Bạn đang đọc Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình: Chương 14: khúc cầm huyền ảo
Mã xa nhanh chóng chạy đến trước cổng thành, Lưu Thiện bước xuống trước nàng chính là cố tình làm cho người khác nghĩ là mình không phải đạo làm thê, muốn cho Hoàng Ly sớm đưa hưu thư cho nàng. Nhưng nhìn hắn xem, Hoàng Ly giờ phút này trong mắt chỉ có nàng. Hắn còn cần để ý đến việc gì nữa sao?
Hai người bước vào vườn thượng uyển quả nhiên thu hút sự chú ý của mọi người. Ai mà không biết Ly vương gia xưa nay luôn đến trễ, mỗi lần đến lại dẫn theo một người khác nhau.
Nhưng lần này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nữ nhân đi cùng với vương gia. Bởi lẽ nàng quá đẹp, đẹp như tiên tử nhưng lại lạnh lùng. Cả người nàng hầu như toát ra hàn khí lạnh như băng, nhưng cũng không thể nào ngăn được ánh mắt của mọi người xung quanh.
Hoàng Ly vừa bước vào cùng Lưu Thiện thi lễ với hoàng thượng, thái hậu, thái phi.
-Ly vương tham kiến hoàng thượng! – vương gia chấp hai tay nói.
-Lưu Thiện tham kiến hoàng thượng! – Lưu Thiện theo cung quy mà thi lễ.
Sau đó là đến thái hậu thái phi. Nói đến hoàng thượng Hoàng Cơ này thì có chút không thỏa, xét tài luận đức hoàng thượng không thể nào bằng được hai huynh đệ song sinh là Hoàng Ly và Hoàng Viên cùng với Hoàng Thiên. Ba người đều do hoàng hậu nương nương tất thái hậu sinh ra, một Hoàng Ly thiên tài võ học, một Hoàng Viên kì tài quân sự, Hoàng Thiên lãnh đạm như lại không tầm thường. Cả ba đều rất tài giỏi tuy Hoàng Ly và Hoàng Thiên còn ở đây nhưng Hoàng Viên đã sớm theo Hải đế về làm phi tử (nam phi đấy).
Nếu không phải thái hậu không muốn cho con trai dính líu đến việc tranh ngôi thì hôm nay người ngồi trên long ỷ đó phải là một trong ba huynh đệ của Hoàng Ly, còn thái phi thì ngày đêm đốc thúc cuối cùng vương vị lại về tay Hoàng Cơ.
Hoàng thượng vốn rất sợ thế lực của ba huynh đệ Hoàng Ly nhưng cũng muốn diệt trừ, hắn dùng giọng hảo khí nói:
-Bình thân, bình thân cả đi!
Hoàng Ly cùng Lưu Thiện tạ ân rồi đến chỗ an vị. Các hoàng tử vương tôn đại thần cảm thấy dự yến tiệc hôm nay là một việc cực kì may mắn vì được chứng kiến một màn hay ho. Nhị vương gia lãnh đạm giết người không gớm tay, bây giờ lại cư nhiên hầu hạ một nữ tử mà nữ tử này lại không thèm nhìn hắn một lần.
-Thiện Thiện, nàng ăn kim nhũ tô này!
-…..
-Thiện Thiện nàng ăn nho này!
-…..
-Thiện Thiện nàng ăn táo này!
-…..
Hoàng Ly cứ cười hì hì, đem đủ loại thức ăn dâng đến miệng nàng nhưng Lưu Thiện vừa thấy hắn cầm thứ gì mà muốn ném ngay thứ đó, chứ mà ăn. Nếu không phải nể là đang ở yến tiệc nàng đã hảo tâm cho hắn mấy chưởng. Cái tên mặt dày không biết xấu hổ này lại không biết tiếp tục đưa thức ăn cho nàng.
Một màn này đương nhiên lọt vào mắt bá quan văn võ, các phi tần. Lưu Thiện không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị đang nhìn nàng đâu, là nữ nhân ai lại không mong phu quân đối xử tốt chứ, nữ nhân này đúng là sống trong phúc mà không biết.
Yến tiệc diễn ra cũng được một lúc, các phi tần, nữ tử trong cung đều muốn biểu diễn tài nghệ, thứ nhất có thể gây ấn tượng tốt với hoàng thượng, thứ hai được thái phi và thái hậu yêu quý.
Ai mà không biết thái hậu thích cầm nghệ nhất, các chúng nữ đều muốn biểu diễn tài nghệ cho thái hậu xem. Mở đầu buổi biểu diễn là hoàng hậu Ngọc Đức, nàng ta được mệnh danh là đệ nhất tài nữ ở tứ quốc.
Bước lên cầm huyền cầm một thân phượng bào khiến cho người khác cảm thấy nàng cao cao tại thượng. Vì thu yến diễn ra ngoài trời cho nên được xếp ở gần bờ hồ, dưới ánh mắt mong muốn của mọi người nàng bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn thánh thót như khê suối, như âm thanh của đất trời hòa hợp.
