Bạn đang đọc Vương Phi Nàng Thật Biến Thái: Chương 4 : THAY ĐỔI
Cũng đã 2 năm rồi những gì học được nàng đã học cho bằng hết, 2 thanh kiếm đã được nàng sử dụng thành thục hơn, những cánh hoa anh đào được cô lia nhẹ nhàng cách xa vài trượng nhưng vẫn có thể làm cánh hoa đào tách đôi. Còn nói về các loại dược thì chắc nàng đã giỏi hơn cô cô mình rất nhìu nàng tự chế dược và tự giải dược cô cô nhìn cũng phải khiếp với các loại dược kì dị mà nàng chế ra. Nàng thích bay nhảy nên cũng phải nói nàng cũng giỏi về khinh công. Rồi một ngày….
“Thủy Nhi con xuống núi đi để kiểm tra tay nghệ tiện thể học hỏi thêm” ánh mắt lãnh đạm những ngày qua ở bên cô bà cũng thấy vui rồi xa nàng cũng có chút không quen nhưng bà không thể giữ cô ở cái nơi này như thế mãi được, nàng phải tìm một phu quân tốt nữa nên bà không nỡ. Trước khi đi cô cô đã chuẩn bị cho nàng một cái áo choàng có nón phủ từ đầu tới chân được dệt bằng lụa tơ tằm màu hoàng kim rất đẹp, cùng với bộ đồ là một cái mặt nạ màu ngọc bích bắt nàng phải đeo để tránh kẻ thù khi biết được nàng giữ Song Tử Kiếm, trước đêm đó Thu Thủy đã nhờ cô cô vẽ một cành hoa lily vàng phía sau lưng bên vai trái, vì không biết loài hoa có tên kì lạ đó nên Thu Thủy đã vẽ lại cho cô cô xem. Ở thế kỉ 21 nàng cũng đã từng xăm 3D loài hoa lily đó nàng yêu thích loài hoa đó nó tượng trương ột vẻ đẹp thanh tao, lịch lãm, sang trọng. Chính nàng cũng vậy cao sang và sự bướng bỉnh của nàng giống như loài hoa ấy. Nàng cũng đã từng nói nàng sẽ trở về như thế kỉ 21 nàng nhờ cô cô làm hộ một cái khuyên tai nhỏ hơn đầu đũa một tẹo từ một viên ngọc tím, nàng tự xỏ khuyên nàng xã tóc một bộ tóc dài óng được búi gọn gàng nhưng khuyên tai bị tóc che hết nên không ai thấy được nàng xỏ khuyên.
Ngày xuống núi cũng đến cô mang theo Sinh Tử Kiếm một vài lọ đan được, và độc dược để phòng thân, nàng giả nam nhi một chàng trai đeo mặt nạ bí ẩn cùng với chiếc áo choàng bay bay làm lộ ra một miếng vải bọc cái gì đó lại ‘bọc Song kiếm đó’. Trong lúc những cô gái trong thành đang đắm chìm ngắm nhìn một chàng trai xa lạ đeo mặt nạ huyền bí. Nàng đi tới tửu lâu vừa dặt đít xuống chưa nóng chổ thì từ đâu 7 tên có gương mặt bặm trợn đến phía sau lưng nàng dành chỗ vì tửu lâu bây giờ là buổi trưa khách khứa đông đúc, nàng không nói gì chỉ ngồi yên vị kêu tiểu nhị món ăn. Một tên đứng ra đại diện chĩa chui kiếm vào mặt nàng,
“Ngươi là ai sao không nhường chổ cho đại ca ta ngồi, ngươi biết bọn ta là ai không?”
