Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 40
Mã Nghị nghe Tư Đồ Tư hừ là biết chủ tử không chờ được, hắn vội phân phó thuyền phu dùng sức chèo.
Du thuyền lướt trên mặt nước tạo ra sóng nước lớn, giống như con rắn trắng lao thẳng về phía phía trước.
Du thuyền xung quanh rối rít nhường đường.
Bùi Ngọc Kiều đụng vào lồng ngực cứng rắn của Thẩm Mộng Dung, nàng đau âm ỉ, vừa mới ngẩng đầu thì thấy hắn dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
“Có hơi đau.” Nàng trả lời, bỗng thấy khuôn mặt hơi lạnh, là khăn che rớt xuống.
Nàng mở to mắt hạnh, vội lấy tay che miệng.
Thẩm Mộng Dung cười nói: “Thấy rồi, không xấu đâu.”
Nàng giật mình, cách bàn tay hỏi: “Thật sao?”
Giọng nói nũng nịu lại êm tai như đứa trẻ.
“Thật. Muội lấy tay ra đi.” Thẩm Mộng Dung nói.
Nàng không thể che hoài, đành lấy tay ra.
Mụn nước to mọng trên môi, ở giữa có đốm nâu nhỏ rất dễ thấy, mụn giộp đi để lại dấu vết, Thẩm Mộng Dung nhìn chằm chằm nhìn một lát rồi nói: “Vẫn nên che khăn thì hơn, dù sao nữ nhi đều thích đẹp, che lại sẽ đẹp hơn.”
Dù Bùi Ngọc Kiều có ngốc hơn nữa thì nàng cũng hiểu là lúc nãy Thẩm Mộng Dung cố ý lừa nàng, nàng tức giận giậm chân một cái rồi nói: “Muội, muội tin huynh nên mới không che.”
Thẩm Mộng Dung cười ha ha đứng lên.
Bùi Ngọc Kiều nguýt hắn một cái.
Hắn cúi người xuống nhặt khăn che cho nàng, mặc kệ những người khác đang nhìn. Bùi Ngọc Anh nhíu mày, nàng nhớ tới sự cố vừa rồi, lúc đó Thẩm Mộng Dung ôm Bùi Ngọc Kiều vào trong ngực, dù là giúp đỡ, nhưng đến cùng thì nam nữ khác biệt. Nàng ấy nhìn Thẩm Thời Quang, ý hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thẩm Thời Quang lại không biết trả lời như thế nào.
Bây giờ chuyện này không phải chuyện quan trọng nhất, Bùi Ngọc Anh xoay người hỏi: “Du thuyền bị gì vậy?” Rồi ra lệnh cho tùy tùng đi xem.
Ai ngờ vừa dứt lời thì tiếng thuyền phu vang lên sau lưng: “Du thuyền có vết nứt. Nước đang vô.”
Bùi Ngọc Kiều giật mình, vội lấy khăn che từ tay Thẩm Mộng Dung rồi chạy tới cạnh Bùi Ngọc Anh, “Muội muội, làm sao bây giờ? Chúng ta không biết bơi.”
Bùi Ứng Hồng tức giận nhìn xung quanh thì thấy phía sau bên phải có một chiếc du thuyền đâm thẳng vào đuôi thuyền bọn họ, hắn lớn tiếng quát: “Thuyền nhà ai thế? Con rùa khốn kiếp! Không thấy thuyền chúng ta ở trước sao? Đi lung tung như thế đó hả? Muốn đi đầu thai phải không? Ló đầu ra cho ta, để xem ta xử lý các ngươi như thế nào!”
Đừng thấy bình thường Bùi Ứng Hồng luôn vâng vâng dạ dạ trước mặt lão hầu gia mà lầm, trên thực tế, ở bên ngoài hắn luôn nóng nảy.
Bùi Ứng Lân cũng xắn tay áo mắng theo.
Thậm chí Bùi Ứng Hồng còn định gọi người xách cây tới đánh.
Lúc này có một người bước ra từ du thuyền bên kia. Hắn ta áo bào thêu hoa văn bốn mùa mận, phong lan, trúc, cúc. Môi hồng răng trắng, gọn gàng xinh đẹp, nhìn sơ rất giống nữ nhân. Hắn ta thong thả nói: “Bản công tử muốn đuổi theo thuyền rồng, ai ngờ không giữ vững được bánh lái thuyền nên lệch hướng, vì vậy mới đụng vào các ngươi…Aizz, bản công tử mới đến kinh thành nên không biết các ngươi là ai, chiếc du thuyền này bao nhiêu tiền? Bản công tử đền.”
