Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 34


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 34

Mới vừa vào hạ là Trường Xuân Điện đã chuẩn bị đỉnh băng, khí lạnh từ trong bốc ra giống như khói bếp chốn thôn quê.

Lúc này trên chiếc bàn vuông bày mười hai món ăn, sáu món ăn nguội, bốn món ăn ăn nóng, một chén canh, một chén chè, các món ăn được bày biện đẹp mắt, làm người ta nhìn là muốn ăn.

Tư Đồ Tu đi tới thì thấy Hứa quý phi đang ngồi trên ghế có khắc hoa hải đường ở phía trong cùng. Bà ta vẫn đoan trang xinh đẹp như năm nào, phụ hoàng nói bà ta hiền lành nhân ái như quan thế âm, vì vậy tặng cho bà ta một pho tượng quan âm có giá trị liên thành, nó được đặt bên phải điện, ngọc lấp lánh trong suốt, quan âm cầm hoa mỉm cười, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng thấy ghen tị.

Chàng nhẹ giọng nói: “Bái kiến nương nương.”

Giọng nói có hơi khàn khàn, Hứa quý phi lo lắng hỏi: “Con không khỏe sao? Tu nhi, con phải chú ý thân thể, ta nghe hoàng thượng nói con vì chuyện hộ bộ nên đổ bệnh? Con qua đây.”

Chàng nghe lời đi tới.

Còn cách bà ta một thước mà đã ngửi được mùi hoa quế.

Bà ta chưa bao giờ đổi huân hương, phụ hoàng nói bà ta rất chung thủy, chàng cũng thích mùi này, ngọt nhưng không gắt. Khi còn bé, chàng dựa vào lòng bà ta, bà ta kể chuyện xưa, bà ta dịu dàng chải tóc, chàng ngửi được mùi này, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, vì thế sau khi lớn lên đều rất thiên vị loại mùi thơm này.

Nhưng bây giờ, chàng tình nguyện mình không ngửi được nữa.

Chàng đến gần, Hứa quý phi tỉ mỉ quan sát chàng, vầng trán nhăn lại, “Con gầy rồi, có phải đầu bếp trong phủ không chu đáo không? Ta đã dặn dò thời tiết nào nên ăn cái gì rồi, thái y nói thân thể của con dễ phát nhiệt.”

“Không phải, là con bận quá.” Chàng cười cười, “Lúc làm việc không chú ý đến bữa ăn, chỉ ăn qua loa cho có.”

“Sao có thể như vậy?” Hứa quý phi nói, “Thân thể quý giá hơn bất cứ thứ gì, nếu con bệnh thì sẽ không làm được việc gì.”


Thấy bà ta chỉ lo quan tâm Tư Đồ Tu, Tư Đồ Cảnh lắc đầu thở dài: “Nương nương, con thì sao? Con vừa mới được thả ra đó.”

“Đáng đời con.” Đôi mi thanh tú của Hứa quý phi nhíu lại, “Con là hoàng huynh mà không chính chắn bằng thất đệ con, sao con lại đánh nhau với Lan nhi? Con bị nhốt mà ta lại không dám xin cho con, sợ phụ hoàng con sẽ tức giận, để xem sau này còn còn dám làm vậy nữa không. Không có tiền đồ!”

Tư Đồ Cảnh nói một hơi: “Là con sai, nương nương tha thứ cho con đi, có điều nói như thế nào thì chuyện này vẫn là lỗi của lão tứ.”

“Vậy thì lạ rồi, sao nó chỉ kiếm chuyện với con?” Hứa quý phi nói, “Không thấy nó tìm người khác gây phiền phức.”

Tư Đồ Cảnh cạn lời.

