Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 3
Thái phu nhân đã mấy ngày không yên lòng, mắt thấy sắp qua năm mới mà đứa con cả vẫn chưa có tin tức tốt. Bà rất sợ xảy ra chuyện gì, bà có lòng cầu phúc mà gần đây cả người vẫn luôn không thoải mái, chỉ đành căn dặn Mã thị nhất định phải thêm nhiều đèn nhang nhiều lần.
Mã thị cười gật đầu: “Con dâu vốn định đi, nhưng là vì một chuyện khác, con định cầu cho Kiều nhi một quẻ bói, sang năm con bé đã mười sáu rồi, người làm thím như con rất lo lắng.”
Phu nhân con trai cả hầu phủ đã qua đời, thái phu nhân tuổi già nên phần lớn chuyện là do Mã thị xử lý. Chuyện cô nương lập gia đình có liên quan đến hai gia tộc, mà Mã thị thường xuyên thay mặt lão phu nhân xã giao, giữa các phu nhân đều có sự ăn ý, lúc đi lại, người có con trai âm thầm quan sát nhà có con dâu muốn lấy.
Mà thành thân phải có thứ tự lớn nhỏ, sao Đông Bình Hầu phủ có thể không gả Bùi Ngọc Kiều ra ngoài trước được? Mã thị cũng có cái khó, bà ta không nắm chắc khi nhắc tới chuyện này với nhà khác.
Thái phu nhân cũng không trách cứ.
Ai bảo trời sinh Bùi Ngọc Kiều thiếu khuyết, không ai thèm lấy, đó không phải lỗi của Mã thị.
Trầm ngâm một tiếng, thái phu nhân bèn nói: “Xin quẻ bói cũng được, chỉ là không cần miễn cưỡng, nhưng mà lần trước tặng tuyết lê cho Chu gia, Chu phu nhân lập tức tặng lại hơn mười cuộn gấm, có vẻ khách khí.”
Mã thị sửng sốt, chần chờ nói: “Biết đâu không phải là do Chu phu nhân khách khí ạ?”
Chu gia chính là Tào quốc công phủ, hai nhà lui tới đã lâu, Bùi Ngọc Anh và con trai trưởng Chu gia Chu Dịch trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, tất cả mọi người có ý ngầm thừa nhận, không chừng năm sau sẽ thành thân.
Lúc này lại xảy chuyện khác thường, chẳng lẽ Chu gia cảm thấy Bùi Trăn không còn hy vọng nữa? Hay là…Nghe nói gần đây Chu gia qua lại với Hứa gia, đại cô Hứa gia là Hoàng quý phi, sinh cho hoàng thượng một con trai một con gái, con trai Ngũ hoàng tử Tư Đồ Cảnh đã sớm được phong làm Hoài Vương, sau khi thái tử bị phế thì rất được trọng dụng, thường đi lại ở hộ bộ, chia sẻ chính sự với hoàng thượng.
Mà nhà bọn họ, Mã thị không tự chủ xiết chặt cái khăn trong tay áo, giả sử Bùi Trăn bại thì sẽ xuống dốc không phanh. Trước đây lão Hầu gia nam chinh bắc chiến, thân thể đã sớm không nhận nổi trách nhiệm, mấy năm trước ông xin về hưu, tướng công Bùi Thống trung quy trung củ, hoàng thượng nhắc tới ông luôn mang vẻ kính trọng.
Bây giờ tất cả vinh nhục Bùi gia đều đặt trên người Bùi Trăn, Mã thị cau mày: “Mẫu thân, không bằng mấy ngày nữa mời Chu gia tới nói chuyện ạ?”
Tóm lại phải biết rõ ràng.
Thái phu nhân đồng ý.
Tuy là dâng hương cầu phúc nhưng cũng phải chọn ngày tốt, mọi người chuẩn bị xong thì lại chính phòng, thái phu nhân gọi Bùi Ngọc Kiều lại dặn dò: “Lát nữa đi phải chú ý cẩn thẩn đừng để lạnh hay té ngã.” Lại căn dặn nha hoàn chú ý chăm sóc nàng.
