Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 41


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 41

Giờ phút này, đôi mắt Tư Đồ Tu vô cùng dịu dàng, giống như ánh nắng đầu hạ, có thể soi sáng lòng người. Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt, phải mở to miệng thở mới có thể giữ được tỉnh táo. Nhưng nàng không biết phải trả lời như thế nào, ngàn vạn lời nói ra tới miệng lại không thể thốt ra lời.

Nói nàng trọng sinh? Nói nàng từng gả cho chàng nên nàng sợ? Vào lúc bị độc hành hạ tới chết kia, nàng rất sợ hãi, nàng từng chờ đợi chàng về bên cạnh nàng. Nàng không biết nên nói cái gì, trong đầu loạn như tơ vò.

Tư Đồ Tu nhìn nàng giống như người mất hồn, lông mày anh tuấn nhướng lên, chàng thầm đắc ý, rõ ràng là nàng được yêu thương mà sợ hãi, dù sao chàng cũng là vương gia, kể cả khi nàng từng làm vương phi thì nàng cũng chưa từng nghe lời ngon ngọt thế này. Chàng không tin nàng không động tâm, sớm muộn gì nàng cũng phải ngoan ngoãn làm vương phi của chàng.

Nhưng bây giờ, chàng cho nàng thời gian. Thứ nhất, nàng không thông minh, lại phản ứng chậm, bây giờ nàng biết được suy nghĩ của chàng rồi thì có lẽ nàng phải tốn mấy ngày để suy nghĩ. Thứ hai, chàng muốn giữ nàng, không để nàng trêu chọc nam nhân khác.

Tư Đồ Tu dịu dàng nói: “Bản vương nói với nàng những lời này là muốn nàng suy nghĩ thật kỹ, không phải buộc nàng quyết định.”

Giọng nói êm tai làm nàng ngẩng đầu nhìn về phía chàng lần nữa.

Khuôn mặt quen thuộc, nhưng vẻ mặt lại không quen thuộc.

Nếu đời trước chàng nói những lời này với mình thì sẽ như thế nào? Nàng nháy mắt một cái rồi gật đầu, sau nghĩ tới gì đó, lại nhìn khăn che trong tay chàng.

Khăn che vừa nhẹ vừa mềm, còn có mùi thơm của nàng, chàng không muốn trả lại, “Chỉ là một hạt mụn nhỏ thôi, không cần mang cái này.”


Chàng nhặt quẻ bói của nàng, lấy ngọc bội con cá của nàng, bây giờ còn muốn lấy khăn che của nàng?

Bùi Ngọc Kiều nhíu mày: “Khăn che này là của tam muội cho ta mượn.”

Chàng vừa nghe xong liền vội trả lại cho nàng, giống như đó là đồ vật gì đáng sợ lắm vậy.

Nàng cầm khăn che xoay người đi, lúc tới tầng hai vẫn còn ở trạng thái mất hồn. Tưởng Lâm nhìn thấy nàng thì vội tới hỏi: “Tỷ đi đâu vậy? Vừa rồi muội theo tỷ xuống dưới lại bị tùy tùng của vương gia cản lại. Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói nàng ta chứa đầy sự quan tâm, “Muội sợ mình phá hỏng.”

Bùi Ngọc Kiều thừa dịp Bùi Ngọc Anh không chú ý mới đi xuống, tất nhiên nàng không ngờ Tưởng Lâm sẽ phát hiện, nàng ta còn bị Tư Đồ Tu cho người ngăn lại, nàng chột dạ không biết trả lời như thế nào.

Bùi Ngọc Họa lạnh lùng nhìn Tưởng Lâm, “Sở vương điện hạ nể mặt đại bá mới mời chúng ta lên thuyền, vì vậy đại tỷ xuống phía dưới một chút thì có gì đâu? Còn cô, không có một tí lễ nghi, may là cô không phải họ Bùi.”

Cô ta họ Bùi thì bọn họ không còn mặt mũi.

Vừa rồi ở trên du thuyền, Bùi Ngọc Họa nhịn tức đủ lắm rồi, bây giờ nói ra được mới thấy thoải mái. Khuôn mặt Tưởng Lâm lập tức trắng bệch, nàng ta run rẩy nói: “Tam biểu muội, ta sợ đại biểu tỷ… Hôm nay biểu tỷ gặp chuyện không may nhiều lần, lúc là Thẩm công tử, lúc là…Ai biết xuống tầng dưới sẽ gặp chuyện gì.”

“Được rồi!” Bùi Ngọc Anh quát lên, “Tỷ muội một nhà ồn ào cái gì?” Nàng ấy nhìn thẳng Tưởng Lâm, “Từ trước đến nay Thẩm công tử luôn lương thiện, lần trước đã từng đỡ tỷ tỷ, lần này chỉ là nhấc tay một cái, có gì mà nói là gặp chuyện không may? Tỷ đừng nói bậy!”

So với Bùi Ngọc Họa cay nghiệt, Bùi Ngọc Anh càng uy nghiêm hơn, Tưởng Lâm không dám nói lời nào.

Bùi Ngọc Kiều ngồi cạnh muội muội.

Bùi Ngọc Anh nhìn nàng, trong lòng có nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này còn có người ngoài, nàng ấy sẽ không lắm miệng.