Bùi Ứng Hồng suýt ngất vì tức.
Người này không chỉ khốn kiếp mà còn không có mắt, ngay cả Bùi gia cũng biết.
Thấy ca ca đệ đệ mình cãi nhau với người ta, Bùi Ngọc Họa sốt ruột, nàng ta đi tới lớn giọng nói: “Chúng ta là người Đông Bình hầu phủ Bùi gia, ngươi thức thời thì nên biết làm thế nào. Thiệt hại của chúng ta ngươi lo, du thuyền chúng ta chìm ngươi đền, ngày mai tới nhà chúng ta xin lỗi, nếu thấy được thì chúng ta sẽ bỏ qua.”
Lời nói chỉ trích mà giọng nói lại nũng nịu, nghe thế nào cũng thấy động lòng.
Vị công tử kia giật mình nhìn qua Bùi Ngọc Họa thì thấy nàng ta mặc áo khoác thêu cành lan trắng, bên dưới là chiếc váy thêu chùm hoa màu xanh, tóc búi phi tiên kế, tai đeo ngọc bích. Lúc này nàng ta đang nhíu mày, đôi mắt lóe sáng động lòng người, trong nhất thời hắn ta nhìn đến ngẩn người, không nói tiếng nào.
Bùi Ứng Hồng thấy hắn ta như vậy thì quát lên: “Yêu râu xanh, ngươi nhìn cái gì? Ta móc mắt ngươi bây giờ.”
Nói xong ra vẻ như muốn nhảy qua du thuyền hắn ta, công tử kia lấy lại tinh thần nói một hơi: “Ta cho người bắc ván sang để các ngươi đi, cái gì cũng từ từ nói, đền tiền hay tới nhà xin lỗi đều được.”
Thật là không hề giống người kiêu căng vừa rồi.
Bùi Ngọc Họa không kìm được cười một tiếng, nàng ta không ngốc, nhìn thấy ánh mắt của công tử kia là biết hắn ta coi trọng mình rồi, nhưng mình còn chưa biết hắn ta là ai nữa. Nàng ta bĩu môi, không hiếm lạ gì cả, “Ca ca, chúng ta sang du thuyền Thẩm gia.” Nàng ta nhướn mày nói với công tử kia: “Nhớ tới Bùi gia nhận lỗi.”
Bùi Ngọc Họa xoay người đi.
Công tử kia sững sờ tại chỗ.
Xa xa, Tiết Cảnh Nguyên cũng đang nhìn, hắn ta nghĩ cô nương này thật thú vị. Nếu hắn ta không đoán sai thì đó là tam cô nương Bùi gia. Hắn ta đưa tay sờ cằm, vốn định qua chào hỏi với hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng nhưng lúc nãy lại xảy ra chuyện, bây giờ hắn ta qua thì hơi đột ngột. Hôm nay có hoàng thượng và mấy vị vương gia ở đây, hắn ta không thể gây chuyện cho tỷ phu Tư Đồ Dập nhà mình được. Hắn ta nhanh chóng cho thuyền đi khỏi.
Thẩm Thời Quang nói với Bùi Ngọc Anh: “Các cô qua thuyền ta đi.”
Bùi Ngọc Anh gật đầu.
Có điều va chạm vừa rồi đã làm rơi tấm ván xuống nước, Thẩm Mộng Dung lệnh cho tùy tùng tìm tấm ván khác, Thẩm Thời Quang tranh thủ tới cạnh hắn hỏi: “Ca ca đang nghĩ gì vậy? Dù không có ca đỡ thì loại lung lay này không làm Bùi đại cô nương té được đâu.”
Thẩm Thời Quang đang lo lắng cho ca ca.
Thẩm Mộng Dung bình tĩnh nói: “Đứng gần đó, tiện tay thôi.”
“Muội sợ lời ra tiếng vào.” Thẩm Thời Quang nhíu mày.
Thẩm Mộng Dung không trả lời.
Thẩm Mộng Dung là dạng người không che giấu tâm tư của mình, nhưng Thẩm Thời Quang luôn luôn không thể hiểu được, cho dù nàng ta cùng lớn lên với ca ca của mình, cho dù ca ca hoàn hảo tới mức không ai có thể bắt bẻ. Nàng ta suy nghĩ một lát, giọng nói càng nhỏ hơn, “Muội sợ ca ca…Ca ca nên hiểu là Bùi đại cô nương chỉ giống vài phần thôi, nàng không phải là tiểu cô nương.”
