Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 30
Bỗng nhiên có bí mật với Thẩm Mộng Dung. Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn muội muội cách đó không xa, nàng nghĩ cũng may muội muội không thích hắn, nếu không… Giữa chừng hắn xuất gia thì làm sao bây giờ?
Nàng nhỏ giọng nói: “Tại sao vậy? Con người đều thích danh lợi, huynh nhìn xem, có bao nhiêu người thi đậu là tìm ngay chức vị.”
Thẩm Mộng Dung nói: “Có nhiều người tình nguyện thành thân mà, tại sao muội lại không nguyện ý?”
Nàng không biết phản bác như thế nào.
Thẩm Mộng Dung cười, “Muội thấy đó, mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, không phải ai cũng giống ai.”
Nàng gật đầu than nhẹ: “Nếu huynh thật sự xuất gia thì sẽ có nhiều người tiếc hận.”
Trạng nguyên khoa cử, kinh tài tuyệt diễm, hắn đã sớm trở thành hiền tế tốt nhất trong mắt phụ mẫu kinh thành, cũng là đối tượng mến mộ của các cô nương, nếu thật sự xuất gia thì sẽ làm biết bao người đau lòng.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt vụt sáng, đôi đồng tử đen giống như hòn đá lẳng lặng nằm ở đáy sông.
Thẩm Mộng Dung ừ một tiếng, sờ sờ cằm: “Đúng là như vậy, cho nên ta chỉ nói với muội.”
“Huynh yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu!” Bùi Ngọc Kiều vội vã cam đoan, nhưng nàng vẫn lo một ngày nào đó hắn đi chùa quy y thật, một chàng trai tuấn tú thế này mà cạo trọc đầu thì làm sao mà coi được, nàng nói: “Ta từng nghe tổ mẫu nói, cao tăng tu đạo không câu nệ hình thức, ở thành lớn hay ở núi sâu đều được. Giống như tổ mẫu, bà không xuất gia, nhưng bà niệm kinh phật, giúp đỡ người nghèo, làm rất nhiều chuyện tốt, cao tăng nói tương lai bà cũng có thể nhập đạo.” Nàng nhìn hắn, “Sau này huynh làm quan tốt.”
Thẩm Mộng Dung cười rộ lên, đắc đạo dễ vậy sao? Chỉ cần làm việc tốt là thành?
Vạn vật đều có linh hồn chứ không phải chỉ con người mới có, tất nhiên là hắn phải đối xử tốt với con người rồi.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Trạch Lan đứng nhìn cách đó không xa, chỉ thấy Thẩm Mộng Dung đắm mình dưới ánh mặt trời, lóa mắt làm người ta không mở mắt ra được, nàng ta nghĩ ở đây có ba vị cô nương, mà Thẩm công tử chỉ nói chuyện với cô nương nhà mình, có thể thấy là hắn coi trọng cô nương, chỉ cần cố gắng chút là có hy vọng, nàng ta thật sự không muốn Bùi Ngọc Kiều kén rể. Nếu có thể gả cho Thẩm Mộng Dung thì tốt thật, tương lai nàng ta bồi gả cũng có cuộc sống tốt.
Trong lòng tính toán, nàng nhỏ giọng nói với Trúc Linh: “Nhìn xem, cô nương và Thẩm công tử thật xứng đôi.”
Trúc Linh luôn ít nói lại lắc đầu: “Cô nương nói không gả.”
Trạch Lan bực bội muốn đánh người, “Sao cô không nghĩ lại, nếu cô nương kén rể thì cô phải làm sao bây giờ?”
“Ta hầu hạ cô nương.”
“Cô không muốn thành thân à?”
Trúc Linh đỏ mặt, “Chưa từng nghĩ tới.”
Đúng là ngu ngốc, đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn chưa từng nghĩ những chuyện này. Cô nương khác đến tuổi này đã biết chọn đối tượng, ai mà không nghĩ cách chuẩn bị? Trạch Lan ghét bỏ nàng ấy ngu ngốc, nếu… nàng ấy thông minh như mình thì còn có thể bàn bạc, thấy hai người phía trước đã nói xong, nàng ta cười tủm tỉm đi tới.
