Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 33
Giữa ban ngày ban mặt mà dám tìm nàng, đúng là không hề kiêng dè phụ thân, Bùi Ngọc Kiều nghĩ khó khăn lắm mới được đi chơi một chuyến, bây giờ mà chàng xuất hiện sẽ làm người ta bị gò bó.
Quả nhiên người Bùi gia đều đến hành lễ.
Bùi Ngọc Kiều chậm chạp đi theo sau, trong lòng nàng không vui, chỉ mong chàng nhanh đi khỏi đây.
Bên tai nghe Tư Đồ Tu nói: “Bùi đại nhân thật có hứng.”
“Đã sớm hứa dẫn tiểu nữ đi câu cá, đến hôm nay mới rảnh đi được.” Giọng điệu Bùi Trăn thản nhiên, ông không hỏi Tư Đồ Tu đến đây làm gì, đương nhiên là ông có nghi ngờ chàng, hai lần cứu Bùi Ngọc Kiều, hai lần một mình gặp ông, rất khó làm người ta tin rằng chàng không muốn lôi kéo ông, nhưng tác phong làm việc của chàng sạch sẽ quyết đoán, không cố kỵ quyền quý, chỉ việc tra rõ hộ bộ đã đắc tội rất nhiều quan viên.
Nếu có ý này thì sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Tư Đồ Tu chắp tay nhìn Bạch Hà mênh mông trước mặt, chàng cười nói: “Hiếm khi được rảnh nửa ngày, trời nóng thế này khiến bản vương cũng ngồi không yên, có điều hôm nay tới đây là có chính sự.” Chàng bỗng vỗ tay một cái, Mã Nghị đi tới, trong tay nâng một vũ khí kì lạ có dạng một đầu dài, “Bùi đại nhân biết nó không?”
Bùi Trăn nhìn qua, sắc mặt hơi đổi, có vẻ hơi hưng phấn: “Vài năm trước hạ quan từng nghe nói tới vật này, Tây Dương Liệt quốc có thần khí súng điểu(*), tương tự như nỏ nhưng có uy lực hơn nghìn lần, có nó là trăm trận trăm thắng. Cái này phần đầu giống như miệng chim, toàn thân thon dài do sắt thép đúc thành, đúng là súng điểu rồi.”
(*)Súng điểu: Loại súng thời xưa
“Qủa nhiên Bùi đại nhân có kiến thức rộng rãi.” Tư Đồ Tu cười nói: “Mấy ngày trước đây Hồ tướng quân chiếm Lưu đảo thì thấy người trên đảo cầm vật này. Bắn lên trời cao giống như đốt pháo, ông ta thấy lạ nên dâng lên, phụ hoàng thấy thú vị nên ban cho bản vương một cây.” Chàng lấy súng từ tay Mã Nghị, sau đó nhắm thẳng bầy chim trên trời rồi kéo cò súng.
Tiếng nổ vang lên, chim rớt xuống lộp độp.
Đám người xung quanh suýt nữa ngã sấp xuống.
“Nhắm rất chuẩn!” Bùi Trăn nhịn không được khen chàng.
Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân đều là thiếu niên, trời sinh tính tò mò nên vội vã xông tới nhìn chằm chằm súng điểu.
Thứ này có lực sát thương hơn cung tên nhiều, cũng đáng sợ hơn, phóng ra ám khí như nỏ, sáng lên trong chớp mắt rồi biến mất.
Tư Đồ Tu cười nói: “Là do tập luyện vài ngày rồi nên mới bắn trúng.” Chàng đưa súng điểu cho Bùi Trăn xem, “Qủa thật là tốt hơn nỏ. Thứ nhất là do nỏ có tầm bắn ngắn, thứ hai là do nỏ không an toàn. Hôm nay bản vương tới đây là muốn nghe ý kiến của Bùi đại nhân, nếu xây dựng một trại chuyên chế tạo súng điểu thì thế nào?”
