt. Vương Tuyết Nghi nàng ta nếu thật sự trở thành nữ thuần thú sư Ngân Thủy quốc, địa vị bên trong không cần nói đến cao ngất ngưỡng, phụ hoàng cũng nhất định đối với nàng cung kính ba phần, vậy mình phải làm sao đối phó với nàng đây, còn phải làm sao đề phòng nàng ta trả thù? Trên trán Bạch Thủy Nhan ẩn ẩn vài giọt mồ hôi muốn nhỏ xuống, sự uy hiếp trước nay chưa từng có khiến nàng sợ hãi.
Hoàng thượng kinh hỷ, hai mắt không che giấu vui mừng mở lớn, bàn tay kích động nắm chặt lấy ghế rồng: “Hiên nhi! Ngươi mau nói rõ ràng!”
Bạch Lạc Hiên mỉm cười, quay người về phía đám nữ quyến, ánh mắt chạm phải đôi mắt nhàn nhạt ung dung của Vương Tuyết Nghi, ngón tay chậm rãi giơ lên. Xung quanh mọi người đều nín lặng, hồi hộp tập trung nhìn theo ngón tay của hắn, cho đến khi ngón tay Bạch Lạc Hiên dừng lại, bọn họ liền theo hướng chỉ đó, ngay lập tức thấy được một thân y phục nha hoàn Vương Tuyết Nghi, miệng không hỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tâm tình không khỏi xúc động. Chỉ thấy nàng đứng trước ánh mắt soi mói của mọi người yên lặng đứng đó, trên môi nụ cười như có như không tiếu ý, lưng thẳng tắp, cằm ngạo nghễ, giống như mọi chuyện xung quanh cùng nàng không có quan hệ.
Cái nô tì nho nhỏ này là thuần thú sư sao? Nàng không phải là nô tì của Bạch Thủy Liên quận chúa sao?
“Nàng đích thị là một thuần thú sư, nhi thần tìm được nàng ở Ngân Kim quốc.” Giọng nói của Bạch Lạc Hiên vang lên khẳng định thân phận của Vương Tuyết nghi. Hắn sâu cạn nhìn nàng, tâm thái đã khác xưa, nàng lúc này khiến hắn không còn nhận ra. Nếu không phải tiểu bạch thỏ thong báo cho hắn, hắn cũng không biết.
Lúc này, không khí đột nhiên dao động, khí tức ma thú cường đại phát ra khiến một ít người tu vi kém có chút đứng không vững. Chỉ thấy từ trong khung trung, một bóng dáng màu trắng mơ màng xuất hiện, cuối cùng hiện rõ hình dạng của một con thỏ trắng nho nhỏ. Thỏ trắng vừa xuất hiện, lập tức lao thẳng vào trong lòng Vương Tuyết Nghi, trong miệng phát ra tiếng “píp píp” nho nhỏ, giống như đang làm nũng với nàng, có chút ủy khuất.
Đám người xung quanh lập tức kinh ngạc há hốc mồm, cằm cũng muốn rớt xuống đất.
Huyễn thú bạch thỏ, một trong năm loài huyễn thú quý hiếm nhất Nguyệt Linh đại lục, vạn dặm khó cầu. Bọn chúng luôn sống ở những nơi bí ẩn khó tìm, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, gặp một con cũng khó, chứ đừng nói đến bắt về làm ma sủng. Huyễn thú làm ma sủng mà nói, cũng chỉ có những người tu vi khủng bố may mắn có được cơ duyên, hoặc là nói…chỉ có thuần thú sư mới thuần phục được chúng nó!

Như vậy tiểu nha hoàn này, còn không phải là một thuần thú sư sao?
Thân ảnh nữ tử nhỏ nhắn trước mặt bọn họ lúc này trong tay vuốt ve con “thỏ nhỏ” nào đó đang thỏa mãn hưởng thụ, trên mặt nàng sủng nịnh tươi cười, khiến cho đám người không khỏi cảm thấy nàng lúc này cao quý vô cùng, là người ở xa xa bọn họ không thể chạm đến. Đây chính là sự sùng bái tôn kính tận sâu đáy lòng của họ đối với thuần thú sư, mà trước mắt, lại còn là một cái thuần thú sư trẻ tuổi có được huyễn thú.
