Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 31


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 31

Bùi Ngọc Kiều bật dậy, “Ai đánh? Ở đâu?”

“Là nhị phu nhân.” Tiểu nha đầu là nha hoàn thô sử trong viện của Bùi Ứng Hồng, bởi vì Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ứng Hồng có tình cảm tốt, ngày thường hay qua lại nên nha hoàn hai bên hay gặp nhau, tiểu nha đầu này có quan hệ khá tốt với Trúc Linh nên lúc này mới lén tới báo tin.

Bùi Ngọc Kiều nghe xong càng thấy khó hiểu, sao Trúc Linh lại bị Mã Thị đánh?

Bây giờ Mã Thị tương đương với một nửa chủ mẫu trong phủ, Trúc Linh luôn hành động có quy củ thì làm sao chọc tới bà ta được?

Nàng bước nhanh ra ngoài.

Ánh nắng mặt trời mùa hè gay gắt, Trạch Lan vội cầm dù đuổi theo nàng, nàng ta nhỏ giọng hỏi tiểu nha đầu kia: “Trúc Linh bị sao vậy?”

“Muội cũng không biết.” Tiểu nha đầu nói: “Dường như có người phát hiện thứ gì đó có liên quan tới Trúc Linh tỷ tỷ trong thư phòng của thiếu gia…” Tiểu nha đầu thi lễ với Bùi Ngọc Kiều, “Đại cô nương, ngài nhanh đi cứu Trúc Linh tỷ tỷ đi. Nô tỳ không tiện ở đây nữa, nếu bị phu nhân phát hiện thì nguy hiểm lắm.”

Bùi Ngọc Kiều gật đầu.

Tiểu nha đầu chạy đi như bay.

Trong sân nhị phòng, Trúc Linh đang nằm trên một chiếc ghế dài, nàng ấy đã bị đánh năm roi, tuy tiểu cô nương trẻ tuổi không phải là tiểu thư khuê các, nhưng nàng ấy hầu hạ chủ tử từ nhỏ, chưa bao giờ làm việc nặng, da thịt mềm mại, làm sao chịu được sự đau đớn này, nàng ấy đã sớm khóc như mưa. Chỉ là dù có đau đớn như thế nào thì cũng không thừa nhận: “Phu nhân, không phải nô tỳ, nô tỳ chưa từng làm chuyện này…”

Trong đôi mắt Mã Thị hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Gia phong Bùi gia coi trọng phẩm chất thành thật, kỷ luật nghiêm khắc, không chỉ ở bên ngoài mà bên trong cũng thế. Vì vậy trên có lão hầu gia, dưới có Bùi Thống không có thiếp, tới đời hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng, Mã Thị càng ôm kỳ vọng rất lớn, bà ta quản rất nghiêm ở phương diện này. Bây giờ Bùi Ứng Hồng đã mười sáu tuổi mà ngay cả một nha đầu động phòng cũng không có, bà ta muốn tỉ mỉ chọn kỹ, ai ngờ Trúc Linh có gan lớn như vậy, nha hoàn đại phòng dám dụ dỗ thiếu gia nhị phòng.

“Đánh cho ta.” Mã Thị ngồi ngay ngắn trên ghế lớn tiếng phân phó.

Bà tử giơ roi lên, đúng lúc này, Bùi Ngọc Kiều chạy tới.

Mắt thấy Trúc Linh tóc tai bù xù vô cùng thê thảm, mắt nàng đỏ lên, giống như nhìn thấy tỷ muội ruột của mình chịu khổ, nàng nhịn không được hô lên: “Nhị thẩm, Trúc Linh làm sai chuyện gì? Sao thẩm muốn đánh em ấy?”

Nàng đi tới cạnh Trúc Linh, có ý muốn đỡ nàng ấy đứng lên.

Trúc Linh vừa động liền đau.

Mã Thị nói: “Con là tiểu cô nương không hiểu chuyện, chuyện này không cần con quản.”