Du thuyền nhanh chóng cập bờ, chỉ là vừa rồi bọn họ va chạm với thuyền khác nên đã bỏ lỡ thuyền rồng, vì vậy lúc Tư Đồ Tu tới Lâm Thủy Đình cũng là lúc Tư Đồ Hằng Thành và mấy vị vương gia chuẩn bị về.

“Hiếm có diệp phụ hoàng vui cùng dân chúng mà thất đệ đi đâu vậy?” Tư Đồ Dập cười vỗ bả vai chàng, “Đúng là người bận rộn. Không phải là đệ lo việc ở nha môn đấy chứ? Ta nói đệ này, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, ép buộc quá sẽ đứt.”


Tư Đồ Dập là tam hoàng tử, sau khi thái tử bị nhốt, trừ Chu vương Tư Đồ Dụ thì hắn ta là hoàng tử lớn nhất, dựa theo thứ tự lớn nhỏ, hắn ta là người sẽ được lập thái tử, hắn ta khoan dung nhân từ, cho dù là quan viên hay là bách tính đều rất yêu quý, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành thế lực rất mạnh.

Kể cả Tư Đồ Cảnh có Hứa quý phi làm chỗ dựa thì cũng có danh tiếng không bằng hắn ta, có điều mẹ đẻ Tư Đồ Dập có địa vị không cao như Hứa quý phi nên miễn cưỡng đánh ngang tay.

Tư Đồ Tu nghe hắn ta hỏi, sắc mặt ửng đỏ trả lời: “Đệ đi ra sông.” Chàng thi lễ với Tư Đồ Hằng Thành, “Phụ hoàng, xin tha thứ cho nhi thần.”

Tư Đồ Hằng Thành cười nói: “Có gì phải tha thứ? Nếu trẫm vẫn còn ở tuổi các con thì sợ là trẫm sẽ điều khiển thuyền đuổi theo thuyền rồng đó. Chỉ là tuổi già sức yếu, đành phải ngắm sông than thở thôi.” Ông ta nói với mấy vị trọng thần: “Có điều thấy dân chúng an vui, thịnh thế giàu có, lòng trẫm coi như được an ủi. Mọi người có thể trở về ăn mừng đoan ngọ được rồi.”

Các thần tử rối rít khen ngợi hoàng thượng anh minh nhân hậu.

Tư Đồ Hằng Thành cười một tiếng, khí phách xoay người đi.

Bùi Trăn nhìn Tư Đồ Tu, nhớ tới vừa rồi Tư Đồ Dập thì thầm với ông du thuyền Bùi gia va chạm với thuyền khác, suýt nữa lật thuyền, may là được Tư Đồ Tu cứu, sau đó mời cô nương Bùi gia lên thuyền của chàng, chỉ là Tư Đồ Dập còn kèm theo câu thất đệ không có gì ý xấu, mong Bùi đại nhân tha lỗi.

Con cháu hoàng thất như bọn họ đều là người thông minh gian trá.

Ông cám ơn Tư Đồ Tu: “Vương gia vừa cứu tiểu nữ, hạ quan thật sự không biết báo ơn như thế nào.”

Lời nói có chút châm chọc, không trách được Bùi Trăn nghi ngờ, thật sự là Tư Đồ Tu đã cứu cô nương Bùi gia nhiều lần lắm rồi. Tư Đồ Tu nói: “Là va chạm với thuyền của công tử Hoa gia, bản vương chỉ trùng hợp đi ngang thôi.”

Đúng là trùng hợp thật, Bùi Trăn mỉm cười không nói nữa. Lúc về phải hỏi kĩ Bùi Ngọc Anh, nếu thật sự Tư Đồ Tu có ý đồ thì ông phải nghĩ cách đối phó.


Ông lên du thuyền nhà mình.

Lúc này Tư Đồ Cảnh mới hỏi Tư Đồ Tu: “Đệ đi xem Bùi đại cô nương nữa hả?”

“Đúng vậy.” Tư Đồ Tu không giấu giếm.

Tư Đồ Cảnh hiểu tâm tư nam nhi vừa biết yêu, năm đó hắn vừa gặp đã thương vị hôn thê Viên Diệu Huệ, khi đó nàng mới có mười hai, nhưng hắn lại giống như bị ma ám mà nhớ nàng cả ngày lẫn đêm. Sau đó hắn năn nỉ Hứa quý phi mới được mối duyên này. Nửa năm nữa hắn sẽ cưới nàng.

Khuôn mặt Tư Đồ Cảnh nhiễm hồng, hắn cười nói: “Đệ đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ nói với nương.”

Lúc không có người, Tư Đồ Cảnh gọi Hứa quý phi là “Nương.”. Đời trước, Tư Đồ Tu cũng gọi giống hắn. Nhưng bây giờ, chàng nghe từ “Nương.” chỉ cảm châm chọc, chàng nhếch môi, “Cám ơn Ngũ ca.”

Dựa vào thủ đoạn của Hứa quý phi, muốn thuyết phục phụ hoàng cho chàng cưới Bùi Ngọc Kiều là không khó, có điều cũng không dễ. Nhưng bà ta muốn lung lạc lòng người, còn là một người rất quan trọng có thể giúp con ruột của bà ta thì thỉnh thoảng phải trả giá cao một chút chứ?

Khuôn mặt Tư Đồ Tu hiện lên sự chế giễu, chàng vừa cười nói vừa đi cùng Tư Đồ Cảnh đi về phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.