Hoàng thượng lúc này đã kích động đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Vương Tuyết Nghi. Nếu có được người này, Ngân Thủy quốc của hắn sẽ càng thêm mạnh mẽ, khát vọng đứng đầu năm quốc gia mạnh nhất đại lục của hắn sẽ càng thêm nắm chắc. Nha đầu này, nhất định phải nắm được trong tay.
Lấy lại bình tĩnh, hoàng thượng ngồi xuống ghế rồng, mỉm cười thân thiện hướng Vương Tuyết Nghi nói bằng giọng hiền từ kính trọng: “Vương Tuyết Nghi! Ngươi là một thuần thú sư, tại sao lại làm nha hoàn cho Liên nhi đây?”
Bạch Thủy Liên nghe vậy, lúc này mới từ trong ngỡ ngàng cùng khiếp sợ tỉnh lại nhìn nữ nhân yên ổn bên cạnh mình mấy ngày nay, người này lại là thuần thú sư, chức nghiệp vô cùng cao quý hiếm có trên đại lục!
Bạch Thủy Hàn cũng kích động không kém, rõ ràng một cái thuần thú sư ở trong phủ của mình mấy ngày lại không hề hay biết. Hắn tức giận nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nếu là sớm biết, hắn còn không biến nàng thành người của mình cùng nhị hoàng tử sao? Cơ hội tốt như vậy, lại để tụt mất. Hừ! Bất quá, thời gian sau này còn dài, hắn phải tìm cách lôi kéo nàng. Nhưng mà tính toán của hắn chưa được bao lâu, một đạo giọng nói to rõ ràng lập tức chặn đứng suy nghĩ của hắn.
“Nàng là của nhi thần ý trung nhân.”
Bạch Lạc Hiên hai tay chắp sau lưng, dõng dạc nói ra khiến cho mọi người không khỏi ồ lên, vô cùng hứng thú đánh giá Vương Tuyết Nghi. Thái tử trước nay không để ý đến nữ sắc, thì ra là trong lòng đã có người thương. Chậc chậc, một bên thiên tài đệ nhất Ngân Thủy quốc, một bên thuần thú sư thanh tú nữ tử, cũng coi như là tuyệt phối đi. Tương lai nói không chừng còn sinh ra một cái tiểu thuần thú sư thiên tài đấy! Chỉ là quận chúa bên kia…
Một lời này của Bạch Lạc Hiên, lại trực tiếp đem Bạch Thủy Liên lảo đảo lùi ra sau mấy bước, trong lòng một loại cảm xúc oán hận không thể tin nhìn hắn. Nàng theo đuổi nhiều năm như vậy, hắn nói chỉ coi nàng là muội muội, nói trong lòng chỉ có duy nhất một người Lâm Ngữ tỷ tỷ đã qua đời, nàng lại hăng hái theo đuổi, đến tất cả mọi người đều biết Bạch Thủy Liên nàng si mê thái tử, nàng cũng mặc kệ, hắn từ chối nàng, hiện tại lại trước mặt mọi người nói Vương Tuyết Nghi là ý trung nhân của hắn, hắn coi nàng là cái gì?
Bạch Thủy Liên tự giễu cười, hốc mắt đã muốn đỏ.

Vương Tuyết Nghi không khỏi nhíu mày, ý trung nhân? Hơ! Qủa không hổ là thái tử một nước, ra tay thật nhanh. Nàng khi nàng là ý trung nhân của hắn?
“Ý trung nhân?” Hoàng thượng nghi hoặc nhìn Bạch Lạc Hiên, chờ hắn giải thích.
“Lúc trước nhi thần khiến nàng giận dỗi bỏ đi, hiện tại thấy nàng xuất hiện ở đây cũng thật vui mừng.” Nói xong, Bạch Lạc Hiên mang theo ý cười đi đến trước mặt Vương Tuyết Nghi, ngửa bàn tay ra: “Tuyết Nghi! Nàng giận cũng đủ rồi, nào!”