Hứa quý phi ngầm thở dài, bà ta biết con trai mình khôn ngoan, nhưng nó cũng có khuyết điểm, đó là tham công, nếu không phải nó đi mật báo thì sẽ không kết thù với Tư Đồ Lan, đương nhiên hai bên vốn có thù với nhau rồi, nhưng lúc này ai cũng không muốn đứng đầu ngọn gió, vậy thì sao phải vội ra tay? Không dồn đối phương vào chỗ chết mà còn phơi bày mình.

Ở điểm này, Tư Đồ Cảnh không bằng Tư Đồ Tu.

“Sau này con muốn làm gì thì phải bàn bạc với Tu nhi trước, đánh hổ phải có đủ huynh đệ, một mình con lỗ mãng làm gì?” Hứa quý phi giáo dục con trai rồi nhìn Tư Đồ Tu, “Đành phải nhờ con trông coi ngũ ca của con rồi.”

Cho nên người làm đệ đệ như chàng phải chắn gió che mưa cho ngũ ca, kể cả thủ đoạn quang minh chính đại hay ám toán sau lưng.

Tư Đồ Tu buông mắt xuống: “Đương nhiên, chỉ là nếu ngũ ca giấu con làm gì đó thì con không biết được.”

“Chao ôi, lần này coi như là một bài học đi, tứ ca đúng là một con cá chạch trơn trợt không dễ bắt.” Trước kia hắn cho rằng nắm được tội này thì nhất định có thể lật đổ Tư Đồ Lan, ai ngờ Tư Đồ Lan lại tìm người chịu tiếng xấu thay cho mình, kết quả là liên lụy đến Tư Đồ Cảnh hắn, “Không nói nữa, chúng ta ăn thôi, ta đói quá.”

Hứa quý phi hé miệng cười: “Tất cả ngồi xuống đi.”


Hai huynh đệ ngồi phía dưới.

Hứa quý phi ra hiệu cung nữ gắp thức ăn cho Tư Đồ Tu: “Đây là món phượng thiên nga con thích ăn nhất, còn có ngọc sợi.”

“Cám ơn nương nương.” Tư Đồ Tu từ từ ăn.

Từ lúc chàng mất mẹ ruột là Hứa quý phi với dáng vẻ đoan chính đã dạy dỗ chàng, bà ta dạy rất tốt, chàng giơ tay nhấc chân đều để lộ sự ung dung khí phách, thậm chí còn có khí phách hoàng gia hơn cả Tư Đồ Cảnh, Hứa quý phi nghĩ muốn lôi kéo lòng người rất khó, thật sự bà ta đã dốc hết tâm huyết với chàng rồi, ngay cả con ruột bà ta còn thiên vị.

Người không biết đều cho rằng bọn họ là hai mẹ con.

Thật ra thì Hứa quý phi thật lòng thích Tư Đồ Tu, bà ta cười tủm tỉm nhìn chàng ăn.

Bên bờ Bạch Hà, người Bùi gia vẫn còn lưu luyến chưa muốn về nên ở lại chơi một lát mới trở về, Bùi Ngọc Kiều quấn Bùi Trăn nói: “Phụ thân, lần sau rãnh chúng ta đi nữa được không? Hôm nay con câu được có hai con cá, mà còn nhỏ như thế này này.” Nàng giơ bàn tay nho nhỏ lên, “Con muốn câu cá lớn như phụ thân câu.”

Bùi Trăn cười nói: “Chỉ sợ con tay nhỏ chân nhỏ sẽ bị cá lớn kéo xuống nước.”

“Không phải còn có phụ thân sao.” Nàng nói, “Lần trước phụ thân dẫn bọn con đi câu cá đã là năm năm trước rồi.”

“Lâu vậy sao?” Bùi Trăn ngẩn ra, ông nhớ lại thì hình như là năm năm trước ông trở về từ Đài Châu, ở nhà nghỉ ngơi mấy tháng, sau đó lại đi Bắc Bình, năm năm qua ít về nhà, con gái cảm thấy ông ít ở cạnh nó sao? Trong mắt ông tràn ngập dịu dàng, “Được, lần sau đi nữa.”