Nhìn bóng lưng phóng khoáng của Thẩm Mộng Dung, Trạch Lan cười nói: “Quan hệ giữa cô nương cùng với Thẩm công tử rất tốt đó.”
Bùi Ngọc Kiều không trả lời.
“Thẩm công tử không tệ, là trạng nguyên mà không có một chút tự cao tự đại.”
Cái này Bùi Ngọc Kiều đồng ý, “Đúng vậy, hắn rất tốt.”
Đầu óc này của nàng như thế này, người bên ngoài không coi thường ra mặt thì cũng coi thường trong lòng, có quá ít người tốt tính như Thẩm Mộng Dung, e rằng hắn coi nàng là đứa trẻ, nhưng chắc chắn là không có ý giễu cợt. Hắn đối nhân xử thế giống Thẩm Thời Quang, chỗ nào cũng lễ phép khoan dung, làm toàn thân người ta thấy ấm áp.
Trạch Lan nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, nhỏ giọng nói: “Cô nương thích Thẩm công tử sao?”
Vẻ mặt chăm chú, có ý dò xét.
Bùi Ngọc Kiều nhíu mày, “Em có ý gì?”
Đôi mắt to sáng ngời nhìn nàng ta chằm chằm, trong mắt có sự tức giận.
Trạch Lan lập tức luống cuống nói: “Nô tỳ chỉ hỏi thôi mà, nô tỳ thấy cô nương và Thẩm công tử nói chuyện với nhau lâu như vậy…”
“Hắn là đàn ông mà em dám hỏi ta có thích hay không, đây là chuyện em nên hỏi à?” Chỉ có trưởng bối và muội muội thân thiết nhất với nàng mới có thể hỏi chuyện như vậy, bất mãn của Bùi Ngọc Kiều với Trạch Lan được tích lũy từng ngày, lúc này nàng trở nên nghiêm khắc, “Lần sau còn nói lung tung thì đừng trách ta phạt em.”
Trạch Lan gục đầu xuống: “Nô tỳ sai rồi.”
Bùi Ngọc Anh nhìn thấy nên vẫy tay hỏi Bùi Ngọc Kiều: “Làm sao vậy? Lần trước đến Yến vương phủ, muội thấy tỷ không dẫn theo Trạch Lan.”
Trước đây thái phu nhân đưa Trạch Lan cho tỷ tỷ là nhìn trúng sự lanh lợi của nàng ta.
Bùi Ngọc Kiều thở dài: “Trạch Lan không tốt lắm.”
“Cái gì?” Bùi Ngọc Anh vội hỏi: “Không tốt chỗ nào?”
“Vừa rồi hỏi tỷ có thích Thẩm công tử hay không.”
“Cái gì? Sao lại có chuyện này?” Bùi Ngọc Anh tức giận, lạnh lùng nhìn Trạch Lan, nàng ấy đã nhìn lầm rồi, thì ra Trạch Lan là một nô tỳ không an phận, “Tuổi nàng ta không còn nhỏ, lần trước muội nghe tổ mẫu và nhị thẩm nói chuyện, nha hoàn đến tuổi trong phủ đều phải gả đi, tỷ dứt khoát gả Trạch Lan đi đi, đừng giữ lại bên người.”
Bùi Ngọc Kiều ngẩn ra: “Còn Trúc Linh thì sao?”
“Tất nhiên là theo ý tỷ tỷ, nếu tỷ thích thì giữ lại.” Bùi Ngọc Anh dạy nàng, “Dù sao mạng của các nàng là ở trong tay tỷ.”
Đời trước, Trúc Linh gả cho một tiểu quản sự của Sở vương phủ, nghe nói hai người vừa gặp mặt nhau là thích, sau đó tiểu quản sự chủ động đi cầu Tư Đồ Tu, Tư Đồ Tu báo cho nàng biết rồi mới cho hai người thành thân. Bùi Ngọc Kiều còn nhớ rõ khi đó Trúc Linh vô cùng vui mừng, sau tân hôn gặp nàng ấy, trên mặt đầy vẻ ngọt ngào mà từ trước tới nay nàng chưa từng thấy.