Thứ nhất, bà ta đang tức giận nên vội phạt Trúc Linh. Thứ hai, từ trước đến nay Bùi Ngọc Kiều luôn ngu ngốc, bà ta cảm thấy không cần giải thích với nàng làm gì, dù sao nàng cũng là vãn bối.

Nhưng Bùi Ngọc Kiều không bằng lòng: “Em ấy là nha hoàn của con, nhị thẩm không giải thích gì sao?” Nàng nói từng từ: “Không phải thẩm không biết Trúc Linh thành thật, nagy cả tổ mẫu còn nói…”

“Được rồi.” Mã Thị cắt ngang lời nàng, bà ta sai người cầm một cái hà bao tới cho nàng xem, “Con rất rõ tay nghề của Trúc Linh đúng không? Đây là đồ do nó thêu, cái này tìm thấy ở thư phòng của Ứng Hồng, ai cũng biết nó có ý gì.” Bà ta chán ghét cau mày, “Còn viết những câu dâm đãng nữa, con chưa thành thân nên không tiện xem. Mau trở về đi, nếu tổ mẫu con biết có nô tỳ gian xảo thế này thì cũng không thể bỏ qua đâu.”

Mã Thị còn nhớ rõ lúc bà ta vừa gả tới có nha hoàn quyến rũ Bùi Thống, không chờ bà ta trừng phạt là thái phu nhân đã cho người đánh đuổi đi.

Bên ngoài đồn bà ta hiền hậu, nhưng quản lý toàn bộ hầu phủ mà không có thủ đoạn gì thì sao được?

Bà ta nhìn Bùi Ngọc Kiều, tiểu cô nương nắm chặt tay thành quyền, đôi mắt trợn tròn, không chịu tin tưởng, Mã Thị có hơi đau đầu, cũng lười để ý nàng, nhưng bà ta vẫn muốn đánh Trúc Linh.

Bùi Ngọc Kiều cản lại, “Chỉ là một cái hà bao mà có thể định tội sao?” Vừa rồi nhìn thấy, thật sự nàng có hơi hoang mang, hà bao đó là của Trúc Linh, mấy ngày trước đây nàng ấy còn thêu trước mặt nàng, nhưng chắc chắn nàng ấy sẽ không tặng cho Bùi Ứng Hồng, dù nàng ấy có ngốc thì cũng không làm như vậy, nàng gọi Trạch Lan, “Em đỡ Trúc Linh đứng lên, chúng ta trở về.”

Nó dám đối nghịch với mình trước mặt mọi người, Mã Thị cản lại, “Ngọc Kiều, con đừng để nô tỳ coi trời bằng vun, nếu con không quản thì sau này con sẽ chịu khổ.”

Trạch Lan vội khuyên: “Cô nương, nếu không thì nghe lời nhị phu nhân đi.”

Bùi Ngọc Kiều không để ý, nàng cúi đầu nhìn Trúc Linh, nhỏ giọng hỏi: “Trúc Linh, là em làm sao?”

“Không phải, cô nương, sao nô tỳ lại làm thế? Nô tỳ không biết hà bao…Nô tỳ không hiểu, rõ ràng tối hôm qua vẫn còn mà, cô nương…” Trúc Linh khóc hu hu, từng giọt nước mắt rơi trên băng ghế dài.

Trong ấn tượng, Trúc Linh luôn hiền lành lương thiện, chưa từng gây thị phi trước mặt nàng, ở vương phủ chưa từng ỷ vào chủ tử là vương phi mà hoành hành ngang ngược, lúc Tư Đồ Tu đánh vào lòng bàn tay nàng, chỉ có Trúc Linh là dám đối nghịch chàng cầu xin, lúc Trúc Linh thành thân, nàng cho nhiều đồ cưới nhưng nàng ấy không lấy, nói nàng đã đối xử tốt với nàng ấy lắm rồi.

Sao người như vậy có thể làm chuyện bẩn thỉu này?

