Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 25: - Truyền Thuyết Về Chiếc Nhẫn


Đọc truyện Vương Phi Phủ Triệu Vương – Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng – Chương 25: – Truyền Thuyết Về Chiếc Nhẫn

                                                                    Chương 25                                                  
                                               Truyền Thuyết Về Chiếc Nhẫn.


Truyền thuyết kể rằng: “Rất rất xưa khi nhân giới, thiên giới, địa giới…
nhân tộc, hoàng tộc, yêu tộc…
còn hỗn loạn.
Mọi thứ ngổn ngang, hỗn độn…
Lòng tham tranh giành quyền lực, địa vị…
mà thần tiên không ngừng tính kế với nhau.
Năm ấy, có một nam thần gương mặt sáng ngời, khí chất bất phàm, tướng mạo có thể nói là đệ nhất mỹ nam.
Nam nhân ấy được thiên đế nhắm chọn, gửi gắm sứ mệnh làm người kế vị của thiên tộc.
Tuy nhiên, hắn phải lòng một cửu vĩ hồ…
Câu chuyện oan trái bắt đầu từ đó.
Vào một lần hắn giao chiến bị thương rất nặng bất tỉnh, khi thức dậy thấy mình đang nằm trong một hang núi hoang sơ, tứ bề hoang vắng chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng lá cây gió thổi va vào nhau từng hồi xào xạc.
Cơ thể toàn thân đau nhói, hắn gắng gượng ôm vết thương ngồi dậy.
Trong cơn mê man hắn nhớ lại hình ảnh mờ ảo…
Một nữ nhân gương mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng, bạch y trên người trắng toát.
Bàn tay thon dài từng ngón đang cởi từng lớp y phục rách nát, dính đầy máu đỏ dơ bẩn.
Nàng lau chùi vết thương, tay cầm một thứ gì đó đắp lên cơ thể hắn.
Lúc này, môi nàng ta không còn màu đỏ mọng nữa mà chuyển sang một màu xanh đen xì…

Ảo ảnh cứ thế chợt đến rồi đi.
Hắn mệt mỏi tựa người vào một vách đá ngủ thiếp đi…
Thời gian cứ thế trôi qua cũng chẳng biết đã qua bao lâu.
Cơ thể hắn lúc này đã dần ổn định.

Một đêm, ánh trăng lờ mờ chiếu qua vách đá rọi xuống hang.
Không gian nửa tối nửa sáng mờ ảo.
Hắn tỉnh dậy thấy mình nằm trên một phiến đá rất to, có màu xanh ngọc long lanh.
Xung quanh khung cảnh hoang sơ nhưng có gì đó rất đẹp và thu hút…
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng có lấy một bóng người.
“Đây là đâu?” Lòng tự hỏi, ánh mắt thâm trầm nhìn tứ bề đánh giá.
Bỗng tiếng nước chảy róc rách thu hút sự chú ý của hắn.
Thầm đánh giá tình hình…
Hắn tò mò bước theo tiếng nước chảy.
Đi qua những lối nhỏ quanh co, khúc khủyu âm thanh tiếng nước chảy càng lúc càng mạnh hơn…
“Có lẽ đây là một thác nước”.
Hắn thầm nghĩ…
Dưới ánh trăng mờ ảo bên trên bầu trời đen kịt rọi xuống.
Trước mắt hắn một thân thể tuyệt mỹ hiện ra.
Dòng suối trong suốt, những bọt nước từ trên vách cao đổ xuống ầm ầm.
Một thân thể nhỏ bé đang ngâm mình dưới dòng nước.
Thoáng chốc lại đứng lên đưa mình đón những dòng nước đang ào ào chảy xuống kia một cách thích thú.
Tấm lưng trắng nõn nà, đường cong hút mắt, cơ thể mỹ miều đầy khiêu kích…
Nàng vui vẻ nô đùa dưới dòng nước.
Chẳng biết phía sau có một gã biến thái đang ngắm nhìn.
“Theo ngôn ngữ hiện đại của giới trẻ hay ám chỉ những kẻ lén lút nhìn trộm, dù vô tình hay cố ý.”
Mắt hắn đơ ra nhìn si ngốc.

