Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 2


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 2

Bên trong phòng chính, mọi người đã đi hết mà Bùi Ngọc Kiều vẫn còn ở bên cạnh thái phu nhân, rõ ràng là muốn ở lại chỗ này ngủ.

Lão hầu gia về, trông thấy cháu gái lớn đã khỏe lại, tuy rằng có vui mừng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Đàn ông không cảm tính như phụ nữ, tâm tư của lão hầu gia chủ yếu đều đặt lên người con trai, cháu trai, đây mới là căn cơ cả nhà.

Bùi Ngọc Kiều hành lễ cười nói: “Tổ phụ, hôm nay con sẽ ngủ cùng tổ mẫu ạ.”

Lão hầu gia cười ha ha một tiếng: “Vậy là đuổi tổ phụ ra ngoài hả?”

“Đừng nghe nó nói bậy.” Thái phu nhân xoa đầu Bùi Ngọc Kiều, “Ta vẫn còn bệnh, sẽ dễ lây bệnh cho con, mau trở về đi.” Bà nhìn Trúc Linh và Trạch Lan mắng: “Các ngươi không chăm sóc được tốt cho Kiều nhi, trừ nửa năm tiền tiêu, còn có lần sau thì không cần ở lại Hầu phủ nữa!”

Hai nha hoàn hoảng sợ, vội vã quỳ xuống nhận sai.

Thái phu nhân lại căn dặn: “Hai ngày này vẫn nên nghỉ ngơi, đừng qua đây nữa. Phòng bếp sẽ làm thức ăn dựa theo thực đơn của đại phu, cháu phải ngoan ngoãn ăn hết.”

Bùi Ngọc Kiều thấy không thể ở lại, bèn dạ một tiếng rồi lui ra.

Ra khỏi cửa phòng chính, lá gan Trạch Lan lại lớn hơn, nàng ta vẫn còn ở nhớ chuyện kia nên oán giận nói: “Sao cô nương có thể nói là mình té? Rõ ràng là tam cô nương đẩy, có phải cô nương sợ hay không? Có thái phu nhân làm chỗ dựa, ở trong phủ này, ai mà dám khinh khi cô nương? Bây giờ khi không lại té một cái…”

Bùi Ngọc Kiều thấy miệng lưỡi nàng ta lưu loát, nàng bèn hơi ngoái đầu nhìn nàng ta.

Không rõ vì sao Trạch Lan nhất định phải giá họa cho Bùi Ngọc Họa nhỉ? Tuy Bùi Ngọc Họa hay cười nhạo nàng ngốc nhưng cũng là vì mặt mũi của hầu phủ, thật ra muội ấy không xấu. Bùi Ngọc Kiều biết những chuyện xảy ra sau này nên nàng càng tin chắc như thế. Thế Trạch Lan như thế này thì rốt cuộc là vì sao đây?

Nhớ tới đời trước, Trạch Lan phạm sai lầm trong vương phủ, bị Tư Đồ Tu sai người dùng roi da nghiêm khắc đánh mấy chục roi rồi đuổi ra vương phủ. Lúc đó nàng ngơ ngác không biết Trạch Lan làm cái gì.

Tư Đồ Tu nói nàng không quản lý tốt người của nàng nên chàng quản lý thay.

Xiết chặt nắm tay, Bùi Ngọc Kiều nói: “Không phải tam muội đẩy ta.”

Trạch Lan ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, nàng ta có hơi chột dạ, ngập ngừng nói: “Nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy…”

“Nhất định là em nhìn sai rồi, tam muội không đẩy ta, hoặc là người khác, hoặc là ngoài ý muốn.” Bùi Ngọc Kiều hơi ưỡn lưng, giáo huấn người cần phải có chút khí thế, nàng vẫn chưa từng học được, nhưng đã sống lại một lần, cái gì cũng phải thử xem, nàng hất cằm lên, “Sau này em không được gạt ta, nếu không…Ta sẽ nói với tổ mẫu.”


Trạch Lan sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Trong trí nhớ của nàng ta, Bùi Ngọc Kiều chưa từng nói nặng như vậy, cho nên tụi nô tỳ dưới tay nàng là thoải mái nhất.

Nhưng bây giờ nàng biết đe dọa mình!

Nàng ta cắn môi nói: “Dạ. Nô tỳ hiểu rồi.”

Thật ra nàng ta không nhìn thấy là ai đẩy, bởi tất cả tâm tư đều đặt lên người Thẩm Mộng Dung, còn lý do vì sao nói Bùi Ngọc Họa đẩy, đó là bởi vì có một ngày rãnh rỗi, nàng ta học các cô nương chơi bắt bướm trong vườn, kết quả là đụng vào Bùi Ngọc Họa, bị Bùi Ngọc Họa tát hai bạt tai, nhục nhã nàng ta không tự biết mình.