Bùi Ngọc Kiều biết là đi cầu phúc cho phụ thân, nàng gật đầu: “Con biết rồi, tổ mẫu, có điều nhất định phụ thân sẽ thắng trở về.”
Nàng nói vô cùng tự tin, thái phu nhân cười nói: “Nhận lời nói lành của Kiều nhi.”
Theo sau Mã thị, một đám nữ quyến lần lượt ngồi lên xe ngựa.
Ngôi chùa người kinh thành tín nhất là Minh Quang Tự, trải qua trăm năm lịch sử, bất chấp mưa gió vẫn đứng vững không ngã, các triều đại hoàng đế lên ngôi đều lệnh cho chủ trì đúc tượng phật vàng, mỗi ngày khách hành hương lui tới, thật là náo nhiệt.
Có điều phong cảnh mùa đông không đẹp bằng mùa xuân hạ nên ít người đến.
Trong xe, Bùi Ngọc Kiều ngồi cạnh Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Họa ngồi cách các nàng một khoảng, tuy ba người là tỷ muội nhưng có sự ngăn cách giữa đại phòng và nhị phòng, tóm lại không thân mật như người một nhà. Lại nói từ trước tới nay Bùi Ngọc Anh không thích Bùi Ngọc Họa, tuy lần trước Bùi Ngọc Kiều nói là ngoài ý muốn nhưng trong lòng nàng ta cũng có hơi oán giận, dù sao lúc đó Bùi Ngọc Họa ở ngay bên cạnh mà lại không chú ý Bùi Ngọc Kiều một chút.
Đáng tiếc ngày đó nàng ta đang trò chuyện vui vẻ với cô nương Thẩm gia nên không chú ý tới các nàng, mà tỷ tỷ ngốc cũng lạ thật, ai nói gì cũng nghe, nếu không…Sao lại đi theo người ta?
Lúc này tỷ tỷ ngốc đang cầm một bao mứt hoa quả, cái miệng nhỏ đang cố sức nhai. Bùi Ngọc Anh nổi giận, nàng ta giành lấy rồi nói: “Không được ăn, răng sắp bị sâu răng hết rồi. Muội vẫn hay nói với Trúc Linh và Trạch Lan, sao tỷ phải cố gắng ăn như vậy? Để muội xem, có phải còn dấu thịt khô không?”
Lục soát hà bao bên hông nàng, quả nhiên thấy thịt hươu khô vừa được làm xong.
Bùi Ngọc Kiều thích ăn từ nhỏ, nếu không làm sao giết thời gian lúc học hành nhàm chán đây? Cho nên sau này có vào vương phủ nàng vẫn không đổi thói quen này.
Bị lấy hết rồi, nàng đáng thương nói: “Không ăn sẽ không có gì làm.”
“Muội dạy tỷ học sách.” Bùi Ngọc Anh nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, “Con gái chúng ta không thể chẳng biết gì cả được, muội không cần tỷ tỷ hiểu tứ thư ngũ kinh, chỉ cần lúc ở cạnh các vị phu nhân và các cô nương, tỷ có thể vui đùa ngâm vài câu là làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác rồi, Kiều Nhi, tỷ nói có đúng hay không?”
Giọng nói dịu dàng mang vẻ nghiêm túc, còn gọi nàng là Kiều Nhi, coi nàng là đứa trẻ chắc?
Nhìn gương mặt xinh đẹp của muội muội, Bùi Ngọc Kiều còn nhớ rõ ngày nàng thành thân, Bùi Ngọc Anh ôm nàng khóc, lo lắng nàng ngốc mà phải vào vương phủ, một nơi hổ báo, rất sợ nàng không đối phó được, còn sợ nàng bị thương.
Trong miệng bỗng chốc khô rang, nàng muốn dỗ muội muội vui vẻ nên mỉm cười nói: “Nếu tỷ đọc một bài thơ thì muội đưa đồ ăn cho tỷ được không?”
Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên không tin: “Được, nhưng không cho phép đọc Tịnh dạ tư.” Bài thơ đó ngay cả đứa trẻ ba bốn tuổi cũng thuộc, Bùi Ngọc Kiều vẫn hay lấy ra dỗ người nhà vui vẻ.
Ai có thể che chở ai cả đời đây? Vẻ ngoài Bùi Ngọc Anh xinh đẹp, trời sinh tính tình khôn khéo mạnh mẽ, nếu không phải Bùi Trăn và thái phu nhân luôn thương tiếc Bùi Ngọc Kiều thì nàng ta đã sớm dạy dỗ tỷ tỷ ngốc của mình rồi.
Đôi mắt như ngọc thạch của Bùi Ngọc Kiều đảo một vòng, nàng cất cao giọng nói: “Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa. Em về nhà chồng, thuận hòa chồng vợ. Đào tơ mơn mởn, quả trĩu trên cành. Em về nhà chồng, chồng vợ thuận hòa. Đào tơ mơn mởn, lá tốt sum suê. Em về nhà chồng, cả nhà hòa thuận.” (Bài thơ xuất xứ từ “Kinh thi”, một tập thơ cổ điển nhất Trung Quốc. Đây là bài thơ thứ 6 trong Chu Nam, thuộc phần Phong – Violet.vn)
Không nhầm lấy một chữ, còn đọc vô cùng lưu loát, điều này khiến Bùi Ngọc Anh rất khiếp sợ, thậm chí Bùi Ngọc Họa còn đứng bật dậy lên, đầu đụng vào thành xe, nàng ta chỉ vào Bùi Ngọc Kiều nói: “Tỷ học lúc nào thế?”
“Lén học.” Bùi Ngọc Kiều đọc thơ hù dọa hai vị muội muội, nàng hé môi cười cười, vươn ba ngón tay nói, “Học tốn ba ngày.”
Đời trước học ở vương phủ, vì học nó mà lòng bàn tay bị đánh không ít lần.
Bùi Ngọc Anh trả đồ ăn cho nàng, nghĩ đến gần đây tỷ tỷ ngoan ngoãn học với phu tử, nàng ấy cười vui vẻ: “Tốt, tốt lắm, không ngờ cuối cùng tỷ cũng biết chăm chỉ rồi, lần tới lại học bài thơ khác, như vậy bên ngoài…”
Những người đó sẽ không nói nàng ngốc nữa.
Bùi Ngọc Kiều gật đầu, nhét mứt hoa quả vào miệng Bùi Ngọc Anh.
Hai người thân thân mật mật, Bùi Ngọc Họa thấy khó chịu, bĩu môi nói: “Biết đọc thơ thì có ích lợi gì? Sao người ta chỉ nhìn những thứ này được?” Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Bùi Ngọc Anh, nhướng mày nói, “Mấy ngày trước đây muội nghe mẫu thân nói phu nhân Chu gia không chịu nhận tuyết lê mà chúng ta tặng, bên kia lại tặng lại vải gấm, aizz, dường như đã lâu ca ca Chu gia không đến rồi.”
Lòng Bùi Ngọc Anh trầm xuống.
Nàng ta và Chu Dịch có tình cảm với nhau, dù hai nhà chưa nói rõ nhưng đều tự hiểu ngầm, năm ngoái Chu Dịch còn tặng nàng một cây trâm, thiếu niên ngượng ngùng nhẹ giọng nói thích nàng.
Một khắc kia, nhịp tim dường như nổi trống, suýt chút nữa là bị huynh ấy hôn.
Từ đó về sau, huynh ấy thường xuyên đến, cớ gì đều sử dụng, chỉ vì muốn nhìn nàng một cái.
Nhưng bây giờ đúng là rất lâu không đến hầu phủ rồi!
Lẽ nào đã thay lòng chăng?
Mắt thấy nàng cố bình tĩnh, Bùi Ngọc Họa bĩu môi.