Bùi Ngọc Kiều hạ quyết tâm muốn bảo vệ Trúc Linh, nàng lớn tiếng nói: “Nhị thẩm, con thấy chuyện này rất khả nghi.”

“Khả nghi?” Mã Thị không kiên nhẫn để tay lên thành ghế điều chỉnh tư thế ngồi, “Con cảm thấy khả nghi nhưng lại không nói được là ai làm, vậy thì đừng trách ta phạt nó. Trong phủ còn rất nhiều công việc, mọi việc đều đang chờ ta, ta không rảnh lãng phí thời gian với con nữa, con nghe rõ chưa?”

Không phải là đang ép mình sao? Bùi Ngọc Kiều nghĩ là do nàng nóng vội, đáng ra ngay từ đầu nàng nên đi gặp thái phu nhân, nếu bây giờ đi thì chỉ sợ nàng vừa mới xoay người, Mã Thị sẽ cho người đánh Trúc Linh tàn phế. Bởi vì bình thường Mã Thị vô cùng bảo vệ hai con trai mình, hành vi hôm nay chứng tỏ bà ta vô cùng tức giận, mà giọng điệu này rõ ràng là không muốn dừng tay. Dù gì mình cũng là đại cô nương đại phòng, chẳng lẽ nhị thẩm không thể cho mình một chút mặt mũi?

Trong nháy mắt, trong đầu nàng lướt qua nhiều suy nghĩ, nàng bất mãn với Mã Thị, đó là nha hoàn của nàng mà! Muội muội nói, người của nàng, mạng ở trong tay nàng chứ không phải trong tay người khác.

Bùi Ngọc Kiều vừa nghĩ tới đây liền có sức mạnh, nàng ngẩng đầu lên nói: “Dù cho bây giờ con không nói được là ai làm, nhưng Trúc Linh là người của con, nếu gây ra chuyện thì phải do con phạt. Nếu như tra ra được thật sự là em ấy sai thì tất nhiên con sẽ trừng phạt nghiêm khắc!”


Mã Thị ngẩn người, thấy nàng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, không hề biết nhường thì bà ta càng tức giận, chứng cứ đều ở đây mà còn bao che, đúng là ngu ngốc mà? Bà ta cười lạnh nói: “Ngọc Kiều, con bị nô tỳ gian xảo này mê hoặc, không phân biệt tốt xấu, ta làm nhị thẩm, không giúp con dạy dỗ một trận thì sao được? Thái phu nhân hay nói ta chăm sóc con, con xem đi, con bị bọn nó lừa thành dạng gì rồi, người đâu, kéo đại cô nương ra.”

Lại muốn đánh Trúc Linh, Bùi Ngọc Kiều hoảng hốt mở to hai mắt nhìn, “Thẩm không thể đánh, nhị thẩm, Trúc Linh bị oan, chắc chắc em ấy không…” Nàng đang sốt ruột, bỗng nhiên nhớ hôm nay là ngày nghỉ liền la lớn: “Ai truyền lời cho phụ thân ta, bảo ông mau tới, còn có tổ mẫu…người nào truyền lời…ta…ta có trọng thưởng.”

Giọng nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát, giống như một chuỗi pháo hoa bắn liên tiếp.

Mã Thị không biết làm sao, nếu thật sự đến tai hai người họ thì lớn chuyện rồi, bà ta tức giận đứng bật dậy, “Cho con một ngày, tốt nhất là con tra ra được, nếu không… Đừng trách ta bán nó ra ngoài.”

Bà ta phất tay áo đi.

Trán Bùi Ngọc Kiều đổ mồ hôi.

Vì cứu Trúc Linh mà nàng dốc hết sức lực, Trạch Lan nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ chủ tử lại coi trọng nàng ấy như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Bùi Ngọc Kiều vội cho người đi mời đại phu, lại gọi Trạch Lan kêu người qua đây đón Trúc Linh trở về.