Bùi Ngọc Kiều vui vẻ nói với muội muội: “Phụ thân hứa sẽ đi nữa.” Bùi Ngọc Họa nói: “Tính cả muội nữa, muội không muốn một mình đâu, đi theo đại bá là tốt nhất, ông chẳng hề quản chặt.”


Bùi Ngọc Kiều đồng ý.

Bọn hạ nhân dọn dẹp đồ đạc đầy mặt đất. Xa xa, Chu Dịch đang nhìn qua bên này, hắn tới cùng người Hứa gia vào khoảng giờ mùi, lúc ấy người Bùi gia đang sôi nổi chơi súng lục rồi câu cá với Tư Đồ Tu nên không thấy hắn. Bao nhiêu lần hắn đã đi cùng bọn họ như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể đứng đây nhìn mà không thể bước qua một bước.

Hắn đứng yên nhìn.

Hứa Đại Mi giận dữ chau mày nói: “Huynh muốn theo ta tới, thì ra là muốn thăm con tiện nhân kia.”

Chu Dịch quay đầu: “Cô nói cái gì?”

“Nếu không… Nhìn chằm chằm bên kia làm gì?” Hứa Đại Mi vẫn còn giận hắn chuyện không giúp nàng ta trả thù công chúa Thường Ninh, tuy rằng ca ca nhà mình cũng không dám, nhưng Chu Dịch là phó chỉ huy sứ, hắn muốn dùng chút thủ đoạn thì đâu khó khăn gì, vậy mà hắn không chịu. Bây giờ tới Bạch Hà lại chỉ đứng nhìn Bùi gia, không phải nhìn Bùi Ngọc Anh thì là nhìn ai?

Chu Dịch nhướng mày, không để ý nàng ta mà xoay người nhận cương ngựa trong tay tùy tùng.

Hứa Đại Mi càng giận dữ, nàng ta đuổi theo hắn hỏi: “Huynh nói rõ xem huynh nhìn cái gì?” Nàng ta có cảm giác Chu Dịch càng ngày càng không kiên nhẫn với nàng ta, nào giống như trước đây nữa, nàng ta tức giận thì hắn cảm thấy nàng ta dễ thương.

Thấy muội muội không còn chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các, Hứa lão nhị Hứa gia vội vã bước lên kéo nàng ta rồi nhỏ giọng nói: “Muội còn như vậy thì lúc về nhị ca sẽ nói với mẫu thân, sau này muội đừng mong ra ngoài nữa.”

Mắt Hứa Đại Mi đỏ lên: “Nhị ca, hắn ức hiếp muội, nhị ca xem đi, hắn đối với Bùi Ngọc Anh là tình xưa khó quên. Muội…muội không muốn gả cho hắn!”

“Nói bậy bạ gì đó, muội đừng nghi thần nghi quỷ nữa, chắc chắn hai nhà chúng ta sẽ kết thân.” Hứa lão nhị bị muội muội tùy hứng làm cho đau đầu, hắn ta kéo Hứa Đại Mi ra chỗ khác, “Muội không gả cho hắn thì gả cho ai? Kinh thành có người tốt hơn hắn sao? Huống chi Chu gia còn là gia tộc như thế.”

Hứa Đại Mi cắn môi không nói lời nào, dung mạo tài năng Chu Dịch là loại không thể kén chọn, nhưng tính tình hắn không tốt, trước kia ngoan ngoãn phục tùng, nhưng thời gian trôi qua hắn bắt đầu chán nàng ta. Cứ tiếp tục như vậy, đến khi gả cho hắn thì hắn còn đối xử tốt với nàng ta không? Nàng ta lắc tay áo Hứa lão nhị, “Lỡ hắn do dự thì sao?”

Hứa lão nhị cân nhắc một lát, “Về rồi nói.”