Ngày thường thì kiểu cách, ra vẻ được cưng chiều, cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ không có mẫu thân, phụ thân lại đang đi đánh giặc, không biết thắng thua, phía trên còn có một tỷ tỷ ngốc, tuy là cô nương đại phòng nhưng lại không có chút ưu thế gì trước cô nương nhị phòng như nàng. Dù Chu gia không cần nàng thì có lạ gì đâu.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bởi vì lời nói này mà không khí trong xe trở nên lạnh lẽo.
Lòng con gái đều là kim dưới đáy biển.
Bùi Ngọc Kiều không biết làm thế nào, nàng chỉ biết là muội muội không gả cho Chu Dịch mà gả cho công tử Từ gia Từ Hàm, hắn là thám hoa hoàng thượng bổ nhiệm. Trong lúc mơ hồ, dường như Từ Hàm tới nhà, muội muội ăn mặc vô cùng xinh đẹp, khiến Từ Hàm vừa gặp đã thương. Chỉ là hắn không phải người tốt, sau đó nàng nghe Trạch Lan nói, biết muội muội không thể sinh con là hắn vội vàng nạp mấy người thiếp.
Xưa nay muội muội chưa từng than khổ, nhưng Chu Dịch…
Có lần cậu ta đánh nhau với Từ Hàm, rất ồn ào, đến cả Tư Đồ Tu cũng biết, sau đó nàng mới biết Chu Dịch vẫn còn quan tâm muội muội.
Nhưng vì sao bọn họ không thành thân?
Bùi Ngọc Kiều không hiểu, nàng suy nghĩ một chút, lại xé thịt nai khô cho muội muội ăn, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ Chu ca ca không đến là vì trong nhà có việc, không chừng ngày mai sẽ đến thôi.”
Là đang an ủi nàng ấy.
Bùi Ngọc Anh cười với nàng: “Kiều Nhi nói đúng.”
Làm sao nàng ấy yên lòng được? Tình cảm nhiều năm, nàng ấy không hy vọng xảy ra chuyện.
Tới Minh Quang Tự, các vị nữ quyến lần lượt bước xuồng, Mã thị dẫn các nàng đi dâng hương.
Mùi vị đèn nhang nồng nặc bay vào mũi, Bùi Ngọc Kiều quỳ gối trên bồ đoàn, chắp hai tay, một là cầu bồ tát phù hộ tổ phụ tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, hai là cầu muội muội có thể gả cho một người tử tế, ba là…Nàng tự đánh giá, con đường làm quan của phụ thân không có gì rắc rối, dường như không còn cầu gì nữa, vừa rồi Nhị thẩm có nói muốn cầu tình duyên cho nàng.
Không biết cầu ba điều có nhiều lắm không? Bồ tát có giúp được không? Nàng lẩm bẩm, xin bồ tát thành toàn hai điều trước, về phần mình thì đơn giản lắm, chỉ cần không lấy tướng công hung dữ như Tư Đồ Tu là được.
Nàng lạy xong lại cầm ống thẻ lắc lắc, một quẻ bói rơi ra: “Một ngày mặt trời mọc ở hướng đông, hai ngày nước trong rõ ràng, gió xuân ôn hòa ấm áp, ngựa tốt vào cửa.”
Dường như là quẻ tốt.
Nàng vô cùng vui vẻ cầm quẻ bói ra ngoài, ai ngờ mới vừa bước chân ra cửa liền thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng phía trước, người mặc áo khoác lông cáo, thân thể như ngọc, ung dung hoa quý.
Bởi vì chàng xuất hiện, vạn vật xung quanh tựa như phai nhạt, hóa thành bối cảnh mơ hồ, chỉ có chàng tồn tại trên thế gian, đặc biệt mà độc lập.
Tim Bùi Ngọc Kiều đập bình bịch, nàng rất sợ chàng, nhưng mà lại chẳng thể nhấc chân chạy nổi, giống như bị đinh đóng xuống đất, đôi mắt mở to nhìn chàng từng bước đi tới.