Hôm nay, thù này lại không báo thành.

Thấy Trạch Lan nhận sai thì Bùi Ngọc Kiều khá là vui mừng, biết sai có thể sửa, Trạch Lan ở cạnh nàng nhiều năm, nàng không hy vọng cuối cùng nàng ta có kết cục như đời trước. Chỉ suy nghĩ một chút là đầu lại đau, nàng cau mày nói: “Trúc Linh, em xoa đầu cho ta.”

Té nặng, đụng vào tảng đá, trên đầu sưng lên một cục, lại còn chảy máu, bị Trúc Linh đụng tới, nàng đau đến nỗi kêu lên.

“Đại phu nói cần nghỉ ngơi nhiều, từ từ vết sưng sẽ biến mất thôi ạ.” Trúc Linh thu tay về rồi đỡ lấy cánh tay nàng, “Cô nương, chỉ xoa thôi thì cũng không đỡ được, vẫn nên trở về nằm đi, nô tỳ kể chuyện xưa cho người nghe.”

Bùi Ngọc Kiều học chữ không giỏi, thái phu nhân và Bùi Trăn Đô đều không la mắng. Vì vậy dù có đến chỗ nữ phu tử thì nàng cũng coi là chơi đùa, đọc sách không đúng phương pháp, còn phải nhờ Trúc Linh và Trạch Lan giảng giải nàng mới nghe hiểu được.

Nhưng mà sau khi gả cho Tư Đồ Tu, cuộc sống của nàng không trôi qua tốt đẹp như vậy. Mỗi ngày chàng rãnh đều kiểm tra việc học của nàng, viết sai chữ đánh, viết không tốt đánh, viết không rõ ý nghĩa cũng đánh, cứ như thế qua ba năm, bây giờ nàng cũng có vài phần bản lĩnh.

Bùi Ngọc Kiều khe khẽ thở dài: “Tự ta đọc sách!”

Trúc Linh ngạc nhiên.

“Chúng ta đi dọc theo vườn trở về.” Bùi Ngọc Kiều đi trước.

Đầu mùa đông vắng lặng, trăm hoa tàn lụi, chỉ có cây hoa cúc rực rỡ ung dung nở hoa. Trước kia nàng rất thích ngồi trên xích đu treo giữa muôn hoa, vài chiếc lá khô rơi trên mặt, có cơn gió thổi qua, lá tung mình bay lên như bướm.

Nàng không nhịn được mà cười một cái, tuy vẫn không hiểu rõ tại sao mình trọng sinh, nhưng cuộc sống thế này thật tốt, đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng nàng vô cùng vui sướng.


Nàng trẻ lại, có thể nói có thể làm, còn có thể gặp tổ mẫu, gặp người nhà, tốt quá!

Nàng vui vẻ ngồi trên xích đu rồi nói với Trúc Linh: “Em đẩy đi.”

“Cô nương, gió lớn, chúng ta trở về đi.” Có thể Trúc Linh đang sợ nàng cảm lạnh nên dụ dỗ nói, “Hai ngày nữa vết thương lành, chúng ta lại trở ra, nô tỳ đẩy người chơi cả ngày cũng không có vấn đề gì.”

Trạch Lan cũng khuyên.

Bùi Ngọc Kiều làm nũng nói: “Chơi một chút thôi, có được không?”

Khóe miệng nàng vểnh lên, hai lúm đồng tiền lộ ra, hai mắt to vụt sáng, lòng Trúc Linh lập tức mềm nhũn, làm sao có thể từ chối nữa. Tay nàng ấy không tự chủ được đặt ở trên dây thừng: “Cô nương có thể nắm chặt được rồi.”

Dùng sức đẩy, bàn đu dây bay cao lên.

Váy bông phấp phới trên không, Bùi Ngọc Kiều cười khanh khách, hai chân phe phẩy, sung sướng biết mấy, sau này có thể mỗi ngày tới chỗ này chơi.

Chơi xích đu một chút, ba người lại phải đi về.

Vừa đi ngang khóm cây hải đường, một người bỗng nhiên bước ra, áo màu xanh da trời, đầu đội mũ cùng màu, mi thanh mục tú, tràn đầy phong độ của người đọc sách.

Bùi Ngọc Kiều biết hắn.

Hắn là bà con xa Bùi gia, vào kinh ở nhờ hầu phủ để dự thi, hiền lành dịu dàng, là một ca ca được người ta yêu thích. Thái phu nhân vốn định gả nàng cho hắn, ai ngờ vì một thánh chỉ mà nàng bị hoàng thượng chỉ hôn cho Tư Đồ Tu.