“Ngồi chung thì ngồi ta đây không nhường, mặc kệ các ngươi là ai ta không quan tâm”
“Láo anh em giết chết” tên đầu đàn cũng lên tiếng. Chưa kịp nhìn gì chỉ thấy cái áo choàng lướt ngang qua mặt thì những tiếng len ken của kiếm gãy rơi xuống đất, “Chờ chết đi” vừa dứt lời thì ngay lập tức 7 tên đột nhiên nằm dài trên đất nhưng đoạn gân trên người bọn hắn dứt hết máu từ cổ tay cổ chân tuôn ra như suối, chỉ vài khắc sau nàng típ tục ngồi ăn trước sự kinh sợ của nhiều người đổ dồn về chàng trai đeo mặt nạ kì lạ này. Đứng dậy trả tiền nàng vừa bước ra sảnh.
Thì một tốp binh mã đọc thông báo đang từ từ tiếng lại “Thông báo cho những ai biết y thuật lập tức tiến cung chữa bệnh cho Vương gia, ai chữa được thì sẽ được trọng thưởng…”. Người dân xôn xao “Lại nữa rồi 2 năm nay vương gia bị bệnh gì mà thần y nào cũng phải chịu thua” “Tôi nghe nói là Vương gia nhớ ai mới bị như vậy đấy”, lời bàn tán vô số kể trong dầu nàng lúc này nghĩ “Vương gia bị tâm bệnh chắc mình có thể giúp”.
Nàng tiến cung được mọi người tiếp đón long trọng chỉ riêng cái tên vương gia kia là vẫn lạnh lùng mặc xác những người xung quanh làm gì thì làm. Nàng thấy tên vương gia này có vẻ si tình rồi chắc khó làm hắn hồi phục lắm đây. Nàng được ở chung với các ngự y trong cung khác nhưng nói chung vậy thôi chứ mỗi ngự y đến đây đều có một căn phòng riêng rất lớn và xa hoa, vừa đặt lưng xuống giường thì nghe thái giám thông báo các ngự y ngày mai đều phải đến Hà Nhĩ Các là nơi Vương gia ở để xem bệnh. Nàng quay về giường ngủ một giấc tới sáng cũng không thèm ăn tối vì nàng quá mệt vì đi dường dài, ăn xong điểm tâm sáng liền đi theo thái giám đến Hà Nhĩ Các gặp vương gia.
“Tiếp theo Dịch Thiên Sát” tất nhiên hành tẩu giang hồ cũng phải đổi tên đổi họ chứ, nàng tới gần tấm bức bình phong đã nằm sẵn trước đó và có một lỗ hỏng cho nàng đút tay vào xem mạch, nàng không chần chừ cũng không thèm xem mạch mà nói “Tâm bệnh vô phương cứu chữa, quên ắc sẽ tự khỏi” mọi người trơ mắt nhìn nhau quan ngự y thì xì xào nói nhỏ to thì bên tai nàng nghe rõ hết, nhưng nàng chẳn nói năng gì thì “Giữ người này lại còn tất cả đuổi hết” nàng nhếch miệng khinh bỉ loại người ngu xuẩn kia tự cho mình là giỏi là thần y thì còn kém xa nàng lắm.
Cứ thế ngày qua ngày ờ trong cung buồn chán nàng đi dạo vòng quanh thì gặp một con hỏa hồ màu đỏ rực ‘hàng hiếm nha’ đang bị thương nặng. Nàng vội bế con hỏa hồ ấy về phòng nàng cầm máu cho nó đổ vào miệng một ít Hàn Thương chỉ mấy chốc con hòa hồ tỉnh dậy. Nhìn thấy người lạ nó trường người về sau đôi mắt nó thấy được sự sợ hãi đối với con người. Nàng thấy vậy chỉ cười nhẹ tiếng lại gần bế con vật ấy lên rồi chỉ nhẹ vào mũi con hồ ly “Từ nay ngươi sẽ là sũng vật của ta vì ta đã cứu 1 mạng của ngươi nhớ lấy ta không như người khác đã làm tổn thương ngươi ta chỉ không muốn mất đi một loài hỏa hồ hiếm như ngươi, ta cũng biết được rằng vết cắn của hỏa hồ rất độc nên ta đã thích ngươi rồi đấy từ giờ ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu ngươi chỉ cần theo ta và nghe theo lời ta là được”.