Trúc Linh bị thương khá nặng, không thể đi được.

Tất nhiên thái phu nhân biết chuyện này, Hồ ma ma cười nói: “Cuối cùng nô tỳ cũng biết tại sao lúc đó ngài không cho người đi xem rồi, ngài muốn xem đại cô nương làm như thế nào.”

“Nó luôn nói muốn học cái này muốn học cái kia, học thì học nhưng vẫn cần có khảo nghiệm. Chuyện lần này liên quan tới người bên cạnh nó, ta thật sự muốn biết ngày hôm nay nó có dáng vẻ gì.” Thái phu nhân xoay xoay phật châu trong tay, lời nói mang theo ý cười, “Đứa trẻ này có trách nhiệm hơn trước, con người mà, rất khó học cái này.” Bà dừng một lát, “Chỉ là hôm nay nhị tức hơi xúc động rồi.”

“Có lẽ là vì đại thiếu gia.” Hồ ma ma nói: “Từ trước đến nay nhị phu nhân quản rất kĩ, trong chốc lát tức giận mất suy nghĩ là điều dễ hiểu.”

Thái phu nhân im lặng từ chối cho ý kiến.

“Chuyện Trúc Linh là sao?” Hồ ma ma lại hỏi.

Thái phu nhân nói: “Kiều Nhi không nói, cứ xem như không biết đi.”

Đêm đó Trúc Linh lên cơn sốt, mê man bất tỉnh nhân sự, Bùi Ngọc Kiều phái Đinh Hương chăm sóc nàng ấy, có việc gì thì mời đại phu, sau đó nàng đến chỗ Bùi Trăn.

Từ trước đến nay vào thời gian này, Bùi Trăn luôn ở thư phòng, vào ngày nghỉ, hoặc là ông bận rộn công việc, hoặc là ở nhà đọc sách, ít khi kết giao bạn bè, mắt thấy con gái tới, ông đặt quyển bản đồ qua một bên rồi cười nói: “Kiều Nhi, trời nóng thế này mà con ra ngoài làm gì?”


“Con muốn xin phụ thân chỉ bảo một chuyện.” Bùi Ngọc Kiều nói chuyện của Trúc Linh ra.

Nghe nói nàng một mình một ngựa cứu nô tỳ từ tay Mã Thị, Bùi Trăn cười ha ha: “Thật có phong cách của phụ thân. Làm tốt lắm!”

Được phụ thân khích lệ, Bùi Ngọc Kiều vui rạo rực, nàng dựa vào cánh tay phải của ông, “Nhưng con vẫn không thể rửa oan cho Trúc Linh, phụ thân, người nói con nên làm cái gì bây giờ? Hà bao đó là của Trúc Linh, chẳng biết tại sao hà bao lại ở thư phòng của đại ca, nhị thẩm còn nói trong đó có những câu dâm đãng.” Nàng lắc đầu, “Trúc Linh sẽ không làm vậy.”

“Con tin Trúc Linh?”

“Dùng người thì không nghi ngờ người.”

“Còn các nha hoàn khác của con?”

Bùi Ngọc Kiều im lặng một lát, “Không tin, đương nhiên không phải không tin, mà là con chỉ hoàn toàn tin tưởng một mình Trúc Linh.”

Bùi Trăn đã hiểu, đương nhiên phần hiểu này căn cứ vào sự thật Trúc Linh bị oan, ông từ từ nói: “Kiều Nhi, con biết cái gì gọi là mang ngọc có tội sao?”

“Dạ biết. Ngu Thúc có miếng bảo ngọc, Ngu Công muốn nhưng Ngu Thúc không chịu cho, nhưng đến cùng vẫn cho, sau đó Ngu Công lại muốn bảo kiếm, Ngu Thúc không còn cách nào khác đành đem quân đi đánh ông ta… Đều là bảo vật gây ra tai họa.” Bùi Ngọc Kiều từng nghe Tư Đồ Tu nói qua, đương nhiên chàng nói chuyện này là muốn nàng biết thứ gì quý giá đều có thể mang họa.