Tiếng đàn vừa kết thúc, tất cả mọi người đều tung hô, ngay cả thái hậu cũng cười tươi khen thưởng:
-Hoàng hậu quả là kì tài trong âm luật!
Ngọc Đức nở một nụ cười đắc thắng nói:
-Thái hậu quá lời, nữ nhi chỉ là chút tài mọn! – nàng bước lên về phụng tọa.
Sau đó ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt, nàng nói:
-Vương phi, ta từ lâu nghe danh cầm nghệ của nàng không ai bằng chi bằng hôm nay biểu diễn cho chúng ta được mở rộng tầm mắt!
Lưu Thiện đang buồn ngủ, nghe những lời đó nói:
-Tiểu nữ tài học thô thiển chỉ làm trò cười thôi!
-Nàng hà tất phải giấu giếm! – hoàng hậu nhìn nàng cười nói.
Hoàng hậu có hiệu là Ngọc Đức thật ra tên thật là Lưu Ngọc, là trưởng nữ của Lưu thừa tướng cũng là tỉ tỉ cùng cha khác mẹ với Lưu Thiện. Tài năng của Lưu Thiện trước kia nàng hiểu hơn bất kì ai, cho nên đương nhiên muốn Lưu Thiện bẽ mặt trước mặt người khác.
Lưu Thiện biết là không thể từ chối bèn bước ra nói:
-Nếu vậy thỉnh hoàng hậu nương nương ượn huyền cầm!
Hoàng hậu mỉm cười đưa huyền cầm cho nàng. Lưu Thiện bước đến chiếc thư án dùng để biểu diễn, thông thả ngồi xuống gảy một khúc cầm.
Nhưng tiếng cầm vừa vang lên làm ọi người giật thót đây không phải là khúc khải phượng hoàng sao? Từ thời tam quốc chỉ có người sáng tác ra mới đàn được sao Lưu Thiện lại đàn được. tất cả đều từ từ chìm đắm vào tiếng đàn của nàng, nếu nói tiếng đàn của Ngọc Đức hoàng hậu là âm thanh của đất trời, thánh thót thì tiếng đàn của Lưu Thiện mang lại ọi người đủ mọi cảm xúc, vui có, buồn có,…. nói chung là cứ như hỉ, nộ, ái ố, thất tình lục dục bị nàng khống chế vậy. nhưng tiếng đàn lại tựa như tiếng đàn của tiên nữ, so ra khúc cầm của hoàng hậu chỉ như tạp kĩ.
Bỗng nhiên mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên, bây giờ là tháng 8 mà cây hoa anh đào sau lưng nàng lại nở hoa. Hơn nữa cây ấy đã chết từ lâu cho dù có dùng cách nào cũng không thể làm nó sống lại.
Bỗng nhiên nàng xoay tròn một cái bay lên không trung, vạt áo thước tha, nhẹ nhàng dùng kinh công nàng bước nhẹ lên các hoa sen rồi dừng lại ở một hoa sen lớn, gảy thêm một khúc nữa. bỗng nhiên từ dưới ao hai đóa hoa sen tịnh đế ngũ sắc từ từ vươn lên. Lưu Thiện ngắt hai bông hoa đó, nhẹ nhàng đáp xuống đất, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người Lưu Thiện cung kính nói:
-Tiểu nữ thật làm xấu mặt rồi, hai đóa liên hoa tịnh đế ngũ sắc này xin dâng lên thái hậu!
Thái hậu đang ngồi ngẩn ngơ, nghe vậy không khỏi vui mừng nói:
-Vương phi quả thật không phải người tầm thường! Ta sẽ ban cho ngàn lượng kim ngân!
-Tạ ân thái hậu ban thưởng!- Lưu Thiện nói rồi về chỗ ngồi.
Hoàng Ly bên cạnh vẫn còn ngẩn ra chưa thu đủ hồn phách của mình. Nàng cũng không nói gì nâng ly rượu lên uống một chút, đặt ly xuống một cái Hoàng Ly mới bừng tỉnh. Hắn ôm chầm Lưu Thiện nói:
-Bảo bối a, nàng thật giỏi cứ như tiên nữ!
Lưu Thiện đẩy hắn ra, nàng đương nhiên giỏi được chân truyền từ sư phụ. Lưu Thiện khéo léo kết hợp khống tâm thuật vào tiếng đàn mới có thể làm cho cây đào nở hoa, sen tịnh đế năm màu.
Lưu Thiện không quan tâm lắm bởi vì nàng vốn nghĩ mình làm như vậy thì mọi người sẽ nghĩ mình là yêu nữ, Ly vương nhanh chóng hưu nàng. Ai ngờ trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc.
mèo: khụ, có ai tò mò về Hoàng Viên không? nếu có chap sau ta sẽ giải đáp.
_mèo_