Vương Phi Nàng Thật Biến Thái

Chương 3: XUYÊN KHÔNG RỒI SAO


Bạn đang đọc Vương Phi Nàng Thật Biến Thái: Chương 3: XUYÊN KHÔNG RỒI SAO

“Con gái những người con yêu đang ở rất gần con cố gắng sống tốt đừng phụ lòng ta, kiếp này ta giúp con.” Giọng nói ấm áp ấy là của ai lại vọng lên trong đầu nàng, đầu cô đau lắm. Tỉnh dậy cô thấy mình đang ở trong một cái miếu thờ bị bỏ hoang phong cách của miếu rất giống thời cổ dại. Quần áo của nàng là một y phục nữ nhi bị rách máu trên y phục cũng đã khô, lúc này nàng mới chợt tỉnh “XUYÊN KHÔNG RỒI SAO?” cô hét to, nước mắt nàng rơi sao nàng yếu đuối quá vậy chỉ là xuyên không thôi mà, nàng dừng khóc đi ra ngoài là một nơi hoang vắng. Nàng đi rất lâu thì thấy một dòng sông, Thu Thủy đi đến rửa mặt, gương mặt dưới hồ là một cô gái tầm 10 tuổi gương mặt xấu xí nhem nhuốc. Khi sống lại từ cái xác này nàng nhớ mọi quá khứ về cái xác vô danh tính này nàng biết được nơi ở chức vị, một lớp dịch dung sơ cấp nàng muốn sống thật với bản thân, bên trong lớp dịch dung đó là một nhan sắc thuần khiết động lòng người da trắng, lông mi đen dài đôi môi nhỏ đỏ như hoa anh đào nàng thầm nghĩ đúng là một nữ nhi xinh xắn. Nàng đi không được bao lâu thì có một ngôi nhà nhỏ xung quanh có hoa anh đào, gió nhè nhẹ thổi qua chiếc chuông gió khẽ kêu lên….mắt mờ đi nàng ngất lịm……

“Hài tử con tỉnh rồi à?” một cô gái tầm 25 tuổi, gương mặt thanh thoát tóc đen dài, mặc một độ đồ đỏ đính những giọt nước lấp lánh nhìn nhẹ nhàng ấm áp trong lòng, không quá chói lọi cũng không quá rườm rà mỹ nhân của một nước là đây, cô đưa tay vuốt tóc của Thu Thủy sủng nịch. “Con đau quá” Thủy nhăn nhó nhìn những vết thương được người lạ đắp thuốc. “Con là ai sao đến Từ Sơn Cốc này được?”cô gái trẻ ấy cười ôn nhu nhìn nàng. “Con tên Hàn Thu Thủy con không biết lúc tỉnh dậy là con đã thấy mình nằm ở trong ngôi miếu hoang và còn bị thương nữa”nàng bắt đầu giả vờ khóc thút thít nàng biết khi ở đây rồi nàng sẽ không có người thân chi bằng nàng nhờ vào sự yêu thương của cô gái này. “Không sao đâu ta sống ở đây có một mình cũng không có con cháu gì nếu con đầu ý ta sẽ thu nhận con” đôi mắt hút hồn đúng là khó cưỡng lại được nàng đành chấp nhận. “À ta tên Thiên Dung và ta cũng gần 100 tuổi rồi” bà thản nhiên nói mà không để ý rằng Thu Thủy miệng sắp rơi xuống đất, “Con cứ gọi ta là cô cô từ nay con sẽ là đệ tử của ta, nếu con muốn biết vì sao ta trẻ thì từ từ con sẽ biết, còn con con năm nay nữa là bao nhiêu rồi?” ôi không nói nhiều quá nàng muốn nghĩ ngơi cơ mà, “Con vừa tròn 10” nàng ngáp ngắn ngáp dài thật sự rất mệt, không thèm để ý tới cô cô mà ngủ thẳng chân.
Sáng hôm sau, ăn xong vài cái bánh bao và ít cháo nàng bắt đầu một ngày học tập đầu tiên trong thế giời xuyên không này. “Cô cô hôm nay con sẽ học những gì”nàng thấy những binh khí, và vô số lọ to lọ nhỏ nằm trên bàn đủ màu sắc, “Thủy Nhi chọn một binh khí mà con thích đi và nuốt viên này vào” nàng nhào tới chỗ binh khí nào là đao, đoãn đao, trường kiếm, và vô số những vật dụng khác nhưng nàng đập vào mắt nàng là một song kiếm, đôi mắt trong suốt cầm đôi kiếm trắng và đen trên tay, lúc này nàng thấy một luồn khí bao vây nàng rất nhanh rồi biến mất, tất cả các binh khí trên bàn đột nhiên hoá thành cát, nàng cầm viên đan dược nuốt vào, một cảm giác kì lạ lòng ngực nóng như hỏa thiêu luồn khí cứ chạy đều khắp cơ thể khó chịu đến nổi nàng phải bỏ song kiếm qua một bên. “Cô cô con nóng quá cô cô làm gì Thủy Nhi vậy” cô lăn lộn trên bãi cỏ xanh, “Đừng lo nữa canh giờ sau con sẽ khác, cơ thể con đan hấp thụ đan dược của ta” bà ngồi trên chiếc ghế gỗ uống một ngụm trà nhìn nàng đau đớn.

Thời gian cũng đã hết cơ thể nàng lúc này không thấy đau nữa mà cãm thấy rất nhẹ nhàng, các giác quan cũng có vẻ linh động hơn rất nhiều “Thủy Nhi con cầm song kiếm tới ta có điều cần căn dặn con” nét mặt trở nên nghiêm túc, nàng cầm 2 thanh kiếm tới trước mặt cô cô. “Đây là cặp Sinh Tử Kiếm, còn gọi là Âm Dương Kiếm, người và kiếm có duyên mới có thể gặp nhau, con chọn kiếm, kiếm chọn con ý trời đã định đây là thanh kiếm đệ nhất thiên hạ ai cũng muốn có, do cụ tổ ta cùng phu nhân của ông 2 người đã luyện thành, con đã có một phần hai đất nước trong tay nhờ thanh kiếm này ta chỉ mong con giúp dân giúp đời nếu không Âm Dương Kiếm sẽ tự sinh tự diệt lẫn nhau, còn nữa ta là một thần y cũng nhờ viên thuốc ta luyện năm xưa đến giờ ta vẫn không thể nào già được, ta có những gì sẽ truyền lại cho con mong con đừng đem những thứ ta dạy con mà chém giết lẩn nhau.” Sau khi nói hết những điều cần nói bà thở dài. “Thủy Nhi xin nghe theo lời cô cô.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.