Nàng nói rất rõ ràng, Bùi Trăn gật đầu: “Trúc Linh ở bên cạnh con, con luôn trọng dụng Trúc Linh nhất, còn những người khác thì sao? Giả sử phụ thân chỉ thương Anh Nhi mà không thương con?”

“Hả?” Bùi Ngọc Kiều nghĩ nếu vậy thì tức chết rồi.

Nàng rất thương phụ thân.

“Con sẽ ghét Anh nhi sao?” Bùi Trăn hỏi.

Nàng mở to hai mắt nhìn, một lúc sao mới hiểu ra, “Phụ thân, ý người là…”

“Tuy rằng nghi người thì không dùng người, nhưng đã là chủ tử thì phải biết đạo lý cân bằng. Có thể trong lòng con tin tưởng người đó, nhưng nếu thể hiện quá rõ thì chưa chắc đã tốt, trừ phi con có đủ lực khống chế, nếu không… Sẽ làm thuộc hạ bất mãn.” Bùi Trăn sờ sờ nàng đầu, lại bật cười, “Đương nhiên, chuyện này đơn giản hơn nhiều, dù sao cũng là nữ tử, sẽ không gây ra họa gì quá lớn.”

Bùi Ngọc Kiều cái hiểu cái không, có điều nàng đã biết nên bắt đầu điều tra từ người nào, thảo nào hà bao của Trúc Linh có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở thư phòng Bùi Ứng Hồng.

Nàng suy nghĩ một lát, cho người đi hỏi Mã Thị một vấn đề, sau đó trở lại Vọng Xuân Uyển, cho gọi từng người trong viện hỏi chuyện, Trạch Lan thấy thế thì hoảng sợ.

Lát sau Bùi Ngọc Kiều gọi nàng ta.

“Em là người cuối cùng.” Nàng nhìn Trạch Lan, trong đôi mắt sáng ngời có vẻ tức giận, có vẻ thương hại, cũng có vẻ tiếc nuối. “Buổi trưa chỉ có em, Bạch Đào và Lưu bà tử đi ra ngoài, Lưu bà tử nói thấy em đi về hướng nhị phòng, em nói xem em đi đến đó làm gì?”

Trong chớp mắt, tim Trạch Lan như ngừng đập.

“Nô tỳ, nô tỳ không làm gì cả.” Nàng ta cắn răng nói: “Nhân lúc rãnh rỗi nô tỳ đến đó ngắm cây thược dược.”


“Không sớm không muộn, đi ngay lúc đó?” Bùi Ngọc Kiều nhớ tới Trúc Linh bị đánh nát mông, nàng vỗ bàn quát lên, “Em còn muốn nói dối sao? Chỉ có em mới lấy hà bao của Trúc Linh được, hai em ở chung một phòng. Sao em lại muốn hãm hại Trúc Linh? Là vì ta coi trọng Trúc Linh đúng không? Sao em không nghĩ trước đây ta cũng coi trọng em, ai bảo em toàn ý đồ xấu xa, cho nên ta mới không coi trọng em nữa. Vậy mà ta còn hy vọng em có thể thay đổi, nhưng em lại càng ngày càng…”

Trạch Lan không thừa nhận, nàng ta khóc ròng nói: “Cô nương, không phải nô tỳ, rõ ràng là Trúc Linh, cô nương nghĩ kĩ lại đi, bình thường cô nương hay dẫn theo Trúc Linh đi gặp đại thiếu gia, có khả năng vì vậy mà Trúc Linh có ý đồ với đại thiếu gia.”