Bùi Trăn im lặng một lúc, “Năm đó cũng có trại nỏ, nhìn thì mới mẻ độc đáo, nhưng lúc bắn vào quân địch thì lại ngộ thương binh mã bên ta, sau đó trại bị gỡ bỏ, bây giờ hạ quan không thể liều lĩnh phán đoán được, còn nữa, bộ binh có khả năng làm ra súng điểu?”
Bất cứ lúc nào ông cũng vô cùng lý trí, nói đúng trọng điểm của vấn đề.
“Bản vương đã đề xuất ý kiến với phụ hoàng, phụ hoàng đồng ý, có lẽ mấy ngày nữa sẽ lệnh bộ binh mô phỏng theo.”
“Nếu có thể chế tạo được thì phải thí nghiệm nhiều lần, nói không chừng tới khi đối địch sẽ mang lạitác dụng gì đó.” Bùi Trăn vuốt súng, “Hạ quan hy vọng là được, Trung Nguyên chúng ta không thể lạc hậu hơn Tây Dương Liệt quốc.” Ông đưa súng nhắm vào bầy chim trên trời, tập trung nhìn một lát, bỗng nhiên bắn.
Tiếng ầm ầm nổ vang, hai con chim rơi xuống.
Tư Đồ Tu ngạc nhiên, thảo nào phụ hoàng vừa ý Bùi Trăn như thế, nói ông là danh tướng cũng không sai, thật sự ông có thiên phú xuất chúng, ngay cả chàng mà cũng phải tập luyện mới bắn được, còn Bùi Trăn, ông không cần thích ứng mà có thể bắn trúng chim rồi.
“Bùi đại nhân thật giỏi giang!” Chàng cười nói: “Nếu có ngày ấy thì Bùi đại nhân hãy thao luyện trại, nhất định sẽ lập công to.”
Bùi Trăn không trả lời vấn đề này, ông nói: “Trước đây hạ quan từng dùng nỏ, nguyên lý sử dụng như nhau.”
Ông trả súng điểu lại cho Tư Đồ Tu.
Thấy hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng còn chăm chú nhìn, Tư Đồ Tu nói: “Các đệ thử xem.”
Hai huynh đệ không có kinh nghiệm, loay hoay một lúc vẫn không nắm được nguyên lý hoạt động, Tư Đồ Tu giải thích tỉ mỉ, Bùi Trăn ở bên quan sát chứ không xen vào. Trong lòng ông nghĩ, bất luận Tư Đồ Tu có ý đồ gì thì vẫn thật lòng hơn những thân vương khác, kể cả chuyện hộ bộ hay chuyện súng điểu này, chàng đều có nhiệt huyết, trong lúc không ý thức được, Bùi Trăn đã có nhiều thiện cảm với chàng hơn.
Mấy người đàn ông tụ họp lại nói chuyện với nhau, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy ngạc nhiên, sao phụ thân vẫn chưa tiễn khách? Còn đường ca đường đệ nữa, sao lại học hỏi chàng, dáng vẻ như rất quen thuộc?
Nàng có hơi bất an, đời trước, lúc phụ thân biết nàng phải gả cho Tư Đồ Tu thì ông rất buồn bực, lúc nàng nói Tư Đồ Tu đánh lòng bàn tay nàng thì phụ thân càng đau lòng, vì vậy quan hệ giữa hai người khá tệ.
Đời này thì sao? Nếu phụ thân biết Tư Đồ Tu muốn cưới nàng thì ông có đồng ý không? Nàng lại không tiện nói ra.
Đang lúc bụng nàng đầy tâm sự, Bùi Trăn cầm cần câu quăng dây vào mặt sông, nàng chạy nhanh tới cạnh ông hỏi: “Phụ thân câu cá hả? Thất điện hạ không đi sao?”
Giọng nói Tư Đồ Tu vang lên sau lưng, “Còn thừa cần câu nào để bản vương thử câu cá không?”