Bùi Ngọc Kiều cười nhạt: “Mạnh biểu ca!”

Ngũ quan nàng giống mẹ đẻ mười phần, vô cùng tinh tế, nụ cười đơn giản này giống như rừng hoa đào nở rộ rực rỡ. Mạnh Trinh nhìn đến sững sờ, ai cũng nói đại cô nương Bùi gia không biết gì, nhưng vẻ mặt nàng như thư rõ ràng là giống những tiểu cô nương bình thường, làm nam nhân động tâm.

Lấy lại tinh thần, hắn nho nhã lễ độ nói: “Ngọc Kiều biểu muội, nghe nói muội té bị thương, huynh còn đang lo lắng, không ngờ muội lại ra khỏi phòng. Vậy là khỏe rồi?”


Bùi Ngọc Kiều nói: “Còn chưa khỏe, đầu vẫn còn đau, chỉ là muốn thăm tổ mẫu nên ra khỏi phòng.” Nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên tay hắn, ngạc nhiên nói tiếp: “Con sóc này thật đáng yêu, là huynh khắc sao?”

Mạnh Trinh có đôi tay điêu khắc khéo léo học từ tổ phụ hắn, con sóc trong tay mập mạp đáng yêu.

“Làm trong lúc rãnh rỗi.” Hắn đưa cho Bùi Ngọc Kiều, “Muội thích thì cho muội.”

Bùi Ngọc Kiều vô ý thức đưa tay lấy. Trong nháy mắt khi trở thành vương phi, có lúc sẽ có người nịnh hót, tặng một vài vật xinh đẹp, nàng nhịn không được nhận lấy, kết quả là chọc giận Tư Đồ Tu. Hắn nói khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, còn nói nàng có công lao gì mà dám cầm đồ của người khác, sau đó ép buộc nàng tự mình trả lại.

Khi đó thật mất mặt quá!

Bùi Ngọc Kiều thở dài, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có lý.

Dù cho chỉ là vật nhỏ, nhưng không phải là của mình thì cũng không nên lấy.

Nàng từ từ nghĩ ngợi, chỉ suy nghĩ nhận hay không mà cũng mất một lúc lâu, Mạnh Trinh bình tĩnh nhìn nàng, thấy nàng giống như kẻ ngốc, chỉ được bề ngoài đẹp, dáng vẻ chăm chú suy nghĩ, lông mi nhấp nháy, tràn đầy ngây thơ.

Trúc Linh ngăn cản: “Cô nương, chúng ta không thể nhận được, xin Mạnh công tử lấy lại.”

Nhưng Bùi Ngọc Kiều nổi tiếng không hiểu chuyện, nàng muốn làm cái gì hạ nhân cũng không ngăn được, vì vậy Mạnh Trinh không thèm để ý tới Trúc Linh.

Không ngờ Bùi Ngọc Kiều nói theo: “Ừ, muội không thể nhận, vô công bất thụ lộc, huynh khắc vật này rất mệt, muội không thể lấy không.”

Mạnh Trinh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn nàng. Hắn thật không ngờ Bùi Ngọc Kiều biết từ chối, rõ ràng mới vừa rồi nàng còn rất thích con sóc này, có lẽ là vì xấu hổ ư? Hắn nhớ tới tháng trước gặp Bùi Ngọc Kiều trong vườn, nàng ngồi trên xích đu, vừa ăn vừa chơi, ngày ấy ánh mặt trời rọi vào thân nàng, trắng không tỳ vết.

Cô nương như vậy, cho dù ngốc một chút thì có sao? Một tờ giấy trắng, mặc cho người vẽ lên.

Hắn không sợ mất mặt, sau khi Mạnh gia phá sản, hắn vẫn ăn nhờ ở đậu, nếu như cưới Bùi Ngọc Kiều, vừa có đồ cưới phong phú vừa có người đẹp, không có gì phải tiếc.

Hắn lấy con sóc thả vào tay áo, liếc nhìn bóng lưng của nàng một cái rồi xoay người đi.

Ra ngoài một chuyến, Bùi Ngọc Kiều thấy mệt mỏi, tùy ý để nha hoàn cởi áo khoác rồi thay áo bông sạch sẽ.

Trạch Lan nói thầm: “Mạnh công tử cũng lạ thật, dám tặng đồ cho cô nương.”

Tuy cô nương ngốc nhưng cô nương cũng đã mười lăm tuổi rồi, ánh mắt Trạch Lan rơi vào trước ngực nàng, căng phồng, trổ mã hơn bất cứ ai, dáng vẻ này sao có thể coi là đứa trẻ?