Chu Dịch ngồi trên lưng ngựa nhìn bọn họ xì xào thì cũng đoán được một ít, nhưng chẳng biết tại sao bây giờ hắn nhìn Hứa Đại Mi lại cảm thấy nàng ta không hiểu chuyện, nếu cưới nàng ta thì đúng là gia môn bất hạnh. Không biết tại sao phụ mẫu lại cố chấp như thế, chỉ bằng cái vẻ ngoài này của Hứa gia thì sớm muộn gì cũng liên lụy Hứa quý phi và Tư Đồ Cảnh thôi.

Hắn nghĩ ngợi rồi xoay người lại nhìn Bùi gia, lờ mờ thấy được Bùi Ngọc Anh mặc áo xuân màu xanh biếc, mềm mại như mầm non đầu cành, nàng ấy thông minh hơn Hứa Đại Mi nhiều, cũng biết làm nhiều việc hơn Hứa Đại Mi, vì sao ban đầu hắn lại cố chấp tự ái, bực bội nàng ấy không tin hắn?

Hắn thở dài, giục ngựa đi về phía trước.

Lúc sắc trời chuyển tối thì người Bùi gia mới về đến nhà, Bùi Ứng Hồng cười gọi bọn hạ nhân đưa cá câu được tới phòng bếp, sau đó tới gặp nhị lão, tới đó mới thấy Tưởng gia đều ở đây, ngoài Tưởng Thừa An, Tưởng phu nhân, Tưởng Luân Tưởng Lâm thì còn có một vị thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày thanh tú, vóc người hơi gầy, không biết là ai.

Hắn ngạc nhiên hỏi: “Cậu, mợ, mọi người tới đây lúc nào?”

“Tới lúc chiều, nghe nói các con đi câu cá nên đợi xem có cá ăn không.” Tưởng phu nhân cười.

Thái phu nhân nói: “Là ta mời bọn họ ở lại, ta đoán mấy con khỉ các con sẽ câu được nhiều cá. Thế câu được bao nhiêu?”

Bùi Ứng Lân cười hì hì, “Tổ mẫu đúng là thần cơ diệu toán, bọn con câu khoảng ba mươi con cá, nướng bên bờ sông khoảng mười con, ăn cùng với Sở vương.”

Người nhà họ Tưởng nhìn nhau, từ bao giờ Bùi gia có qua lại với Sở vương? Tưởng Lâm nhớ tới ngày đó ở Bạch Hà nhìn thấy Tư Đồ Tu, dung mạo tuấn tú, khí chất cao quý, nàng ta giật mình nhỏ giọng hỏi Bùi Ngọc Kiều: “Biểu tỷ, là thật sao? Sở vương tới làm gì?”

Bùi Ngọc Kiều nói: “Không làm gì cả. Chỉ là bàn công chuyện với phụ thân.”

Tưởng Lâm không tin, chẳng lẽ không thể đợi thời gian khác bàn công chuyện? Nàng ta nghi Bùi Ngọc Kiều giấu điều gì đó, dù sao nàng ta nghe nói Tư Đồ Tu từng cứu Bùi Ngọc Kiều, nhưng không tiện hỏi thêm gì. Tưởng Lâm chọc vào tay Bùi Ngọc Kiều, ý bảo nàng xem người thiếu niên kia: “Đây là biểu ca bà con xa của muội, năm nay mười sáu tuổi, tỷ thấy thế nào?”

Bùi Ngọc Kiều ừ một tiếng: “Coi như thanh tú, có lẽ tính tình tốt.”

Tưởng Lâm mím môi cười cười: “Là người ở rể của tỷ đó.” Giọng nàng ta càng nhỏ, “Đừng nói là muội nói, tỷ biết là được rồi, nếu tỷ không thích sẽ không ép tỷ.”

Bùi Ngọc Kiều ngẩn người, nhanh như vậy đã có người tới ở rể sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.