Vương Tuyết Nghi nhìn nhìn hắn, cũng không có đặt tay lên. Cái người này, lúc trước là nàng muốn lợi dụng hắn để đến được đây thuận lợi, hiện tại cái gì cũng không cần nữa, thân phận thuần thú sư Ngân Thủy quốc sớm muộn cũng sẽ vào tay nàng, người này nghĩ lấy gì lôi kéo nàng? Tiểu Bạch sao? Bất quá nếu hắn dùng Tiểu Bạch tới uy hiếp nàng, hắn lầm to rồi.
“Nào dám giận thái tử điện hạ, ta đây cũng không phải đối với ngài coi là ý trung nhân.” Vương Tuyết Nghi nâng mắt, giọng nói mềm mại châm chọc nhìn hắn, ôm Tiểu Bạch tuyết trắng trong lòng nhẹ nhàng vuốt.
Thấy nàng như vậy, đám người xung quanh lại lầm tưởng thành nàng còn đang hờn dỗi thái tử điện hạ của bọn họ, tội nghiệp cho hắn. Nào có nữ tử nào không ái mộ hắn chứ? Nữ tử này không biết nắm giữ, coi chừng mất người như chơi a!
Bạch Lạc Hiên vẫn duy trì nụ cười trên môi, bỏ tay xuống chắp ra sau lưng, ánh mắt sâu xa nhìn Vương Tuyết Nghi, như muốn từ trên gương mặt nàng nhìn ra điểm gì.
Bên này Bạch Thủy Hàn trong mắt lóe lên vui mừng, hắn có thể nhìn ra, Vương Tuyết Nghi trong mắt nhìn Bạch Lạc Hiên không có một chút tình ý, điểm này làm hắn có một tia hy vọng. Bản thân trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều năm, các cô nương đối với hắn tình ý dào dạt như thế hắn nhìn một cái cũng có thể nhận ra.
“Vương Tuyết Nghi! Nếu đã là một thuần thú sư, trẫm nghĩ ngươi cũng biết đi ra bên ngoài nguy hiểm như thế nào, không bằng hiện tại, trẫm mời ngươi làm nữ thuần thú sư thứ ba của Ngân Thủy quốc chúng ta, ngươi thấy thế nào?” Bản thân là vua một nước, mặc dù rất muốn lôi kéo nàng, nhưng Bạch Duẫn hắn cũng không thể để lộ ra mặt thất thố.
Vương Tuyết Nghi nghe vậy, bước ra trước mặt Bạch Duẫn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng dung nhan hoàng đế, mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã ưu ái tiểu nữ như vậy, tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh. Bất quá, một thuần thú sư như tiểu nữ, nếu tiểu nữ nguyện ý, cũng có thể khiến các thế lực khác chào đón, hoàng thượng ngài an tâm sao?”

Lời vừa nói ra lập tức khiến không khí xung quanh trầm xuống. Nữ nhân to gan, dám ở trước mặt hoàng thượng thách thức, cho dù là thuần thú sư, cũng không được ngạo mạn như vậy. Bạch Duẫn trầm mặt nhìn cái nha đầu to gan trước mắt mình, nhíu mày, giọng nói mang theo tức giận nhàn nhạt: “Ngươi đây là đang thách thức trẫm sao?” Uy áp cường giả nhân Tôn nháy mắt bao trùm xuống dưới, nặng nề đè ép trên người Vương Tuyết Nghi. Ngoài dự tính của hắn, nàng không có bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại bình tĩnh thong dong nhìn hắn. Một cái nhân Đại cao cấp tu vi?