Vừa rồi chàng dạy Bùi Ứng Hồng dùng súng điểu nên Bùi Ứng Hồng sẽ không từ chối, hắn vội lấy cần câu đưa chàng. “Vì sợ gãy nên mang thừa mấy cây.”
Bùi Ngọc Kiều nhìn qua thì thấy Tư Đồ Tu đang nhìn về phía nàng cười, đôi mắt lóe vẻ đắc ý như đang nói bản vương sẽ ở đây câu cá.
Nàng cắn môi một cái, không nhìn chàng nữa mà quay sang nhìn Bùi Trăn.
“Kiều Nhi, tới đây câu cá.” Bùi Trăn đưa cần câu cho nàng, “Cầm cho chắc, đừng nhúc nhích.” Ông đứng cạnh dạy nàng, lại bảo Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa qua đây câu cá.
Trong mắt Bùi Trăn không có quy củ gì gì đó, các cô nương trong nhà thích nhất là được ông dẫn đi chơi, Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Họa cầm cần câu của riêng mình, muốn câu như thế nào thì câu.
Trong khu vực nhỏ này toàn là người Bùi gia, xa xa có hạ nhân coi chừng, không có người lạ đến gần.
Câu được một lát, Bùi Ngọc Kiều thấy mệt, cổ tay mỏi như sắp gãy, cần câu ngày càng trĩu xuống, suýt chút nữa là rớt, lúc này bỗng thấy dây câu giật giật trong nước, một con cá dài khoảng nửa cánh tay treo ở phía trên, vẩy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nàng đưa mắt nhìn theo, thì ra là cá do Tư Đồ Tu câu lên.
“Là cá chép, làm cá lát thì ngon phải biết.” Bùi Ứng Hồng gọi tùy tùng lấy cá xuống, “Lát nữa điện hạ ở lại đây ăn cá nướng đi.”
Tư Đồ Tu cầu còn không được, chàng liền đồng ý.
Bùi Ngọc Kiều quay đầu tiếp tục câu cá, dùng sức ổn định cần câu.
Ai ngờ Tư Đồ Tu cứ câu được hết con này đến con khác, nàng lén nhìn lại, chỉ thấy chàng đứng ở bờ sông, đôi mắt khép hờ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cả thể xác và tinh thần đều đặt trên mặt sông. Gò má như ngọc, hàng liễu rũ bên cạnh che bớt nắng, cả người chìm vào bóng râm, chàng cứ yên lặng đứng đó như một bức họa.
Nói đến tuấn mỹ thì trên đời này ít người có thể bằng chàng, Bùi Ngọc Kiều nhìn một chút rồi dời mắt, nàng đưa cần câu cho Bùi Trăn: “Phụ thân, người tới câu đi ạ.”
Nếu phụ thân câu thì có thể nhiều hơn chàng rồi.
Kết quả Tư Đồ Tu nghe nàng nói câu đó thì bỏ cần câu ra, “Bản vương nghỉ một lát.”
Nếu thắng nhạc phụ thì không hay lắm, chàng có thể thua, nhưng chàng không muốn trò vặt của Bùi Ngọc Kiều được thành công, chàng nhìn Bùi Ngọc Kiều liền thấy nàng đang không vui.
Lúc nàng nổi giận rất dễ thương, xinh hơn trước kia luôn sợ chàng biết bao nhiêu, dường như nàng càng hoạt bát thì càng có ý nghĩa, có tâm tình mới có chân thật.
Chàng mỉm cười, nụ cười vui sướng hiếm có, hệt như thiếu niên mười tám tuổi đầy hào hứng.
Bùi Ngọc Kiều bị chàng cười đến đỏ mặt quay đầu đi.
Bùi Ứng Hồng phân phó bọn hạ nhân nướng cá, hương thơm bay ra, tất cả mọi người xông tới ăn, nửa ngày trôi qua thật nhanh, bờ sông tràn đầy tiếng cười.