Gương mặt vẫn âm trầm mang nét khó hiểu…
“Không lạnh sao? Đêm khuya thế này…
đúng là một nữ nhân kỳ lạ.”
Hắn vội nhẹ nhàng quay lưng rời bước đi nhưng đời vốn dĩ có những chuyện ngoài khả năng của bản thân.
Người tính không bằng trời tính và hắn nghĩ không phải lúc nào cũng đúng như ý.Vừa quay lưng chân vấp phải một viên đá tạo ra tiếng động…
Giật mình hắn nhìn lại, nữ nhân kia biến mất tự khi nào.
Chỉ còn lại ở đó trên một mô đá nhỏ, một con cửu vĩ hồ xinh xắn, lông trắng như tuyết.
Hai mắt long lanh đăm đăm nhìn hắn.
Sự tò mò cùng ngạc nhiên khiến hắn đưa chân dạo quanh một vòng nơi đây.
Thanh âm vẫn chỉ có tiếng nước gào thét không một bóng người.
Gương mặt âm trầm hắn tiến lại nơi hồ nước đưa tay nhúng xuống hồ…
Một cảm giác dễ chịu lan toả khắp cơ thể, nước rất ấm…
mắt hắn thoáng biến đổi.
“Hoá ra là một suối nước ấm”.
Hắn lẩm bẩm.
Mọi biểu tình của hắn đều rơi vào đôi mắt lonh lanh bé nhỏ kia.
“Nữ nhân đó…
đi đâu rồi?”
Trong đầu hắn thầm suy đoán nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, cũng chỉ có con cửu vĩ hồ ở đó nhìn hắn, vênh đôi mắt sâu long lanh ngó nghiêng.
Bộ dạng của nó trông rất đáng yêu.Dưới ánh trăng mờ tỏ, một người một thú đưa bốn mắt nhìn nhau như muốn tỏ tường mọi việc.
Sau một hồi đối mặt, mắt nhìn mắt…
Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh, rồi rơi xuống con cửu vĩ hồ đang ngồi đó…
hắn tiến đến ôm con cửu vĩ bé nhỏ vào lòng.
Chân bước đi về lối mòn phía trước.