“Tiểu nữ không dám. Nếu bản thân tiểu nữ đã khiến hoàng thượng không an tâm như vậy, mà tiểu nữ đối với địa vị sau này của mình cũng tương đối không được đảm bảo. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta cùng đảm bảo lợi ích của nhau. Hoàng thượng thứ cho tiểu nữ to gan, cầu ngài ban cho tiểu nữ đặc ân: không hạn chế tự do của tiểu nữ, không ép buộc tiểu nữ làm những điều bản thân không muốn, sau cùng, nơi ở của tiểu nữ không muốn bị quấy rầy.” Nàng đánh cược với hoàng đế, nàng cược nàng thắng, dựa vào thân phận thuần thú sư này nàng thắng.
Xung quanh mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, căng thẳng chờ đợi cơn thịnh nộ của hoàng thượng. Nhưng là hoàng thượng cũng không có thịnh nộ như bọn họ nghĩ, chỉ thấy hắn bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Đổi lại?”
“Đổi lại, Ngân Thủy quốc sẽ trở thành cường quốc đệ nhất đại lục.”
Một lời nói ra, lập tức đưa đến một trận oanh động đánh vào tim mỗi người. Giọng nói mềm mại của nữ tử như thế hùng hồn, như thế khiến người ta muốn tin phục.
“Vương Tuyết Nghi, cùng trẫm ra điều kiện từ trước tới nay ngươi là người thứ nhất. Ngươi dựa vào đâu để trẫm tin ngươi?” Bạch Duẫn híp mắt, gương mặt mang theo khí thế sắt bén ẩn ẩn. Làm cho đám người bên dưới cùng Bạch Lạc Hiên nghĩ nàng muốn không xong rồi, chọc giận hoàng đế, hậu quả chưa bao giờ có kết cục tốt. Nhưng là, cái người bọn họ nghĩ sắp không xong kia, bình thản ung dung đứng ở đó, cùng hoàng đế mắt đối mắt, cũng không biết là nàng quá can đảm hay là quá ngu ngốc. Chỉ có Bạch Thủy Nhan cùng Lâm Uyển vui mừng khi người khác gặp họa. Bạch thủy Nhan siết chặt tay, kích động vui mừng. Sắp rồi, cái gai trong mắt sắp được nhổ bỏ.
“Tiểu nữ đối với lời nói của mình tràn ngập tự tin.”
“Quá cuồng vọng.” Hoàng đế đột ngột quát.
Bạch Lạc Hiên thấy nàng sắp không ổn, vội vàng bước ra đứng bên cạnh Vương Tuyết Nghi: “Phụ hoàng xin đừng chấp nhất nàng tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi càn rỡ, nàng…”
“Hoàng huynh chớ che chở cho ả, dám cùng phụ hoàng ăn nói như vậy, tội đáng bị đem ra ngũ mã phanh thây. Phụ hoàng, tiện tì kia khiêu khích người, Nhan nhi cũng tức giận thay người.” Bạch Lạc Hiên còn muốn nói, đã bị Bạch Thủy Nhan cao giọng chen vào, nũng nịu ủy khuất hướng phụ hoàng nàng nói.
“Phụ hoàng nàng…”
“Ha ha ha…”

Bạch Lạc Hiên nôn nóng, vẻ mặt lo lắng định nói, lần này lại bị tiếng cười to của Bạch Duẫn cắt ngang. Làm cho hắn, Bạch Thủy Nhan cùng đám người ngơ ngác, có chút không thích ứng được kinh ngạc nhìn hắn.
“Ha hả, Hiên nhi ngươi lo lắng rồi, trẫm làm sao nỡ đối với ý trung nhân của ngươi ra tay đâu. Vương Tuyết Nghi, trẫm nhớ kỹ tên của ngươi. Được, trẫm chờ ngươi đem Ngân Thủy quốc biến thành đệ nhất quốc gia đại lục.” Lời nói của Bạch Duẫn thành công xua tan không khí đè nén vừa rồi, cũng làm cho Bạch Lạc Hiên trong lòng thở phào một hơi, nếu mất nàng, hắn sẽ mất đi sự trợ giúp rất lớn.