Sau đó Trúc Linh sinh con, sinh xong một đứa, không đến một năm là Trúc Linh lại mang bầu, vì thế không thể hầu hạ nàng tiếp.
Bây giờ phải làm gì đây?
Nàng không gả cho Tư Đồ Tu, Trúc Linh cũng không thể gả cho người kia.
Bỗng nhiên Bùi Ngọc Kiều thấy buồn bực, cũng thấy có lỗi, dường như nàng đã chia rẽ một mối nhân duyên tốt.
Đành phải cho nàng ấy tự chọn một tướng công tốt thôi.
Nàng hạ quyết tâm nói với Bùi Ngọc Anh: “Trúc Linh không gấp, cho em ấy ở với tỷ hai năm nữa.”
Đương nhiên Bùi Ngọc Anh sẽ không phản đối.
Bùi Ngọc Họa ở trong đình gọi: “Còn lề mề gì nữa, mau qua đây chơi bài.”
Đang mùa hè, vạn hoa nở rộ, Vọng Nguyệt Đình nằm giữa biển hoa, vì che nắng mà xung quanh đình tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt ra, vài nha hoàn đứng sau chủ tử mình cầm quạt lụa quạt gió, bốn người hứng thú chơi bài.
Chơi trò chơi này, Bùi Ngọc Kiều chơi kém nhất, không bao lâu là thua mười lượng bạc, Thẩm Thời Quang cũng ngượng vì thắng.
Bùi Ngọc Kiều nói: “Không sao, ta không có gì khác, chỉ có nhiều bạc, phụ thân ta từ Đại Đồng trở về được hoàng thượng thưởng vạn lượng, ta không thiếu tiền.”
“Đúng là không sợ người khác nói cả người tỷ có mùi tiền.” Bùi Ngọc Họa lắc đầu.
Thẩm Thời Quang cười nói: “Ngọc Kiều thẳng thắn quá rồi, dù cho nói lời khó nghe thì vẫn có ý tứ. Tiếp nào, chúng ta tiếp tục chơi, thắng được tiền thì lấy ra ngoài mua vài bát băng về, thứ nhất để giải nhiệt, thứ hai để giúp đỡ người bán.”
Mọi người nhất trí đồng ý.
Chơi được nửa canh giờ mới nghỉ, dặn dò đám hạ nhân đi mua bát băng, các nàng cùng nhau đi tới chuồng ngựa. Ở Đông Bình hầu phủ, trừ hoa viên thì nơi này là lớn nhất. Phía tây hầu phủ, từ cửa hông đi vào là có thể thấy một cái sân rất to, bình thường đám người Bùi Trăn luyện võ ở đây.
Bùi Ứng Hồng cười nói: “Các muội nghỉ chơi bài rồi hả? Ai thắng nhiều nhất?”
“Thẩm cô nương.” Bùi Ngọc Kiều trả lời, “Đều mua bát băng rồi, các huynh đổ nhiều mồ hôi kìa, mau tới ăn.”
Hạ nhân đưa bát băng tới, Bùi Ứng Lân tuổi nhỏ nhất, hắn ta vội lấy muỗng múc băng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa la: “Nóng chết đệ rồi! Đúng là chịu tội mới cưỡi ngựa hôm nay.”
“Chịu tội cái gì? Đại bá từng lãnh binh Đại Hạ tiêu diệt địch trên sa mạc nữa đó. Sau khi ngừng lại, cởi giày ra, bên trong có cỡ nửa thùng nước.”
“Khoác lác!” Bùi Ứng Lân nói: “Nước bốc hơi hết rồi.”
Bùi Ứng Hồng cười ha ha: “Ăn một chén được rồi. Mà không phải đại ca nói đùa với đệ đâu, ngay cả chút khổ này đệ cũng không chịu được thì làm sao đi biên cương được.”
Thẩm Mộng Dung nói: “Có thể nhận chức phương tư vẽ bản đồ ở Bộ binh.”
Bùi Ứng Hồng cười một tiếng.
Bùi Ứng Lân vội vàng lắc đầu: “Đệ tình nguyện chết nóng còn hơn chết lạnh.”