Mặc kệ nó có đồng ý hay không…
Trái tim trong lòng ngực con vĩ hồ bỗng đập mạnh.
Lòng nó tự hỏi: “Ngươi đưa ta đi đâu tên điên chết tiệt kia…” Nó tìm cách thoát ra bỏ chạy nhưng cái ôm của hắn quá chặt khiến nó ngộp thở.
Mọi cố gắng dường như vô vọng…
Một lúc sau, thân thể nó mềm nhũn trượt khỏi tay hắn rơi xuống đất đau nhói.
Chưa kịp hoàn hồn…
bàn tay nóng ấm sờ lên bộ lông trắng mịn, khẽ giật mình nó biến thành một nữ nhân xinh đẹp trừng mắt nhìn hắn…
Gương mặt, ánh mắt ấy chính là người lúc mơ màng hắn thường trông thấy…
Thời gian qua đi, bên nhau lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm.
Trái tim hắn dao động yêu nàng lúc nào không hay.
Tình yêu của nàng dành cho hắn thuần khiết trong sáng.Từ đó, nàng cứ quấn lấy hắn…
“Tình yêu là một thứ sớm nở tối tàn”.
Nhưng đối với hắn và nàng một ngày yêu là vạn đời thương nhớ mãi không phai…
Đến một ngày, thiên đế biết được đã chia cắt tình yêu của họ…
Nàng mãi mãi không còn tồn tại…
Khi biết được người hắn yêu mãi mãi không còn gặp lại.
Hắn đã vì một người mà bỏ đi vạn vạn người…
Tình yêu sâu đậm của hắn là thế, hắn náo loạn thiên giới.
Vì không muốn sống cuộc đời nhàm chán, hắn đã tự hủy đi tính mạng của mình.
Thực hiện lời hứa hẹn thề năm nào…
Thề sẽ trọn đời bên nhau dù có kiếp nào đi nữa vẫn mãi mãi sẽ tìm thấy nhau…
Kỳ lạ, khi cả hai nguyện thề và chết đi thân thể của họ tan biết hoá thành hai chiếc nhẫn bạc.
Từ đó lưu lạc trong dân gian.
Người ta truyền tai nhau nếu một nam nhân và nữ nhân mỗi người giữ một chiếc nhẫn bạc đó thì định mệnh sẽ đưa họ về bên nhau.
Hai người ấy có duyên tiền định, suốt đời mãi mãi bên nhau.
Tuy nhiên, cũng có lời đồn rằng chủ nhân của chiếc nhẫn ấy sẽ thành Vương Hậu nếu ở thời đại Vương Quyền…
Dĩ nhiên, người còn lại sẽ là Đế Vương hay một nữ nhân giữ trong tay cả hai chiếc nhẫn thì nàng ta sẽ trở thành chủ nhân của cả thiên hạ…”
Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.
Người ta chỉ truyền từ đời này qua đời khác.
Cũng chẳng biết nó thực sự có thật hay không, vì chẳng ai kiểm chứng được.
Trong đêm tối hôm đó, dưới ánh trăng người đàn bà che mạng nhớ lại mọi thứ về quá khứ về kỷ vật…

Chiếc nhẫn ấy giờ này chắc rằng đang nằm trong tay con trai bà.
Ở một nơi khác, đôi mắt sâu đen láy không nhìn ra đang nghĩ gì âm trầm nhìn vào hư không vô định.
Ký ức năm nào ùa về…
Chiếc nhẫn đặt trong chiếc hộp gỗ nhỏ, nó luôn bên cạnh Hoàng Vương như một kỷ vật của mẹ.
Năm xưa lúc Hoàng Hậu trút hơi thở cuối cùng có để vào tay hắn.
Bà nói rằng: “Mẹ ruột của con không phải là ta, đây là kỷ vật mẹ con để lại con hãy giữ lấy.
Có lẽ mẹ con vẫn còn sống.”
Rồi buông tay ra đi một cách nhẹ nhàng.
Năm đó, hắn hoảng loạn mất phương hướng, sau một loạt biến cố của cuộc đời hắn tỏ ra bất cần, không màn thế sự.
Đến một ngày, trong thiên hạ chỉ còn lại những lời đồn về hắn.
Một Vương Gia xấu xí, nát rượu, ác độc…
Dù như thế, bên người hắn luôn giữ kỷ vật ấy và không ngừng tìm kiếm về những bí ẩn đằng sau cái chết của Hoàng Hậu…
Và mẹ hắn là ai? Tại sao lại bỏ rơi hắn khi vừa lọt lòng…
Gió thổi đến mỗi lúc một mạnh hơn…
đưa tay hắn che mặt khi bụi mịt mờ bao phủ khi cơn gió điên cuồng thổi đến…
Bỗng âm thanh tiếng bước chân vội vã ập đến…
tiếng hô hoán lên ồn ào…
“Nhất định phải tìm ra nàng ta.
Tìm cho thật kỹ vào…
Dù có lục tung khu rừng này cũng phải tìm ra và bắt sống ả ta…” Tiếng cỏ cây bị dẫm nát, tiếng gió rít từng hồi, lá cây va vào nhau xào xạc.
Khu rừng phút chốc đã chẳng còn bình yên, hoang vắng…


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hết chương 25.
Còn tiếp.
Ảnh: Sưu tầm

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.