Hắn nói: “Ca biết nàng không phải.”
Tuy lúc đầu hắn có coi Bùi Ngọc Kiều là đứa trẻ, nhưng qua lại vài lần thì hắn phát hiện là nàng chỉ đơn thuần chứ không phải không có suy nghĩ, nàng không phải là đứa trẻ. Hơn nữa, ở cùng với nàng thoải mái hơn bất cứ ai, hắn thích loại cảm giác này.
Hắn nhìn Bùi Ngọc Kiều.
Bùi Ngọc Kiều dựa vào lan can, mặt phủ khăn che, không biết nàng đang nói gì với Bùi Ngọc Anh mà không còn sợ nước vào thuyền nữa, đôi mắt chớp chớp giống như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào làm lòng người thoải mái.
Đôi mắt hắn trở nên dịu dàng như nước, hắn nhớ tới nàng nói kén rể, thật ra thì nàng và hắn chỉ là chưa gặp được người mình thích mà thôi.
Trẻ tuổi hồn nhiên, nói cái gì cũng giống như nói dối, chỉ có trách nhiệm trên người mới là thật, cho nên tận sâu trong lòng hắn luôn cất giữ một giấc mộng không muốn bị đánh vỡ, vậy mà hắn lại nói với nàng. Mười mấy năm qua, ngay cả lúc tiểu muội còn sống thì hắn cũng chưa từng nói.
Hắn đang nghĩ ngợi thì mặt sông bỗng chấn động, du thuyền lung lay lần nữa.
Chỉ nghe rầm một tiếng, chẳng biết từ lúc nào, một chiếc thuyền du thuyền từ phía tây tới, dựa vào sóng nước đẩy thuyền Thẩm gia ra. Một tấm ván gỗ hạ xuống tạo thành một con đường tạm thời. Phía đối diện, Tư Đồ Tu đứng ở mũi thuyền, áo thêu trăn bị gió thổi lên làm lộ ra áo lót trắng như tuyết.
Bùi Ứng Hồng ngạc nhiên, vội vàng cùng mọi người đi hành lễ.
Tư Đồ Tu nói: “Nghe nói du thuyền các ngươi hỏng?”
“Đúng vậy. Là do công tử Hoa gia…” Bùi Ứng Hồng còn chưa nói xong thì chàng cắt ngang, “Lên đi!”
Bùi Ứng Hồng không từ chối, ngày ấy ở Bạch Hà, hắn cùng Tư Đồ Tu chơi súng lục, cùng nhau câu cá, bọn họ đã không còn xa lạ, hắn cười đồng ý.
Tư Đồ Tu bỗng nhiên xuất hiện làm Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt, nàng không muốn lên du thuyền của chàng, nhưng nàng không có can đảm từ chối, huống chi Bùi Ứng Hồng đã đồng ý rồi. Dù sao chàng cũng là vương gia, chính miệng chàng mời, ai cũng phải cho chàng mặt mũi, nàng chỉ đành theo Bùi Ứng Hồng đi.
Lúc đi ngang qua Tư Đồ Tu, nàng cúi thấp đầu, cố gắng giữ một khoảng cách với chàng, dường như người ở trên đường ngẩng đầu nhìn chàng chỉ là ảo giác.
Tư Đồ Tu nghĩ chẳng lẽ chàng nhìn lầm rồi sao? Thật ra nàng không có nhìn chàng? Ánh mắt chàng nhìn nàng nóng rực như lửa, dường như có thể đốt cháy tất cả.
Nàng giật mình một cái, có trực giác không tốt, không kìm được quay đầu nhìn Thẩm Mộng Dung.
Điềm đạm đáng yêu giống như con nai con trong rừng sẽ rơi vào tay thợ săn.
Thẩm Mộng Dung nói: “Vương gia, bọn họ đều là cô nương, không bằng ta với công tử Bùi gia lên thuyền vương gia, cô nương Bùi gia qua thuyền với muội muội ta, đỡ phải có lời đồn không hay, dù với vương gia hay là các nàng đều không tốt.”
Tư Đồ Tu đau đầu.
Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn. Lúc nãy hắn ôm Bùi Ngọc Kiều sao không nghĩ những thứ này? Bây giờ lại đề phòng ngược lại chàng, Thẩm Mộng Dung nói vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Chàng nâng cằm lên nói: “Thẩm công tử rất chu đáo, chỉ là du thuyền bản vương có hai tầng, các cô nương lên tầng trên, vậy rất tiện, đều là người Bùi gia, cần gì phải phân chia chỗ ngồi. Lại nói bản vương đang muốn đi Lâm Thủy Đình, Bùi đại nhân đang ở đó xem thuyền rồng với phụ hoàng. Xem xong thì bọn họ cùng nhau trở về.”
Chàng nói đến thế này thì Thẩm Mộng Dung không tiện nói gì nữa, đành mở to mắt nhìn bọn họ lần lượt lên thuyền Tư Đồ Tu.
Hắn đứng ở mũi thuyền thở dài một cái.
Rõ ràng là Tư Đồ Tu có ý đồ với Bùi Ngọc Kiều, nhưng vừa rồi hắn không thể bảo vệ nàng, ít nhiều có chút không vui, Thẩm Thời Quang nhìn Bạch Hà, nàng ta lo lắng nói: “Ca ca, mong rằng ca nghĩ rõ ràng.”
Du thuyền từ từ đi.
Bùi Ngọc Kiều ngồi ở tầng hai nghĩ về Tư Đồ Tu, không biết sao chàng lại tới đây, dường như đời này chàng luôn dây dưa không rõ với nàng, nàng nhíu mày, nhìn rất buồn rầu.
Tưởng Lâm ngồi cạnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng ta không biết coo1 cảm giác gì nữa, bản thân nàng ta có lòng muốn tiếp cận Thẩm Mộng Dung, muốn kết bạn với Thẩm Thời Quang. Nhưng Bùi Ngọc Kiều thì sao? Nàng không cần làm gì cũng được Thẩm Mộng Dung coi trọng, rõ ràng nàng ta đứng trước mặt hắn mà hắn coi như không thấy. Bây giờ lại có thêm một Tư Đồ Tu, có lẽ tới đây vì nàng?
Cuối cùng là nàng hấp dẫn người ta ở chỗ nào? Là khuôn mặt sao? Tưởng Lâm càng nghĩ càng không hiểu, nàng ta cúi đầu lể lể móng tay.
Hạ nhân bưng nước trà lên, Đinh Hương nghe được gì đó thì sắc mặt thay đổi, nàng ấy thì thầm với Bùi Ngọc Kiều, nàng mở to mắt nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, thừa dịp Bùi Ngọc Họa và Bùi Ngọc Anh nói chuyện, nàng vội đi ra cửa.
Ở đuôi thuyền, Tư Đồ Tu đang chờ, dòng nước phản xạ con trăn trên áo bào sống động như thật, nó vòng quanh chàng làm người ta sợ mất mật, Bùi Ngọc Kiều đi lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Vương gia, sao huynh uy hiếp ta? Cuối cùng thì ta chọc huynh chỗ nào? Huynh có gì muốn nói?”
Vừa rồi chàng uy hiếp nàng, nói nàng không tới gặp chàng thì chàng trực tiếp lên tầng hai ôm nàng xuống, sao Bùi Ngọc Kiều có thể không sợ?
Tư Đồ Tu nhìn nàng hỏi: “Vừa rồi ở trên đường, nàng có nhìn bản vương không?”
Bùi Ngọc Kiều ngẩn ra, ngập ngừng hỏi: “Chỉ vì hỏi cái này?”
“Cái này là thứ nhất.” Tư Đồ Tu nói, chàng không muốn mình mừng hụt, nàng ra vẻ vô tình vô nghĩa với chàng, nhưng chàng lại cho rằng trong lòng nàng có chàng, “Tốt nhất nàng nên nói thật, không phải nàng không biết thủ đoạn của bản vương.”
Nàng đương nhiên biết chàng ác độc, giọng Bùi Ngọc Kiều như ruồi muỗi:”Có nhìn.”
Chàng thầm thả lỏng, lại hỏi: “Nàng muốn gả cho Thẩm Mộng Dung sao?”
Lần này nàng trả lời nhanh hơn: “Ta muốn kén rể. Hắn không có khả năng ở rể.”
Chàng nhìn chằm chằm gò má nàng, mặt nàng không đỏ không hồng, lại trả lời nhanh như vậy, xem ra là nói thật, đúng là nàng không có ý gả cho Thẩm Mộng Dung, hắn cười rộ lên, đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng trách chàng: “Huynh đã đồng ý với ta không làm vậy nữa.”