“Nếu là Thẩm công tử thì cũng được.” Nàng ta nhớ tới vị công tử trẻ tuổi kia, khuôn mặt nóng lên.

Người đàn ông ngọc thụ lâm phong, tuấn tú vô song, thế gian ít có, công tử như vậy, dù cho có bị người đời đồn đãi không quy không củ thì nàng ta cũng nguyện ý nhận quà tặng từ hắn.

Chỉ là Trúc Linh không đồng ý lời này, “Người nào tặng cô nương cũng không thể nhận, lại nói, Thẩm công tử là nhân vật thế nào, sao có thể tặng được? Thế thì cũng hạ thấp ngài ấy quá!”

Trạch Lan cười nói: “Hạ hay không hạ gì chứ, hắn đã từng đỡ cô nương đứng lên đấy!”

Hôm qua Bùi Ngọc Kiều bị người ta đẩy nên không rảnh phân tâm nhìn Thẩm Mộng Dung, nàng lảo đảo té về phía trước mấy bước, đầu tựa vào chân hắn, đây là lúc nàng mất mặt nhất. Vì chuyện này mà đời trước nàng có nghe được tên Thẩm Mộng Dung thì nàng cũng không muốn để tâm, bởi vậy nàng chưa từng nhìn thấy hắn.

Người khác đều nói hắn tuấn tú, không biết so với Tư Đồ Tu thì như thế nào? Có điều, mặc kệ có so sánh hay không thì cũng chắc chắn Thẩm Mộng Dung là người tốt hơn chàng, ít nhất hắn ta tình nguyện dìu nàng đứng lên, nếu nàng té nhào ở vương phủ thì chắc chăn Tư Đồ Tu sẽ nghiêm mặt, răn dạy nàng ngay cả đường cũng không biết đi.

Cho nên dù chàng dạy nàng biết nhiều thì như thế nào? Nàng không thích chàng lạnh nhạt, không thích chàng gia trưởng. Mặc dù nàng là một cô nương ngốc, nhưng có ai lại không hy vọng tướng công thương mình chứ?

Bùi Ngọc Kiều cắn môi một cái, nếu không muốn có phu tử ác như vậy thì phải chăm đọc sách, nàng gọi Trạch Lan cầm sách qua.

Hai nha hoàn cảm thấy kỳ lạ, Trạch Lan chỉ coi lời nàng là trò cười, dù sao cô nương ngốc cũng chưa bao giờ biết tự đọc sách, lại không ngờ rằng Bùi Ngọc Kiều lại đọc hăng say.

Mắt thấy thái độ của hai người, bỗng nhiên Bùi Ngọc Kiều ý thức được mình có hơi lỗ mãng, bởi vì trong mắt tất cả mọi người, nàng vẫn là mình của đời trước, sẽ không hiểu những thứ này…Sau này thái phu nhân hỏi tới, sao nàng có thể trả lời là do Tư Đồ Tu dạ đâyy? Thái phu nhân nhất định sẽ sợ hãi.

Chuyện này không nói ra được. Nàng có thể cảm nhận điều đó bằng bản năng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Ngọc Kiều làm bộ đọc không hiểu, nàng trả sách lại cho Trúc Linh, “Em đọc đi, phần sau ta đọc không được.”

Lúc này hai nha hoàn mới cảm thấy bình thường.

Trúc Linh đọc cho nàng nghe.

Bùi Ngọc Kiều nghiêm túc nói: “Chờ vết thương ta lành, ta muốn học thật tốt, các em chuẩn bị giấy và bút mực gì gì đó cho ta, đến lúc đó gọi ta dậy sớm một chút.” Bỗng nhiên nàng nói thêm một câu, “Ta không thể làm người khác lo lắng nữa, ta học tốt, tổ phụ tổ mẫu đều vui vẻ, còn có phụ thân, phụ thân sẽ nhanh trở lại.”

Cô nương hiểu chuyện đương nhiên là Trúc Linh vui mừng, có điều không biết khi nào lão gia trở về, cũng không biết có phải bị đánh bại hay không, chỉ là nàng ấy thấy cô nương đang vô cùng hăng hái nên không tiện hất nước lạnh.

Chỉ có Bùi Ngọc Kiều biết rõ Bùi Trăn có dũng có mưu, dù cho có tạm rơi vào thế hạ phong thì cuối cùng cũng sẽ chiến thắng, sau đó trở thành đại anh hùng trong lòng người dân kinh thành.

Đến lúc đó, hoàng thượng thưởng vạn lượng hoàng kim, còn có một cặp ngựa tốt, phụ thân mang nàng cưỡi ngựa, nàng bắt đầu đếm ngày trên ngón tay của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.