“Tiểu nữ sẽ không làm ngài thất vọng.” Vương Tuyết Nghi lúc này mới khẽ nhún người hành lễ với hoàng thượng, đầu cúi thấp che giấu nụ cười đắc ý của nàng. Ánh mắt lóe lên hàn quang. Ngươi chờ xem đi, Ngân Thủy quốc của ngươi nhất định đứng đầu năm cường quốc đại lục, cũng chờ xem, Ngân Thủy quốc của ngươi tàn lụi ra sao.
“Tốt. Các khanh! Trẫm tại nơi này tuyên bố, Vương Tuyết Nghi, nữ thuần thú sư thứ ba của Ngân Thủy quốc của chúng ta, phong hiệu Thủy Tam thuần sư, ban Thanh đình viện, ngày mai lập tức chuyển đến.” Giọng nói hùng hậu của Bạch Duẫn vang vọng khắp nơi, tuyên bố đất nước bọn họ có thêm một thuần thú sư khiến người ta đỏ mắt, đồng nghĩa đất nước bọn họ lực lượng càng lớn mạnh. Cả đám người quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Sau đó, một đám người lần lượt tiến tới chúc mừng Vương Tuyết Nghi, ra sức tung hứng nịnh nọt, tranh thủ tạo mối quan hệ tốt với nàng. Đổi lại Vương Tuyết Nghi bên ngoài chỉ bình thản mỉm cười đáp lễ với bọn họ, bên trong lại âm thầm nhớ rõ từng người, về sau đối với nàng tất có chỗ lợi.
Yến tiệc lại tiếp tục, Vương Tuyết Nghi bây giờ ngồi ở một chỗ cao cao tại thượng, tượng trưng cho địa vị tôn quý của nàng hiện tại. Tuy chưa có chính thức sắc phong, quần áo lại không phù hợp, nhưng không ai có thể phủ nhận quyền lực của nàng sau này lớn mạnh, cái nhỏ tiểu tiết cũng không ai để ý.
Lúc này, một bóng dáng hồng nhạt tiến đến đứng trước mặt Vương Tuyết Nghi, ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Thủy Liên. Nàng cúi đầu đứng đó, hai tay nắm chặt, giọng nói nhỏ thấp phát ra: “Vương Tuyết Nghi! Ngươi tính toán từ trước?” Nàng cũng không phải là đang hỏi, mà là khẳng định.
Nhìn Bạch Thủy Liên trước mặt, Vương Tuyết Nghi đối với nàng cũng không biết có cái cảm tình gì, chỉ nhàn nhạt nhìn: “Mỗi người có chí riêng, nếu ngươi tức giận ta lợi dụng ngươi thì cứ cho là vậy đi. Bất quá ta đáp ứng ngươi đối phó Bạch Thủy Nhan, cũng không phải là nói suông.”
“Ngươi biết rõ ta đối với Hiên ca ca như thế nào, có phải ngươi cảm thấy khinh thường ta quá ngu ngốc hay không hả ý trung nhân của thái tử điện hạ?” Bạch Thủy Liên đột ngột quát to, sau đó nước mắt giàn giụa chạy đi. Nhớ đến mấy hôm nay bản thân hưng phấn vui vẻ kể về Hiên ca ca với nàng, nàng nhất định cảm thấy mình rất ngu ngốc. Nàng là ý trung nhân của hắn, bản thân còn ở trước mặt nàng nói chuyện như vậy…
Mọi người thấy vậy, nhìn một chút, cũng không nhìn nữa, trong lòng thấy tiếc cho tiểu quận chúa si tình. Theo đuổi nhiều năm như vậy! Ai! Nhất định tổn thương không nhỏ.
Vương Tuyết Nghi nhìn bóng dáng hồng y nho nhỏ chạy đi, trong lòng cũng không để tâm, nâng lên ly trà ưu nhã nhấp một ngụm. Tâm tình của Bạch Thủy Liên không liên quan đến nàng, vốn dĩ cùng nàng không có quan hệ, bản thân cũng không có tổn hại đến nàng ta. Nàng không phải thiện lương nữ tử mềm lòng, chút việc này liền để cảm thấy áy náy, huống chi, bản thân còn không phải ý trung nhân của Bạch Lạc Hiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.