“Hôm nay nàng bị Thẩm Mộng Dung ôm.” Chàng cúi đầu nhìn nàng, chàng không muốn nàng nhớ chuyện này.
Bùi Ngọc Kiều vẫn không quen được với hành động không chút kiêng dè của chàng, nàng tức giận nói: “Vì Thẩm công tử muốn đỡ ta, còn vương gia thì sao?”
“Thật ra du thuyền của bản vương không quá bền chắc, có thể chìm xuống bất cứ lúc nào.” Chàng ôm hông của nàng, “Đương nhiên là bản vương muốn đỡ nàng, lỡ nàng không cẩn thận té xuống thì sao?”
Bùi Ngọc Kiều thấy da mặt chàng dày như thế thì hoảng hốt, nàng nhìn chàng chằm chằm, lát sau nói: “Huynh hỏi xong rồi. Ta phải đi.”
“Còn chưa xong.” Chàng xốc khăn che mặt nàng lên, “Đang yên lành thì sao mang cái này…” Đến lúc thấy môi nàng, chàng cười rộ lên, “Thì ra là thế.”
Tư Đồ Tu nhìn chằm chằm môi nàng, ánh mắt không hề kiêng nể gì cả, nhìn từ môi sang mặt rồi toàn thân, nàng cảm thấy như cả người mình đều bị ánh mắt chàng bao phủ, chính mình cả người đều bị bao phủ ở, nàng không kìm được che miệng nói: “Phi lễ chớ nhìn, huynh nhìn cái gì?” Nàng vừa nói vừa đẩy chàng, “Ta xuống đây đã lâu, muội muội sẽ tìm.”
Nàng vội vã muốn chạy trốn.
Tư Đồ Tu kéo tay nàng ra rồi cúi đầu hôn lên môi của nàng, thê tử vẫn luôn nhớ mong đang ở trước mặt, hôm nay chàng không thể buông tha nàng dễ dàng như vậy.
Đầu lưỡi tách hai hàm răng của nàng ra, chàng và nàng quấn quít cùng một chỗ, đầu lưỡi Tư Đồ Tu quấn lấy lưỡi của nàng, kéo nó vào vòng xoáy, trong chốc lát nàng cảm thấy như trời đất xoay chuyển, tuy cơ thể từ chối nhưng cảm giác kia lại rất quen thuộc, người từng ôm nàng mỗi đêm lại hôn nàng lần nữa, toàn thân nàng không còn sức lực, trong lúc mơ màng nàng từ từ đáp lại.
Một lúc lâu sau Tư Đồ Tu mới buông nàng ra, đôi mắt sáng ngời của nàng có chút mờ mịt, cả người tựa ở trong ngực chàng, chẳng biết từ lúc nào hai bàn tay nàng ôm lấy hông chàng.
Ngón tay chàng vuốt vuốt môi nàng, đôi môi, đôi mắt, cả cái mũi kia đều là của chàng, chàng từng có nàng ba năm nên tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường nàng cho người khác.
“Lần trước bản vương nói muốn cưới nàng là nói thật.” Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn lướt qua đầu quả tim.
Nàng nghe câu này thì lập tức tỉnh táo, thân thể căng thẳng, nàng vội buông tay ra rồi lắc đầu nói: “Không được, ta không thể gả cho huynh.” Nàng không muốn vào vương phủ, không muốn ứng phó những chuyện kia, nàng muốn ở nhà cùng phụ thân và tổ mẫu, nàng không muốn rời khỏi nhà.
Tư Đồ Tu híp mắt, “Bản vương sẽ không rút lại lời đã nói.”
Nàng nôn nóng: “Vì sao? Sao vương gia phải cưới ta chứ? Thiên hạ có nhiều cô nương như vậy.”
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, nàng vốn là thê tử của chàng, nhưng Tư Đồ Tu không muốn nói như vậy, trọng sinh một lần, chàng hy vọng có thể cùng nàng bắt đầu lại, chàng không làm thầy của nàng, nàng cũng không phải là học trò ngốc của chàng.
Nhưng phải nói như thế nào đây? Chàng nhìn nàng, trên mặt bỗng có chút nóng, chàng nhỏ giọng nói: “Bởi vì bản vương coi trọng nàng, bản vương không coi trọng cô nương khác.”