Ba người vừa nói chuyện vừa ăn bát băng, bỗng nhiên Bùi Ứng Lân nhớ tới cái gì đó rồi nói với Thẩm Mộng Dung: “Thẩm ca ca, vừa rồi huynh khen đệ cưỡi ngựa giỏi, thật ra thì Kiều nhi cưỡi ngựa cũng giỏi, mà con bé còn là một cô nương đó.”
“Thật không?” Thẩm Mộng Dung hứng thú.
Bùi Ứng Hồng nhớ tới mẫu thân, hắn ta đã lớn nên biết ý của mẫu thân, đại khái là muốn muội muội gả cho Thẩm Mộng Dung, nhưng mới rồi nói chuyện với nhau, hắn ta thăm dò thì thấy Thẩm Mộng Dung không có hứng thú lắm với muội muội ruột, chỉ khi nhắc tới đại muội muội, Thẩm Mộng Dung mới có vẻ mặt tươi cười.
Bên kia, Thẩm Mộng Dung vẫy tay với Bùi Ngọc Kiều, “Bùi đại cô nương, chúng ta thi cưỡi ngựa xem ai cưỡi nhanh hơn, có được hay không?”
Dáng vẻ Thẩm Mộng Dung như vậy làm mi mắt Thẩm Thời Quang giật giật.
Bùi Ngọc Kiều nói: “Nhưng ta không mặc trang phục cưỡi ngựa mà.”
Thẩm Mộng Dung có hơi thất vọng.
Thẩm Thời Quang cười nói: “Không còn sớm nữa, ca ca, chúng ta về thôi. Đã nói với mẫu thân là chỉ chơi nửa ngày, buổi chiều ca ca còn phải theo phụ thân đi gặp vương gia nữa.”
Thì ra còn có chuyện phải làm, bọn họ không tiện giữ lại.
Hai huynh muội lại chính phòng chào trưởng bối rồi về nhà.
Trên đường, Thẩm Thời Quang nhịn không được quan sát ca ca, nàng ta biết ca ca mình mắt cao hơn đầu, nhiều năm như vậy mà không nhìn trúng cô nương nào, bây giờ ca ca lại coi trọng Bùi Ngọc Kiều, nàng ta không thể không thấy sự thân mật giữa hai người bọn họ.
Tuy Bùi đại cô nương dễ thương, dáng dấp cũng xinh đẹp, nhưng nếu làm dâu trưởng Thẩm gia bọn họ thì không được, chắc chắn phụ mẫu sẽ không đồng ý, không biết rốt cuộc ca ca có ý gì.
Hoặc là do mình nghĩ quá nhiều rồi, ca ca chỉ xem Bùi Ngọc Kiều như muội muội, đối xử với nàng giống như đối xử với tiểu muội muội nhà bọn họ.
Nàng ta không nên hỏi thì hơn.
Trận mưa đêm qua xóa hết khí nóng. Ngày mùa hè vẫn phải đi học. Sáng sớm, Bùi Ngọc Kiều tới chỗ phu tử học đàn, khi về liền ở trong phòng gảy bàn tính.
Mười ngón tay thon dài từ từ gảy hạt tính, trải qua mấy tháng học tập, bây giờ nàng đã khá thuần thục, con số đơn giản tự mình làm, con số phức tạp đi hỏi muội muội.
Trong phòng yên lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng lạch cạch, nàng tính một lúc thì thấy đau ngón tay, nàng dừng lại hỏi Trạch Lan: “Trúc Linh đi đâu vậy? Sao đến bây giờ còn chưa trở về? Ta hơi khát, muốn uống nước dưa, em ra ngoài kêu người làm.”
Trạch Lan vừa đi ra thì một tiểu nha đầu búi tóc xung thiên kế xông vào nói: “Đại cô nương, đại cô nương, cô nương mau đi cứu Trúc Linh tỷ tỷ, nàng ấy sắp bị đánh chết rồi.”
Bùi Ngọc Kiều hoảng sợ. Ở Hầu phủ lại có người dám đánh nha hoàn của nàng? Là ai?