“Em câm miệng cho ta!” Thấy nàng ta còn đổi trắng thay đen, Bùi Ngọc Kiều giận dữ, nàng rất ít khi tức giận như vậy, rõ ràng mình cho nàng ta cơ hội thẳng thắn mà nàng ta lại không cần. Dựa vào đâu mà nàng ta ngoan cố như vậy? Nàng chợt nói, “Người đâu, kéo Trạch Lan ra ngoài đánh, đánh tới khi nàng ta thừa nhận mới thôi.”

“Cô nương, không phải nô tỳ, người tha cho nô tỳ đi!” Đến tận lúc này Trạch Lan mới thấy sợ, cũng hiểu rõ ràng cô nương bây giờ không phải là cô nương lúc trước, thật sự không dễ gạt. Nàng ta chỉ đành khai ra, “Là nô tỳ, là nô tỳ lấy hà bao, nô tỳ thấy cô nương không cần nô tỳ nên nảy sinh oán giận, xin cô nương bỏ qua cho nô tỳ!”

Nàng ta liều mạng dập đầu, vầng trán trắng như tuyết lập tức xanh tím một mảng, khóc hu hu như là rất đau khổ, rất hối hận.

Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm như thế.

Hai đời, Trạch Lan đều làm chuyện sai, có thể thấy được tâm địa nàng ta xấu, nàng đến chính phòng báo với thái phu nhân: “Là do con không quản tốt nên Trạch Lan mới có loại tâm tư này.”

Thật là một đứa trẻ biết quan tâm người khác, người là do bà tự tay chọn mà Bùi Ngọc Kiều lại nhận lỗi về mình, thái phu nhân nói: “Đánh một trận rồi bán đi thôi.”

Bên ngoài lại vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.

Thái phu nhân kéo nàng vào lòng, “Con có bản lĩnh hơn rồi, vốn tổ mẫu còn lo lắng cho con lắm, nhưng thấy con bây giờ có thể xử lý được chuyện này thì yên tâm hơn rồi. Sau này học nhiều một chút.”

“Có phụ thân giúp con.” Nàng cười hì hì.

“Đó là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Bà cháu hai người nói chuyện khá lâu. Mã Thị biết Trúc Linh bị oan thì cảm thấy hoang đường, bà ta cho người mang ít thuốc tới, lấy thân phận của bà ta thì xem như không tệ.

Thời tiết càng ngày càng nóng như lửa đốt, đi đến đâu đều phải mang theo quạt lụa, Bùi Ngọc Kiều tâm tâm niệm niệm muốn cùng Bùi Trăn đi câu cá, Bùi Trăn vốn đã định thời gian rồi, kết quả tới ngày nghỉ thì Đậu lão phu nhân lại mời, không có cách nào khác, một nhà Bùi gia đến Đậu gia làm khách.

Trên đường đi, Bùi Trăn đồng ý ngày nghỉ kế tiếp nhất định đi, Bùi Ứng Hồng góp vui: “Đại bá, chúng ta tới Bạch Hà câu cá vền về ăn.”

“Cá vền không ngon, cá mè mới ngon.” Bùi Ngọc Kiều nói.

“Cá trích mới ngon, cá trích sốt đậu hũ.” Bùi Ứng Lân nói.

Bùi Ngọc Họa nhìn bọn họ, “Cá nào cũng phải câu, cá nào muội cũng muốn ăn.”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Chỉ có Mã Thị và Bùi Ngọc Anh có tâm sự, bọn họ đều biết nguyên nhân Đậu lão phu nhân mời Bùi gia đến, chắc là đã tìm được cô nương hoặc phu nhân thích hợp, không biết Bùi Trăn thấy được sẽ như thế nào.

Tới trước cửa Đậu gia, cả đám đi vào, ai ngờ Bùi Ngọc Kiều thấy một vị phu nhân tóc hoa râm, chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt nhỏ dài, cười rộ lên là không thấy mặt trời đâu nữa. Toàn thân nàng cứng đờ, đây không phải là Đậu gia sao? Sao Từ lão phu nhân, mẫu thân Từ Hàm lại ở đây? Điều này…điều này…không giống đời trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.