Từ Bạch Hà trở về, trời đã chạng vạng, nắng chiều chuyển sang màu vỏ quýt chiếu trên mái ngói, Tư Đồ Tu vừa bước vào cửa lớn vương phủ thì tùy tùng nhỏ giọng nói: “Hoài Vương điện hạ tới.”
Chàng giật mình bước vào, nở nụ cười: “Ngũ ca, cuối cùng phụ hoàng cũng thả ca ra.”
“Còn không phải là do nể mặt tứ ca sao?” Tư Đồ Cảnh ngồi trên ghế gập, “Đây là lựa chọn của hắn ta, đáng ra phải phạt một mình hắn ta.” Hắn có hơi tức giận, “Bây giờ hắn ta làm liên lụy ta chịu oan, may mắn phụ hoàng là người giảng đạo lý nên thả ta trước thời hạn, tên kia còn bị nhốt kìa.”
“Nếu biết ngũ ca sẽ tới thì đệ đã dặn phòng bếp chuẩn bị tiệc ăn mừng ngũ ca được tự do rồi.” Tư Đồ Tu cười cười.
“Không cần, ta tới đây dẫn đệ đi ăn.” Tư Đồ Cảnh nhìn chàng, người thất đệ luôn coi hắn là ca ca, coi mình là đệ đệ mà nghe lời hắn, bây giờ chàng có vẻ không giống trước lắm, nhưng hắn lại không biết không giống chỗ nào, “Quý phi nương nương nhớ đệ, hôm nay bà dặn phòng bếp làm nhiều món đệ thích ăn, đệ đi cùng ta đi.”
Tư Đồ Tu áy náy: “Gần đây bận nhiều việc nên quên đến thăm bà, bà khỏe không?”
“Vẫn như cũ, cứ luôn nhớ đệ rồi lải nhải trước mặt ta.” Tư Đồ Cảnh vỗ vỗ bả vai chàng, “Khi nhỏ, ta và đệ đi chơi, đến khi trở về bà luôn xem đệ trước. Suýt chút nữa ta cho rằng mình không phải con trai ruột của bà.”
Tư Đồ Tu cười nói: “Được. Vậy đi gặp bà một chút, có điều chỗ phụ hoàng…”
“Ta sẽ nói với phụ hoàng.”
Hai huynh đệ đi về hướng Trường Xuân Điện.
Hứa quý phi vào cung năm mười sáu tuổi, trải qua năm năm ở vị trí quý phi, trong hậu cung chỉ dưới một người là hoàng hậu, người như vậy tất nhiên là có bản lĩnh, không chỉ có xinh đẹp hơn người mà đức dung đều đứng thứ nhất thứ nhì. Chàng mất mẹ đẻ từ nhỏ nên lớn lên bên cạnh Hứa quý phi.
Bà ta dạy chàng đối nhân xử thế, dạy chàng học thức, yêu thương chàng, chăm sóc chàng còn tận tâm hơn cả mẹ đẻ chàng. Năm hai mươi tuổi, chàng cưới Bùi Ngọc Kiều, Hứa quý phi không tiếc cãi nhau với hoàng thượng, bà ta luôn ra mặt thay chàng, dường như rất yêu thương chàng.
Chuyện cũ chảy qua như dòng nước mà rõ ràng như thế, Tư Đồ Tu dừng bước, ngẩng đầu nhìn cửa Trường Xuân Điện, đời trước, hắn không chỉ mất mạng, mà còn mất đi hai người thân nhất ở nơi này.
Dường như chàng hẵng còn nghe được Hứa quý phi nói: “Ta đợi nó tốt là vì ngày hôm nay, Cảnh nhi, không có nó con mới có thể làm hoàng đế.”
Trong nháy mắt, lòng như đao cắt, đâm thẳng vào người, toàn thân đau đớn, suýt nữa không thể đi về phía trước.